Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Tại sao tất cả sự tình bất lợi với hắn lại đến cùng lúc vậy??

...............

Sau khi cơm nước no nê, hắn khách khí 'xin' ra khỏi phòng, mặc dù võ công của nàng bị khống chế, khí thế lại cường đại, đơn giản là chỉ dùng ánh mắt, đã khống chế được thói quen cười cợt lừa dối của người khác, thừa dịp hắn mất hồn, đuổi đi thành công.

Tiểu Nam và Tiểu Bắc đứng canh chừng ở cửa.

Nhìn thấy chủ tử ra ngoài, lập tức nghênh đón.

Sắc mặc của hắn lo lắng, cắn chặt răng, khẽ hừ hừ, hai con mắt hướng thẳng vào hai thi vệ siêu cấp không thức thời đang vây xem náo nhiệt.


"Tiểu Nam đi xuống, kêu người chuẩn bị bàn thức ăn đưa lên, Tiểu Bắc đi dọn ghế, Bổn vương mệt mỏi."

Mộ Lăng Không ăn sảng khoái, hắn lại không có vận khí tốt, lo lắng đề phòng, không có hạt cơm nào vào bụng, chăm chú nhìn sắc mặt của nàng, cái gì cũng quên rồi.

Lúc này bị gió lạnh thổi vào, đói bụng và mệt mỏi cùng nhau xông đến, tự nhiên cũng không có tính khí tốt, vẻ mặt âm trầm muốn đòi mạng.

Hắn thật sự muốn một cước đạp cửa, không cho phép bất kỳ chướng ngại nào ngăn cách giữa hắn và nàng.

Chỉ là phải nhẫn nại chờ, còn phải tuân thủ.


Tâm tình nàng rối loạn, đang hết sức nhẫn nại, ép quá gấp, ngược lại không tốt.

Nàng cần thời gian suy tư.

Nhưng hắn, cũng nguyện ý cho nàng thời gian đầy đủ.

Bên trong phòng ngủ, nàng ngồi yên trước bàn trang điểm, lặng lẽ nhìn về cái bóng của mình.

Nàng vốn cho rằng sắc mặt mình tái nhợt, lệ rơi đầy mặt, mặc kệ lúc đầu ý tứ ra sao, hắn cũng nhất định lừa nàng.

Nhưng người trong kính, sắc mặt lại cực kỳ đỏ, mặt mày ẩn tình (ẩn chứa tâm trạng), mặt phấn hoa đào, khóe mắt nở nụ cười, đầy tràn hạnh phúc.

Bàn tay trắng nõn nâng lên, lẳng lặng che nhịp tim đang nhảy loạn trong ngực, môi nàng cong cong, cười yếu ớt hóa thành cười to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận