Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Thở dài một tiếng.

Vừa trầm ngâm trong cảm giác hối hận ăn năn, không thể tự kềm chế.

Ngoài cửa sổ, ở cực tây, một chút lóe sáng, kêu to trong không khí.

Khóe mắt của nàng liếc qua liếc lại, trong bóng tối nhầm lẫn về màu sắc.

Nàng nhào tới bên cửa sổ, tính toán ra vị trí, lập tức trở về, mang ra mặt nạ nhiều ngày không đeo, lại giả trang thành ma nữ Lăng Không nổi tiếng trên giang hồ, dáng vẻ bình thường không lạ, chỉ có đôi mắt phượng, lóe ra kim quang vụn vặt thần bí.

Nhẹ nhàng lên trên, phát ra tín hiệu đến các phương hướng rồi mới đi.


......................

Sau nửa tháng, Đại Đô----- kinh thành của nước Mạc Thương.

Rốt cuộc nàng ở nơi nổi danh phú quý nhất đặt một căn phòng, cỡ phòng là Thiên nhã uyển, ở một ngày, ba lượng bạc, quản cả ăn uống.

Mấy cái chữ này trong nước Mạc Thương, đủ cho nhà 5 người chi tiêu trong 2 tháng.

Mà đến nơi này, chỉ là chi tiêu quá độ.


Mộ Lăng Không cũng không cố ý muốn xa xỉ, trên người có bạc không nhịn được muốn đi hưởng thụ, thật sự là đi khắp Đại Đô, mối khách điếm đều đầy ắp người, bất đắc dĩ chỉ có thể tới nơi này thử một lần.

Tại đây, còn là một gian cuối cùng, nếu đến muộn là không còn rồi.

Dĩ nhiên, vẫn chưa thuê, cũng không phải là không ai nghĩ ở.

Được xưng là một gian phòng khách hào hoa đắt nhất Đại Đô, cũng không không phải là loại người gì cũng có kiên quyết tới ‘ lãnh giáo ’, sợ là khẩn trương tới, một ngày ba lượng, cũng đủ làm cho người ta thấy mà dừng chân.

Ban đầu nếu Tiêu Trúc không có đem số ngân phiếu này nửa ép buộc nửa kín đáo đưa cho nàng, Lăng Không đại khái sẽ phải lưu lạc nơi đầu đường, không chỗ an thân rồi.

Nghĩ đến tiểu phu quân, ánh mắt của nàng cũng nhu hòa chút ít, hiện tại hắn cũng ở đây đi, không biết có thể hay không có cơ hội nhìn thấy hắn.

Ưmh, chờ chánh sự xong xuôi, nàng phải đi tìm hắn, đến lúc đó cũng không cần để ý đến cái gì buôn bán, chính là dùng sức mạnh , cũng phải đem hắn bắt trở lại nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận