Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Hắn chỉ có thể tự mình ra trận, múc từng muỗng từng muỗng đưa đến bên môi nàng, thật may là tâm tình nàng giờ phút này lộn xộn, nhưng không có ý giận chó đánh mèo, hết sức nể tình húp từng ngụm lớn, chỉ là không có tâm tình thưởng thức hương vị trong đó.

Kế lót bụng, hắn làm tiếp tục, không nhanh chóng, lúc tâm tình không tốt, ăn đồ dễ dàng đi đến lòng, nếu chuyện gì sớm muộn cũng phải đến, hắn không ngại sớm một lúc.

Hắng giọng một cái, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ảo não cười khổ, ''Nương tử, vi phu có thể hay không. . . Có thể hay không. . . điểm huyện đạo của nàng lần nữa, a, lúc này cũng chỉ là tạm thời che lại võ công của nàng mà thôi, ta sợ. . . Đợi lát nữa nói xong rồi, nàng quýnh lên, lại đánh không lại ta, vì vậy bộ dáng sẽ điên lên mất.'' Làm bộ đáng thương kéo kéo tay áo của nàng, Đế Tuấn không biết xấu hổ bắt đầu rót thuốc mê, "Nương tử, chúng ta cửu biệt trọng phùng, mới vừa gặp mặt, vi phu thật không muốn vì một chút hiểu lầm nho nhỏ mà khiến chúng ta phân ly. Khinh công của nàng rất tốt, để bảo đảm an toàn, vi phu cũng chỉ có. . . Đắc tội."

Khiếp sợ đem bàn tay đưa tới, bộ dáng mềm yếu, nô lệ của vợ, thận trọng quan sát phản ứng của nàng, giống như nàng hơi kháng cự một chút, hắn lập tức sẽ rụt cổ trở lại, cũng không dám có lòng mạo phạm.


Mộ Lăng Không không có tránh né.

Một đôi mắt phượng xinh đạp khác thường, nơi nào đó có hàn băng lạnh lẽo đang lẩn trốn.

Nàng đã sắp bị mất kiên trì do hắn dài dòng giải hòa.


Nói nhảm nhiều như vậy, thật ra thì chỉ đại biểu một sự kiện, hắn đang chột dạ.

Không nghĩ đến tột cùng hắn che giấu chuyện kinh thiên động địa gì.

.............

Võ công của nàng đã bị khóa, thành một cô nương bình thường, không có hơi sức đánh nhau, không có thể lực chạy trốn, trừ ánh mắt bén nhọn, ngoài ra không còn gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận