Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Hắn có cách khiến Đế
Tuấn cạo hết tóc làm hòa thượng, tự nhiên cũng có biện pháp thắng lần
nữa, để cho hài tử trong bụng Cửu tẩu thành truyền nhân của hắn.

Đường thông đến Đại Tuyết Sơn, cũng không phải chỉ có một con đường mọi người hay đi kia.

Điều này cũng không có gì là kỳ quái.

Đường đi bên trong núi, thậm chí còn nguy hiểm hơn mặt đất, trừ những gì đã
bị chinh phục bên ngoài, còn hơn phân nửa đều che giấu ở trong bóng tối, khiến người ta không dễ dàng đến gần.

Khắp nơi ẩn núp nguy cơ, ngược lại trở thành che trở tốt nhất, đem lối đi từ trước đến nay bảo vệ tốt.


Quẹo trái, quẹo phải, leo lên, nhảy xuống.

Có lúc, làm cho người ta cảm thấy đã đi tới cuối đường.

Mà hi vọng thường xuất hiện vào một chốc này.

Nếu trong tay không có tấm da dê chỉ dẫn, thật sự rất khó phát hiện ra bí ẩn cất giấu trong đó.

Đã có thể cảm giác mát mẻ thổi tới từ cửa, khoảng cách lối ra bên ngoài càng ngày càng gần.

Đế Tuấn dừng lại cước bộ, chờ Thái Nhất chạy tới, quơ quơ tấm da dê thấp
miệng hỏi, "Đồ chơi này thật sự là tìm thấy trong cung?"


"Không
sai, là ta tìm được bên trong ngự thư phòng, được kẹp ở giữa đống tấu
chương khiến người ta nhức đầu đặt trong rương lớn hướng Tây." Thái Nhất kéo dài thanh âm.

Túi da trong nước băng gần như cứng lại, Đế
Tuấn hung hăng miệng nói lớn, đang cần cảm giác mát mẻ tới làm phấn chấn tinh thần, "Cái rương kia không phải của ta, đồ bên trong tất cả là của phụ hoàng."

"Cha thật là trâu a, ngay cả bản đồ Đại Tuyết Sơn
cũng lấy tới tay." Thái Nhất cợt nhả huýt sáo, khen ngợi không có chút
thành ý nào.

Bản đồ xuất hiện, thật là quỷ dị.

Muốn nói Linh đế hoàn toàn không biết, thật đúng là không thể khiến người ta tin phục nha.

"Mặc kệ nó, vào xem một chút sẽ biết." Khoảng cách cửa ra không xa, hơn nữa
còn nối thẳng đến thủ phủ Đại Tuyết Sơn, hy vọng người đi tuần tra không quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận