Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

"Không sai, chính là như vậy, Tiêu công tử thả lỏng, đừng có dùng võ công, tựa như đi bộ bình thường tới đây." Nam Cung Liên Nhi đã chạy tới đối diện
ân cần nhìn hắn, tự nhiên mở ra đôi tay, làm ra tư thế nghênh tiếp.

Đế Tuấn lại cứ vào lúc này quay mặt qua chỗ khác, nhìn về Mộ Lăng Không phía sau lưng.

Phân tâm, nơi nào còn có thể nhớ bước chân phía dưới. . . Hoặc là từ vừa mới bắt đầu, hắn đã không để tâm đến mấy lời cảnh cáo.

Tiếng vỡ vụn truyền tới bên tai, làm cho người ta run sợ trong lòng.

Đế Tuấn đã đến chính giữa lớp băng, trước sau cũng còn có một đoạn lớn mới tới bên bờ.


Lúc hắn rơi xuống, một nụ cười quen thuộc nở bên môi, vụn băng dâng lên
bông tuyết đầy trời, trắng xóa một mảnh, làm cho người ta nhìn không rõ.

Tiếng thét chói tai của Nam Cung Liên Nhi chợt vang lên, Mị Yên cùng cô gái trầm mặc một trái một phải kéo nàng.

Mà Mộ Lăng Không sau khi kinh ngạc, kiên quyết nhảy xuống, đuổi theo Đế Tuấn, biến mất ở trong bóng tối vô biên.

Thời gian trong nháy mắt đọng lại, chung quanh yên tĩnh một mảnh, Nam Cung Liên Nhi buồn bã gầm thét, "Nhanh cứu người, mau ——"

Mị Yên thở dài một tiếng, "Liên Nhi, nơi này là suối chết, có không ít

người rơi xuống, ngươi từng nghe qua có chuyện cứu được sao? Thôi, đây
là mệnh của bọn họ, không có phúc khí vào Đại Tuyết Sơn, cũng đã đến
trước cửa rồi, cư nhiên hao tổn tới đây."

"Ngươi ——" Nam Cung
Liên Nhi nén lệ, muốn mắng to Mị Yên im miệng, nhưng cuối cùng không
nghĩ ra lời nói phản bác, "Tại sao như vậy, tại sao là như vậy. . . Ta
thật vất vả mới lại gặp được hắn, còn chưa được bao lâu, lại xa nhau."

"Tỉnh táo chút đi, hắn đã chết, ngươi cũng không thể nhảy xuống vì hắn mà
chết vì tình chứ? ?" Mị Yên nháy mắt, cùng đồng bạn cùng nhau Nam Cung
Liên Nhi lui về phía sau, " Chính là đệ đệ kia của Tiêu Trúc ngược lại
đủ khờ , biết rõ bên dưới là vực sâu vạn trượng, lại còn vọng tưởng nhảy xuống cứu người, ai, tự dưng hao tổn tánh mạng của mình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận