Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

"Phu. . ." Nàng vừa định hỏi, đã thấy tay hắn làm động tác chớ có lên tiếng

"Hư, có người tới."

Biết rõ như thế, vì sao Đế Tuấn không chạu, ít nhất tìm nơi ẩn núp thân mình rồi nói sau.

Nhưng sao hắn lại thanh thản đứng lại như vậy, dường như một chút cũng không lo lắng người khác sẽ phát hiện.

Tiếng lục lạc leng keng thanh thúy dễ nghe, mơ hồ xuất hiện, từ xa truyền đến, càng lúc càng gần.

Không bao lâu, ba người nữ kết giao đi tới, từ một bên khác vòng qua huyệt
động, giẫm đạp đá vụn nổi trên sông hầm, mơ hồ nhẹ nhàng.


Các nàng cũng không có thấy thi thể ở giữa sông bị nước cuốn đi.

Vị đầu lĩnh kia, Đế Tuấn biết, Mộ Lăng Không cũng biết, không phải là ngày đó lúc ở trong tửu lâu, cùng Đế Tuấn trò chuyện thật vui, Nam Cung Liên Nhi.

Hôm nay nàng ta đổi một bộ quần tơ màu vàng nhạt, bộ
dáng nhanh nhẹn, tóc dài đơn giản vấn lên đỉnh đầu, ngắt lấy một đóa hoa seb từ đỉnh Kim Phật ở Tuyết Sơn làm trang sức, càng nổi bật lên da
thịt trắng tuyết mềm mại mê người.

"Tiêu công tử, ta chỉ
biết, ngươi nhất định sẽ tới, vì vậy ta trông coi ở đây, quả nhiên chờ

được ngươi đến." Nàng cười giống như đóa hoa, lục lạc trên cổ tay cùng
mắt cá chân leng keng theo thân mình, phát ra tiếng vang nhỏ.

Một cái tay nhỏ giơ ra, nhéo lấy hông Đế Tuấn, tao nhã, mạnh mẽ xoay tròn một vòng.

Hắn nhịn đau, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ vui mừng, ôm quyền hoàn lễ "Nam
Cung cô nương, Tiêu Trúc cũng không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp được cô
nương ở nơi này, xem ra thiên hạ tuy lớn, đường cũng rất chật, ly biệt
không khó, gặp lại cũng dễ dàng."

"Vị này chính là? ?" Nam
Cung Liên Nhi nghi hoặc nhìn dáng người không cao ở phía sau,vẻ mặt nghi hoặc, Da phía dưới mắt thô 'Nam nhân' .

"Vị này chính là
thân đệ Tiêu Cầm, trước đó vài ngày mới tới Đô thành, cũng nghĩ đến Đại Tuyết Sơn bái sư học nghệ, may mắn mà nói, tương lai cũng có thể là một người làm rạng rỡ tổ tông, xuất sắc hơn người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận