Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Nương tử, vi phu không phải dặn dò nàng tốt nhất nên ở nhà làm 'nội trợ' nha, nàng thật là không ngoan, cư nhiên học người ta đến do thám hoàng cung, mới vùa rồi vi phu đến chậm một bước, nàng đã bị người ta băm thành thịt nhân bánh bao rồi, dọa lấy ta rồi.'' Hắn thao thao dài dòng, trái tim nhảy ngổn ngang, trấn định vừa rồi là cho người ngoài nhìn, chân chính sợ, chỉ có trong lòng chính hắn hiểu.

Bao nhiêu năm không có kinh sợ như thế.

Cái loại đó không hỏi cũng bạo phát kích động liền muốn chém giết, cơ hồ nhịn không được, bộc phát tại chỗ.

Nếu hắn không phải tự mình giúp nàng chữa thương, sự kiện mới vừa rồi, tất nhiên không phải chỉ là giao cho Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc đi hoàn thành.


Rốt cuộc xử trí xong, lại kiểm tra từ sợi tóc đến gót chân, sau khi xác định thân thể nàng không có vết thương khác, hắn lại gần, mặt dính vào bộ ngực mềm mại của nàng, thở dài một hơi, "Nương tử, gặp nàng thật vui, vi phu rất nhớ nàng rất nhớ nàng, ngày ngày liền muốn vội vàng trở lại bên cạnh nàng, ôm nàng một cái thật chặt.''

Liếm liếm cánh môi khô khốc, hiện tại nàng bị thương, cần phải thời gian khôi phục lại sự khỏe mạnh, chỉ là, cái này cũng không làm trở ngại hắn, lau chút dầu, lấy dầu an ủi tương tư.

Quần đã sớm bị tàn phá không chịu nổi, đã như vậy, cũng không cần thiết giữ lại, hắn không nhịn được tháo từng nút áo, cậy mạnh mở ra, hận không được vùi sâu vào mùi hương dịu dàng.

Tờ giấy nhỏ ở bốn phương rơi xuống, thoáng qua trước mắt của hắn.


Quỷ thần xui khiến cũng giống như nhau, hắn muốn biết đồ vật mà nàng cẩn thận giấu ở trong ngực đến tột cùng là cái gì.

Vì vậy —— triển khai ——

Hồi lâu, hồi lâu —— xiết chặt trong tay.

Đặt ở trong lòng bàn tay, vận công, trang giấy thay đổi thành bụi nát, người cao minh cũng liều mạng không có cách biến nó thành diện mạo cũ.

Đế Tuấn đã đi vào không khí như bông tuyết, cúi người hôn vào chóp mũi của nàng, lắc đầu, khuôn mặt trẻ con đều là ranh mãnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận