Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Đường phố rộng rãi, vậy sao không đi đến chỗ kia, muốn đến gần Chủ Điện ngoài trăm trượng, thật sự là rất dễ dàng.

Không tới nơi này thì ai cũng không ngờ sẽ gặp loại tình huống này.

Ngay cả Mộ Lăng Không cũng rất là nghi ngờ, không nghĩ ra Đại Tuyết Sơn làm
sao lại thay đổi an tĩnh như thế, giống như thành một tòa thành trống
không.

Người đâu? Tất cả đều đi nơi nào?

Chẳng lẽ chỉ trong một đêm , người trên Tuyết Sơn đều đi bế quan khổ tu, trốn đi không thấy bóng dáng.


"Phu quân, đợi lát nữa đến Chủ Điện, để cho ta đi tra xét trước một phen,
ngươi và bọn họ cũng trốn trước, không cần tùy tiện xuất hiện." Mộ Lăng
Không vừa nói xong, liền móc mặt nạ da người ra, cẩn thận mang lên, che
giấu dung mạo chân thật.

Rút áo choàng, bên trong đã sớm mặc quần sam màu trắng, phiêu phiêu dục tiên, như hòa vào với Đại Tuyết Sơn,
nhìn qua không chói mắt như Đế Tuấn bọn họ.

"Ta đi cùng nàng." Đế Tuấn không đồng ý lắc đầu, hắn làm sao có thể để mặc cho Mộ Lăng Không cách xa ngoài tầm mắt.

Tin tức nàng rời bỏ Đại Tuyết Sơn, sợ là đã sớm nhờ miệng Huyền Minh truyền về nơi đây.


Vạn nhất không cẩn thận bị phát hiện, hậu quả khó mà lường được.

"Võ công chàng tu luyện hoàn toàn khác với Đại Tuyết Sơn, có một số Thần
vương chỉ cần nghe tiếng thở, là có thể phân biệt ra được lai lịch của
chàng, phu quân, đây không phải chỉ cần đeo lên da mặt nạ mềm là có thể
che giấu được." Dừng một chút, nàng hít thở một hơi thật sâu, "Người ở
trong chủ điện là người đứng đầu đại Tuyết Sơn, sư phụ của ta, Hậu Thổ
Thánh mẫu."

"Vậy thì như thế nào?" Hắn vặn lông mày, không thích vẻ mặt của nàng giờ phút này, mấy phần sợ hãi, mấy phần lo lắng.

"Ta chỉ muốn nói, chỉ cần ta đi, càng thêm ổn thỏa." Chỉ cần xác định Linh
Đế cùng Tiêu hoàng hậu không có ở đây Chủ Điện là được rồi, chuyện này
không cần năm người cùng nhau đi hoàn thành.

Hậu Thổ Thánh mẫu, cũng không phải người Đế Tuấn có thể tưởng tượng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận