Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Khi về đến nhà, Túc Thanh Yên đã nhìn thấy Phù Vy từ xa.

Nàng bị Hồ Thiết Trụ chặn đường.

Nghe thấy tiếng vó ngựa, Hồ Thiết Trụ quay lại và nhìn thấy Túc Thanh Yên.

Hắn ta cau mày cáu kỉnh, ngừng trêu chọc Phù Vy rồi bỏ đi trước khi Túc Thanh Yên đến gần.

Túc Thanh Yên lao ngựa tới cửa nhà, liếc nhìn vẻ mặt của Phù Vy, sau đó dịu dàng hỏi: “Hắn ta có nói gì khó nghe không?”

Phù Vy khẽ đảo mắt, sau đó chậm rãi ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên, cười nói: “Hắn hỏi ta đêm qua chàng có hung mãnh không.”

Túc Thanh Yên mím chặt môi.

Thấy chàng hơi tức giận, Phù Vy vội vàng nói: “Mau trả ngựa rồi về nhà đi, thiếp thấy nhàm chán quá.”

Lúc này, bàn tay đang siết chặt dây cương ngựa của Túc Thanh Yên mới hơi buông lỏng, chàng xoay người xuống ngựa.

“Nàng về nhà trước đi.” Chàng dắt ngựa trả cho Tống Gia.

Phù Vy không rời đi mà đứng đó đợi chàng.

Người mở cửa nhà Tống Gia là Tống Năng Y.

Từ xa, nàng ấy đã nghe thấy tiếng vó ngựa nên đứng chờ ở cổng sân.

Nàng ấy gọi hai tiếng “ca ca” thân thiết rồi mới đưa tay ra nhận dây cương.

Túc Thanh Yên ít tiếp xúc với Tống Năng Y nên không hiểu nổi thái độ thân thiết và tự nhiên của nàng ấy.

Cảm ơn xong, Túc Thanh Yên quay người đi về nhà, nhìn thấy Phù Vy đang đứng ở cửa sân đợi chàng.

Chàng không khỏi bước nhanh đến cạnh nàng, do dự một lát rồi chủ động nắm tay nàng.

Phù Vy hơi ngạc nhiên trước sự chủ động của Túc Thanh Yên.

Đầu tiên, nàng liếc nhìn hai bàn tay đang nắm tay của hai người, sau đó ngước mắt nhìn sườn mặt của chàng.

Túc Thanh Yên nhìn thẳng phía trước như thể không thấy ánh mắt của Phù Vy.

Phù Vy mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chàng về đúng lúc lắm, Trám Bích vừa chuẩn bị bữa trưa xong.

Có cần đưa cơm cho mẫu thân của chàng không? Túc lang?”

“Gì cơ?” Túc Thanh Yên khẽ chớp mắt, nhìn Phù Vy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Túc Thanh Yên thành thật xin lỗi vì đã phân tâm: “Xin lỗi nàng, ta đi đường xa nên hơi mệt.

Lần sau sẽ không có chuyện không lắng nghe khi nàng nói chuyện nữa.”

Phù Vy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng, nỗi bất mãn trong lòng nàng cũng tan biến.

Nàng cười: “Rửa tay rồi ăn cơm.”

Túc Thanh Yên rửa tay, thay y phục, đi vào phòng ngủ, đứng ở bên giường.

Chàng hơi do dự, nếu để đồ mới mua đặt ở chiếc bàn nhỏ trên đầu giường thì quá thu hút sự chú ý.

Cuối cùng, chàng kéo ngăn kéo ra rồi cất đồ vào trong.

“Túc lang?” Phù Vy theo chàng vào phòng.

Túc Thanh Yên nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, quay người đón Phù Vy rồi cùng nàng ra sảnh dùng bữa.

Phù Vy nghi ngờ liếc nhìn về phía giường nhưng tạm thời không hỏi thêm điều gì.

Trên bàn ăn, hai người gần như không nói chuyện, im lặng dùng bữa.

Phù Vy ăn mấy miếng liền hết thèm ăn, nàng chống cằm bằng một tay, nhìn Túc Thanh Yên ngồi đối diện.

Dường như khi làm bất cứ việc gì, người này cũng vô cùng nghiêm túc.

Ngay cả ăn cơm, chàng cũng dồn hết tâm trí.

Phù Vy nhìn một lúc và ngạc nhiên khi phát hiện ra Túc Thanh Yên gắp miếng này bằng tay trái và chắc chắn sẽ gắp miếng tiếp theo bằng tay phải.

Túc Thanh Yên ăn hết đồ ăn trong miệng rồi mới đặt bát đũa xuống, hỏi: “Chỉ ăn ít như vậy sao?”

“Thiếp no rồi, chàng cứ ăn đi.”

Túc Thanh Yên gật đầu nói: “Nếu nàng đã ăn xong rồi thì ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Nét mặt Túc Thanh Yên khá nghiêm túc.

“Vừa hay thiếp cũng có chuyện muốn nói với chàng.” Phù Vy nói.

Túc Thanh Yên tạm thời đè nén lời muốn nói: “Nàng nói trước đi.”

Phù Vy lặng lẽ thở dài, giọng điệu pha chút ai oán: “Thiếp biết vì thiếp giở trò vô lại nên mới có mối hôn sự này.

Vì vậy, Túc lang không thích thiếp cũng rất đỗi bình thường.

Nhưng, thiếp vẫn thấy lòng chua xót.

Chàng không đoái hoài đến thiếp trong đêm động phòng hoa chúc, ngày hôm sau lại bỏ thiếp ở nhà một mình….” Phù Vy rũ mắt xuống, hiếm khi lộ ra vẻ ấm ức.

“Ta không, không phải…”

Phù Vy cau mày, trừng mắt với Túc Thanh Yên: “Thiếp nói sai à? Thậm chí chàng còn không muốn lại gần thiếp!”

Thấy Túc Thanh Yên cau mày phiền não, Phù Vy cong môi, nói: “Thiếp ăn cơm mệt rồi, bế thiếp lên giường đi.”

Túc Thanh Yên cau mày, đứng dậy và đi về phía Phù Vy.

Chàng đưa tay ra nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào.

Phù Vy không có ý định chủ động đưa tay cho chàng.

Một tay nàng chống cằm, nàng ngắm nhìn vẻ lúng túng của chàng, ngừng trêu chọc: “Được rồi, ban nãy chàng muốn nói gì với thiếp?”

Túc Thanh Yên buông tay xuống, nhìn vào mắt Phù Vy, nói: “Lúc vào thành, ta gặp một người, Y cầm ảnh chân dung của nàng để tìm nàng.”

Sắc mặt Phù Vy hơi thay đổi, trong mắt đột nhiên hiện lên sự cảnh giác sắc bén.

Túc Thanh Yên dừng một chút, sau đó nói: “Y nói nàng là vị hôn thê của Y.”

Phù Vy hơi sửng sốt.

Vệ Hành Chu? Chẳng phải bây giờ Y đang ở trong quân đội sao?

Túc Thanh Yên nhìn thấy những thay đổi nhỏ trong mắt Phù Vy.

Chàng mím môi, nói: “Y vốn dĩ cùng ta về nhà để gặp nàng.

Nhưng Y nói nàng thích sạch sẽ nên phải đi tắm rửa rồi mới đến gặp nàng.”

“Y còn nói gì với chàng nữa?” Phù Vy hỏi.

“Không nói gì nữa.” Túc Thanh Yên xoay người, đi dọn dẹp bát đĩa.

Phù Vy đứng dậy và nhẹ nhàng nắm góc tay áo chàng.

“Túc lang, thế chàng có nói cho Y biết ta và chàng đã thành thân không?”

“Không.” Sau một lúc, Túc Thanh Yên nói thêm: “Nhưng ta nói với Y rằng nàng đang ở nhà của ta.”

Phù Vy tưởng tượng ra cảnh Vệ Hành Chu đuổi theo Túc Thanh Yên và không ngừng hỏi tại sao nàng lại ở nhà chàng còn Túc Thanh Yên không hé nửa lời.

Nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.

Khóe môi Phù Vy cong lên, nàng kéo tay Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên thuận theo động tác của nàng cho đến khi cánh tay chàng vòng qua eo nàng.

Phù Vy để tay chàng lên eo nàng, sau đó ngước mắt lên nhìn chàng, không có động thái gì tiếp theo.

Nếu cái gì cũng để nàng ra lệnh thì nhàm chán biết bao.

Dẫn đường chỉ dẫn một nửa, dụ dỗ chàng làm theo điều nàng muốn mới thú vị.

Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Túc Thanh Yên cúi người xuống, đưa cánh tay còn lại luồn qua khuỷu chân Phù Vy rồi bế nàng lên.

Khoảnh khắc vừa được bế lên, Phù Vy vòng tay qua vai chàng.

Túc Thanh Yên không dám nhìn nàng mà nhìn thẳng phía trước.

Chàng ôm nàng vào phòng ngủ, kéo chiếc chăn mỏng ở bên cạnh để đắp cho nàng.

Phù Vy ngáp nhẹ một cái, nói: “Khi nào Y đến thì gọi thiếp dậy nhé.”

Động tác kéo chăn của Túc Thanh Yên hơi khựng lại, chàng nói: “Được.”

Phù Vy chỉ ngủ được nửa canh giờ đã bị Túc Thanh Yên đánh thức.

“Y đến rồi.”

“Để Y chờ.” Phù Vy bực bội quay người đi.

Túc Thanh Yên cúi người chỉnh lại tấm chăn mỏng vừa rơi xuống, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Vệ Hành Chu háo hức tiến tới.

“Nàng bảo ngươi chờ.” Túc Thanh Yên đi ra ngoài.

Vệ Hành Chu không hề ngạc nhiên, ngày trước lần nào gặp công chúa chẳng phải chờ rất lâu? Việc chờ đợi nhưng không gặp được nàng cũng thường xảy ra.

Y đuổi theo bước chân của Túc Thanh Yên: “Công tử còn chưa nói cho ta biết, tại sao nàng ấy ở nhà công tử?”

Vệ Hành Chu nhìn quanh khoảng sân nhỏ và thấy thật sự chẳng ra gì.

Y vốn tưởng công chúa sẽ trưng dụng một đại trạch [] thoải mái để ở tạm.

[]: Đại trạch: Gần giống biệt thự, là căn nhà lớn.

“Thất lễ rồi.” Túc Thanh Yên đi vào chái nhà, đóng cửa lại.

Nhìn thấy Trám Bích và Linh Chiểu đang hái rau trong sân, Vệ Hành Chu bước tới, hạ thấp giọng, nói: “Tại sao trưởng công chúa lại sống ở cái nơi rách nát như này?”

Trám Bích vừa định nói, Linh Chiểu đã kéo nàng ấy lại, không cho phép nàng ấy đếm xỉa đến Vệ Hành Chu.

Sau đó, Linh Chiểu lại trừng mắt với Vệ Hành Chu.

Vụ đầu độc của Phù Vy có liên quan mật thiết đến gia đình Vệ Hành Chu, Y hơi chột dạ.

Y lo lắng và bất lực chờ đợi trong sân.

Sau ba khắc, Phù Vy gọi người.

Trám Bích và Linh Chiểu đi vào hầu hạ.

Một khắc sau, Vệ Hành Chu mới được gọi vào.

Vừa thấy Phù Vy, Vệ Hành Chu đã quỳ phịch xuống đất.

Đôi mắt to của Y trợn tròn và lập tức ươn ướt.

“Công chúa, sao người gầy đi nhiều vậy! Người phải chịu khổ rồi!”

Linh Chiểu lại lườm nguýt.

Phù Vy cầm một cốc nước ấm trong tay, lạnh lùng liếc Y bằng nửa con mắt rồi lạnh lùng hỏi: “Lấy ảnh chân dung của bổn cung đi dò la? Vệ Hành Chu, ngươi to gan thật đấy!”

Dù Vệ Hành Chu là thẳng nam thì vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của Phù Vy.

Y lo lắng nói: “Người trúng độc lại bặt vô âm tín, sao thần có thể không lo lắng?”

Phù Vy cười giễu, nói: “Vệ Hành Chu, dù vùng biên giới không nhạy tin thì cũng không đến mức ngươi không biết phụ thân ngươi muốn hạ độc bổn cung chứ.”

“Chắc chắn phụ thân của thần bị người ta hãm hại! Ông luôn khâm phục và kính trọng năng lực của công chúa, luôn dặn dò nhiều lần rằng sau này thần phải đối xử tốt với công chúa, sao phụ thân có thể hạ độc công chúa cơ chứ!” Vệ Hành Chu cuống cuồng giải thích, mắt đã ngân ngấn nước.

Phù Vy lạnh lùng nhìn Y.

Chính nàng đã đích thân lựa chọn mối hôn sự này.

Nàng biết tầm quan trọng của binh quyền nhưng nếu nàng muốn gả cho một vị võ tướng nắm giữ số lượng binh lính đông đảo thì nhất định quần thần trong triều đình sẽ không cho phép.

Vì vậy nàng chọn Vệ Hoành - người luôn ở trong quân, chức quan nhỏ, ngày sau có thể từ từ thăng tiến.

Tất nhiên, Vệ Hoành đã nhiều tuổi nên nàng chỉ đành chọn độc đinh của ông là Vệ Hành Chu.

Vệ Hành Chu cũng là một mãng phu thẳng thắn [].

Trước kia, chẳng phải Y từng nói nam nhi quyết không cưới công chúa hay sao? Thế mà nàng chỉ vừa cười với Y và khen đôi câu vài lời mà Y đã xán lại, kiên quyết không cưới ai ngoài nàng.

[]: Mãng phu: những người đàn ông cao lớn có đầu óc đơn giản hoặc rất liều lĩnh và thô lỗ.

Nhưng bây giờ Vệ Hoành hạ độc nàng, trong lúc tức giận, nàng đã ném Vệ Hoành vào thiên lao [].

[]: Thiên lao: tù ngục.

Đương nhiên, mối hôn sự này đi tong.

“Bổn cung nể tình Vệ Gia nhiều đời là trung thần đóng góp nhiều công trạng trong quân đội nên mới miễn tội cho những người còn lại, chỉ trị tội phụ thân ngươi.

Vệ Hành Chu, lập công chuộc tội cho phụ thân của ngươi đi.”

Phù Vy nhìn đi chỗ khác và phớt lờ Y.

Cả trái tim nóng bỏng của Vệ Hành Chu như bị ngâm trong một vũng nước đá.

Y ngơ ngác nhìn Phù Vy: “Họ đều nói trưởng công chúa vô tình, trái tim nàng càng không có chỗ cho ta.

Ta vẫn không tin… dù nàng hận ta trách ta một chút thôi….”

Phù Vy thấy nực cười, sự thật mất lòng, rõ ràng người bên cạnh Y đến nhắc nhở Y rằng trưởng công chúa vô tình nhưng Y cứ khăng khăng lao đầu vào.

“Mời!” Linh Chiểu bắt đầu đuổi người.

Vệ Hành Chu đứng dậy, vẫn chưa thể tin được.

Y ngơ ngác bước tới cửa, đẩy cửa bước ra một bước rồi đột nhiên quay người lại, nói to: “Đều là giả phải không? Nàng khen ta mặc áo giáp anh tuấn phi phàm, nàng nói ta cưỡi ngựa có khí thế hăm hở, mùa xuân nàng tặng ta bánh hoa đào, mùa thu nàng tặng ta bánh quế thơm ngon….

Đều là giả phải không?”

Phù Vy ngơ ngác nhìn Trám Bích.

Trám Bích nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Phù Vy mới biết nàng đã làm những việc như vậy.

Than ôi, vì chút binh quyền mà nàng phải vất vả thế đấy.

Túc Thanh Yên đang ở chái nhà làm hỏa chiết tử.

Chàng nhét lưu huỳnh và những vật liệu dễ cháy khác vào trong ống tre mỏng.

Lời chất vấn vang to của Vệ Hành Chu truyền đến, động tác trên tay Túc Thanh Yên hơi khựng lại.

Một lúc sau, chàng cụp mắt xuống, tiếp tục làm bộ bận rộn.

Bột từ ngón tay chàng rơi vào ống tre, bột mịn rơi xuống bỗng chuyển sang màu đỏ.

Màu đỏ, màu đỏ.

Màu đỏ từ từ ngưng tụ từng chút một và trở thành một khối màu đỏ, chúng tiếp tục tụ lại, cuối cùng tạo thành hình dạng một chiếc bánh hoa đào.

Khi chàng ngước mắt lên lần nữa, những ống tre đặt khắp bàn biến thành những chiếc bánh quế thơm ngọt ngào, dày đặc cả bàn.

Bánh quê đang không ngừng lắc lư trước mắt chàng.

Khuôn mặt của Hồ Thiết Trụ đột nhiên hiện ra từ chiếc bánh quế thơm ngọt ngào, hắn ta chỉ vào chàng và nói to.

Sau đó, nhiều khuôn mặt khác xuất hiện.

Tất cả bọn họ đều lao tới trước mắt Túc Thanh Yên và không ngừng nói những lời đồn đại không có căn cứ về Phù Vy.

Ống tre mỏng bị chàng bẻ gãy, Túc Thanh Yên đau đầu như búa bổ.

Một tay chàng chống đỡ cơ thể để không bị ngã, tay kia ôm lấy đầu.

Chàng cúi đầu, mồ hôi rơi xuống hết giọt này tới giọt khác.

Đôi mắt của chàng chuyển đổi luân phiên giữa hai thái cực trong sáng và trống rỗng, mỗi lần luân chuyển đều khiến chàng đau đầu dữ dội.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, một luồng ánh sáng rực rỡ chợt chiếu vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui