Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Lần trước bị thương, Tiêu Trúc giúp nàng đả thông huyệt đạo, không ngừng chữa khỏi vết thương cũ thường ngày dành dụm, còn hữu ý vô ý giúp nàng tăng công lực.

Vốn là một kỳ tài luyện võ trong trăm người, được giúp đỡ như thế này, Mộ Lăng Không đã sớm không chỉ là Mộ Lăng Không rồi.

Nếu như hôm nay gặp lại đám người Hồng môn kia, mặc dù nàng không biến thái giống như hắn, âm thanh sư tử rống cường đại có thể chấn nhiếp quần chúng, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo đi lại, chỉ cần nàng nghĩ, chưa có kẻ nào có thể đánh lại được nàng.

Mộ Lăng Không trầm ngâm nín thở, giống như một sát thủ được giấu sau lưng tòa thành cao tầng, mượn bóng đêm hắc ám che thân hình, nhất thời kiểm tra vị trí, để xác định vị trí hoàng hậu đang ở.

Nàng tính toán, dùng mười ngày để hoàn thành công việc này, nếu như thuận lợi, nắm lấy cơ hội, ra tay giết người, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Có lẽ, nàng còn có cơ hội, trước khi việc này hoàn thành hoặc thất bại, gặp lại Tiêu Trúc một lần.

Hắn là lý do duy nhất ủng hộ, khiến nàng có thể tiếp tục.

Quá nhiều tạp niệm, rất dễ dàng phân tâm, mặc dù nàng rất nỗ lực tập trung chú ý, nhưng vẫn ở dưới áp lực cường đại, càng nghĩ càng nhiều, tâm cũng càng ngày càng loạn.

Vòng quanh Ngự Hoa Viên, đi tới một cái cung điện khác không có gì khác biệt với cái kiến trúc trước, nàng mới bay qua tường, đã cảm thấy không ổn.

Vài cơn gió mạnh, thổi tới mặt.

Mười mấy bóng dáng, phối hợp ăn ý, vây quanh bao bọc.

Lại có một người, xé rách giọng nói, hô to : có thích khách, bắt thích khách.

Khẽ nguyền rủa một tiếng, nàng giơ kiếm trong tay, giống như tốc độ quỷ dị, bảo vệ quanh mình, cố gắng bắt đầu tìm đường lui.

Mới vừa rồi nên chờ một chút, làm sao lại nóng lòng như thế, quên mất phải cần kiên nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui