Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

"Tiểu mỹ nhân, nàng đừng sợ, ngoan ngoãn theo bên người gia, từ nay về sau được ngưỡng mộ, cơm no rượu say, vinh hoa phú quý hưởng dụng vô tận." Giả bộ thành con nhà giàu, Đế Tuấn muốn gì được nấy, thần thái cử chỉ, một chút cũng không giống.

Dĩ nhiên, nếu như thay bộ quần áo tầm thường trong phòng kia, mang trang sức quý báu, sau lưng đi theo vài vị cẩu nô tài ỷ thế hiếp người nữa, thì càng thú vị rồi.

Nàng cười vui không ngừng, phối hợp hắn trốn qua trốn lại, không chịu dễ dàng đi vào khôn khổ.

Hai người cười đùa vui vẻ, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Huyền Vũ, hơi thô rát, "Chủ tử, thập nhị gia từ sau viện trèo tường trốn đi."

"A?" Mộ Lăng Không kinh ngạc nhìn Đế Tuấn, người phía sau lại bình thản như đã đoán trước được.


"Không gọi hắn thử một chút, tiểu tử kia làm sao cam tâm, không quan trọng, chúng ta uống trà trước đã." Buông Mộ Lăng Không ra, giao phó Huyền Vũ mấy câu đơn giản, Đế Tuấn thong thả ung dung ngồi chờ.

Không lâu lắm, Huyền Vũ lại tới báo, "Chủ tử, thập nhị gia đã ' xin ' được quay lại, người có muốn hay không trông thấy nữa?"

"Huynh đệ của mình, không cần khách khí, đưa hắn trở về phòng đi, thu xếp thật tốt." Đế Tuấn hướng về phía Mộ Lăng Không chớp chớp mắt, giống như đang khoe khoang.

Ngoài cửa mơ hồ truyền tới âm thanh giãy giụa, bất quá rất nhanh liền biến mất không thấy.


Mộ Lăng Không cảm thán không thôi, võ công Thái Nhất cao như thế nào, đây chính là nàng tận mắt trứng kiến.

Một mình có thể chế trụ cao thủ đứng đầu Đại Tuyết Sơn, lại có thể bị đoàn người Long Đăng đoàn bắt lại, nghe thấy không thể nào tưởng tượng nổi.

Trong chuyện này nhất định có điều mờ ám.

Nhìn Đế Tuấn cười như kẻ trộm vậy, tám phần là hắn đã làm gì đó.

Hiện tại Mộ Lăng Không vô cùng tò mò, vì vậy dùng giọng nói vừa vặn để phu quân có thể nghe thấy nói thầm, "Thập nhị gia có phải hay không tối qua ăn phải cái gì làm hỏng rồi, hay là nói, mấy ngày hôm nay cũng không ăn được cơm, thân thê xương cốt hư mềm, làm cho tinh thần không khỏe mạnh nha?"

"Hắn có thể vất vả hơn ta sao?" Vỗ vỗ ngực, thần sắc Đế Tuấn hiện ra như thật, dáng vẻ xem thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận