Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Ngồi thẳng người, sau khi nàng thấy rõ, cười hi hi :''Phu quân, những thức ăn này, ngoại trừ những thứ thiếp chưa từng thử qua, càng chưa thấy qua, còn lại giống như là đã trong đầu của chàng rồi nhỉ?''

Thịt, thịt, thịt, các loại thịt, Gà, áp, nga, heo, bò, dê, nấu xào chiên hấp, cái mâm chồng chất chồng lên cái mâm, rõ ràng chính là thói quen dùng cơm của hắn.

Trong quá khứ, nàng còn thường thường vì vậy mà cười hắn.

Trên đời nào có loại hào thượng rượi thịt này, thật không hiểu sao hắn giữ được nhiều năm như vậy khi ở núi Thiếu Thất.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng rũ xuống, lông mi dày lại rung động, trong giây lát nhớ lại một chuyện, làm cho tâm tình phập phồng kịch liệt.


Tiêu Trúc, quả nhiên có nhiều chuyện đang giấu giếm nàng.

Hòa thượng cái gì, cũng chỉ là suy đoán của nàng, bởi vì khi đó mới gặp gỡ, đầu hắn cạo trống trơn, còn mặc một thân áo cà sa, miệng nói a di đà Phật.

Đầu trọc liền nhất định là hòa thượng sao?

Hoặc là nói, ăn mặc hòa thượng, ở núi Thiếu Thất, thì nhất định là người xuất gia sao?

Biểu tượng trên người hắn đã vạch trần, hắn có điểm nào giống người đã thoát khỏi hồng trần, ăn thịt uống rượu, tận tình với nữ sắc, lời ngon tiếng ngọt lại, lưu loát hơn so với ai, kể từ sau khi lập gia đình, căn bản nàng cũng không từng nhớ lại thân phận lúc trước của hắn.


Mười ngón tay chuyển động, nắm lòng bàn tay đau nhói, nàng lại giống như không phát hiện được.

Sơn hào hải vị ở trước mặt, cũng không có khẩu vị.

Nàng đang đợi, chờ đáp án của hắn.

Trước mắt hoàn toàn không có nói rõ chân tướng, nàng có thể cho hắn là trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Múc một chén cháo tổ yến nhỏ, Đế Tuấn lật khuấy nhẹ nhàng, "Nương tử, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, đúng là cần nói một chút, chỉ là, trước đó, phải lấp đầy bụng mới có hơi sức, nàng nói xem.''

Nàng hơi gật đầu, coi như là có nghe được, chỉ là, không ngoan ngoãn nghe lời lấy đũa như bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận