Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Thật ra thì đây cũng là một loại tư thái.

Mặt Linh Đế như đưa đám, phất tay làm các nhi tử đi ra ngoài, đám người đi sạch, lại nghiêng đầu với hoàng hậu ở bên cạnh :''Mạn Nhi, nàng cũng đi ra ngoài, trẫm muốn cùng tiểu cửu nhi hàn huyên đơn độc một chút.''

Cánh môi của hoàng hậu đóng mở mấy lần, cuối cùng không nói, đi qua con trai độc nhất thì kéo nhẹ áo khoác của hắn, mong mỏi nhìn hắn, ruốt cuộc không thể nói ra cái gì.

Nhi tử lớn rồi, bà cũng không hiểu ý nghĩ của hắn.

Rất nhiều việc, dù là mẹ ruột, cũng không cách nào can thiệp.


Rất nhiều năm không gặp, bà muốn cùng nói chuyện với nhi tử, trong lúc nhất thời không tìm được đề tài thích hợp.

Đợi đến khi có hai cha con, mặt đối mặt.

Linh Đế bắt đầu phẫn nộ nổi đóa.

Bàn tay nặng nề vỗ vào bàn, đổi vẻ mặt uy nghiêm, ''Cửu nhi, trẫm và hoàng hậu chỉ có một đứa con là ngươi, thái tử vị, ngươi không muốn cũng phải muốn, đây là quy củ của tổ tông, ai cũng không thể đổi được.''

''Mẫu hậu còn trẻ.'' Đế Tuấn trả lời một câu lập lờ như vậy.


Bởi vì quá mức mông lung, trong lúc nhất thời, ông không thể làm rõ :''Cái gì?''

''Nếu như nhất định là máu mủ, ban đêm người có thể cố gắng hơn nữa, có thể năm sau sẽ có thêm 25 tiểu đệ.'' Việc là do người làm nha, dù sao phụ hoàng đối với hắn mà nói, tạo người, cũng là một việc đơn giản giống như ăn cơm.

Ừ, 24 hoàng đệ, 33 công chúa đều có thể làm được.

Mặt già của ông đỏ lên, rất nhanh chuyển thành tím bầm, rốt cuộc cũng đen thành một mảng, ''Tiểu cửu, thánh chỉ đã chiêu cáo thiên hạ, nghi thức lễ mừng cũng đã chuẩn bị tốt, ngươi cho rằng trẫm đã định thái tử, chuyện này tuyệt đối không thể sửa đổi.''

Lại cự tuyệt. Lại hủy bỏ. Cẩn thận ông muốn mặt rồng phun lửa.

''Phụ hoàng càng già càng dẻo dai, ít nhất còn có thể làm Hoàng đế 30 năm nữa, cần gì phải gấp gáp chỉ định danh phận.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận