Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

"Đã từng thấy qua
người giàu khoe khoang của cải, nhưng so với Đại Tuyết Sơn, lại không
thể nào bằng." Nhìn thế này, tựa như chỉ sợ người khác không biết bọn
họ có nhiều thực lực, bày ra tất cả, để người ta xem.

"Trên Đại
Tuyết Sơn, khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ, từ nhỏ đã sống ở dưới hoàn
cảnh như vậy, vàng bạc châu báu cũng như nắm tuyết trên núi, có lẽ, đây
cũng là một loại biện pháp tu tâm , có thể vứt bỏ hấp dẫn của vật phàm
tục , mới có thể hết sức chăm chú theo đuổi đến cuối con đường, tu hành ở chỗ này, ngược lại trở nên đơn giản." Mộ Lăng Không dùng lời nhỏ nhẹ
giải thích.


Ở đây đều là những người thông minh, không cần nói tỉ mỉ, là có thể hiểu rõ.

Con người lúc còn sống, làm quấy nhiễu tâm thần người ta nhất, đơn giản đúng là mấy thứ này.

Đại Tuyết Sơn đặt đồ mà người phàm thường theo đuổi ở đây, để người tu hành nhìn quen dần, dần dà, ngược lại không để tâm nữa.

Dục niệm hóa giải vì vô hình, tiến tới thăng hoa, đem thực lực cất giấu
trong cơ thể hoàn toàn xuất ra, đạo học võ, một ngày vạn dặm, vượt qua
xa đám người hồng trần ở chân núi.

"Có ý tứ." Đế Tuấn sờ sờ chóp

mũi, đã phục hồi tinh thần lại, "Chúng ta tìm đường đi xuống xem một
chút, đã đến như vậy rồi, không lại gần thì rất đáng tiếc nha."

Ánh mắt của Mộ Lăng Không lộ ra thưởng thức, định lực của Đế Tuấn, là mạnh nhất trong những người nàng gặp.

Nàng hãnh diện vì hắn.

"Nơi này khắp nơi đều là cao thủ, ở dưới chân núi nhìn trang phục là có thể
phân ra địa vị của người ấy, đến Đại Tuyết Sơn thì không như vậy, cho
nên, đợi lát nữa mọi người phải cẩn thận gấp bội, đề cao cảnh giác, chớ
ngạo mạn." Nếu không, gặp gỡ vị thần Vương nào đó, thì hay nha.

"Thần vương. . . Khụ khụ, nương tử, Huyền Minh là thần vương chứ? ?" Đế Tuấn hiểu ngầm trong lòng, xấu bụng cười.

"Ừ. . . Không sai." Mỗi lần gặp mặt, cũng có thể nghe được hắn lặp lại mấy lần, muốn quên cũng khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận