Thấy Vệ Hành Chu làm ầm ĩ lên, Phù Vy nhíu mày, không nói nên lời.
Hoa Ảnh đi từ trong nhà ra, xụ mặt mắng: “Mời!”
Linh Chiểu còn quá trẻ nên không thể đàn áp người khác.
Vì vậy khi Hoa Ảnh ra mặt, Vệ Hành Chu đã bình tĩnh lại.
Y lại nhìn Phù Vy.
Y vốn dĩ là người không giỏi ăn nói, lúc này mặt Y đỏ bừng vì buồn bã và hổ thẹn.
Y chán nản và vô cùng xấu hổ bước ra ngoài.
Phù Vy nhìn về phía chái nhà, chắc chắn giọng nói của Vệ Hành Chu ban nãy đã truyền đến chái nhà.
Nàng đứng dậy, đi đến chái nhà.
“Túc lang.” Nàng mở cửa.
Ánh sáng trong chái nhà hơi tối, vừa nhìn thoáng qua Phù Vy đã thấy Túc Thanh Yên quay lưng về phía nàng, thân trên của chàng cong xuống, gần như dựa vào bàn gỗ.
“Túc lang?” Phù Vy xách váy, bước qua ngưỡng cửa, đi về phía chàng.
Mới đi được hai bước, Phù Vy đã phát hiện có gì đó không ổn, hình như Túc Thanh Yên đang run rẩy.
Không thể có chuyện chàng tức phát khóc đâu nhỉ?
Phù Vy bước đến bên chàng thì thấy rõ đầu và mặt chàng đổ đầy mồ hôi lạnh, gân trán phồng lên, toàn thân chàng phải chịu đau đớn dữ dội.
“Túc Thanh Yên!” Sắc mặt Phù Vy thay đổi, nàng cúi xuống nắm tay chàng: “Chàng sao vậy?”
“Người đâu! Trám Bích mở hết cửa ra vào! Linh Chiểu đi lấy nước lạnh!”
Túc Thanh Yên cúi đầu thở hổn hển.
Chốc chốc có tiếng suối, lát lát lại có tiếng hổ gầm, lát sau lại biến thành tiếng gọi dịu dàng của nữ nhân.
Hai tay run rẩy của chàng vô thức siết chặt tay Phù Vy như đang ôm bèo tấm trên biển cả cô đơn, tay Phù Vy vô cùng đau đớn.
Phù Vy hít một hơi thật sâu, toan vằng tay ra nhưng không vằng được nên chỉ đành gọi tên chàng hết lần này tới lần khác.
Túc Thanh Yên, Túc Thanh Yên, Túc Thanh Yên…
Tiếng gầm chói tai của con hổ dần dần lắng xuống.
Đúng, chàng là Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên quay đầu nhìn Phù Vy, đôi mắt trống rỗng của chàng dần có thần.
Phù Vy lấy chiếc khăn tay thấm nước lạnh từ Linh Chiểu, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán chàng, dịu dàng hỏi: “Túc lang còn thấy khó chịu không? Có phải bị say nắng không?”
Nàng quay mặt nhìn chàng, mỉm cười dịu dàng.
Thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, Túc Thanh Yên đã tỉnh táo lại.
Nhận ra mình đang nắm tay nàng, chàng lập tức buông ra và nhìn thấy vết đỏ trên bàn tay ngọc trắng như tuyết của nàng.
Chàng bỗng thấy áy náy, đứng dậy toan xin lỗi nhưng lại ngạc nhiên khi thấy mình đầy mồ hôi và nhếch nhác không thể nhìn nổi.
Thật thất lễ khi đứng trước mặt nàng với vẻ thảm hại này.
“Ta đi thu dọn một lát.” Túc Thanh Yên nghiêng người, cố gắng tránh Phù Vy, nhanh chóng bước ra khỏi chái nhà.
Phù Vy lắc bàn tay vẫn còn đau của mình, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Túc Thanh Yên đang đi lấy nước.
Chàng xách một thùng nước lạnh lớn vào phòng tắm, trước tiên dùng muôi gỗ đổ một gáo nước lạnh lên đầu.
Những giọt nước lăn dài trên má chàng, làn nước lạnh đột ngột khiến đầu óc hỗn loạn của chàng tỉnh táo hơn rất nhiều, cơn đau đầu cũng thuyên giảm đôi phần.
Chàng hít một hơi thật sâu, sau đó cởi y phục và giặt cẩn thận.
Túc Thanh Yên tắm rửa xong mới phát hiện lúc vào phòng tắm chàng quá vội vã nên đã quên mang theo y phục để thay.
Bộ y phục chàng vừa cởi ra không chỉ dính đầy mồ hôi mà còn ướt đẫm nước.
Túc Thanh Yên quay đầu nhìn về phía cửa, quấn một chiếc khăn bông lớn quanh eo rồi đi ra ngoài lấy y phục.
Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, Túc Thanh Yên như cứng đờ tại chỗ.
Phù Vy ngồi trên chiếc ghế tròn, nghe thấy tiếng động, quay lại, bốn mắt nhìn nhau.
Phù Vy nhìn đánh giá chàng từ trên xuống dưới một cách quang minh chính đại, sau đó cong môi: “Muốn lấy y phục à?”
Túc Thanh Yên ngượng ngùng gật đầu.
Phù Vy đứng dậy, chậm rãi bước đến tủ y phục.
Nàng mở cửa tủ, nhìn đánh giá các bộ y phục được gấp gọn gàng bên trong rồi hỏi: “Chàng muốn lấy bộ nào?”
Túc Thanh Yên nhìn đầu ngón tay của Phù Vy chậm rãi lướt qua chồng y phục của chàng, dường như những đầu ngón tay mềm mịn của nàng cũng cào nhẹ vào trái tim chàng khiến tim chàng hơi ngứa ngáy.
“Để ta tự lấy.” Túc Thanh Yên mất tự nhiên bước ra khỏi thềm cửa, sải bước đi tới, vươn tay lấy y phục nằm ở trên cùng.
Tay của Phù Vy đặt lên, tay của họ cùng lúc cầm bộ y phục trên cùng.
Ánh mắt Túc Thanh Yên dừng ở tay Phù Vy.
Vết đỏ trên tay nàng vẫn chưa biến mất, chàng khó lòng tưởng tượng rốt cuộc mình đã khiến nàng đau cỡ nào.
“Nàng còn đau không?” Chàng hỏi.
Phù Vy quay lại nhìn chàng.
Những giọt nước từ mái tóc ướt của chàng rơi xuống, lướt qua mũi chàng, rơi xuống môi chàng rồi nhanh chóng lọt vào khe hở giữa môi chàng.
Nhưng chàng chẳng hề hay biết, vẫn cau mày nhìn chằm chằm vào tay Phù Vy.
Phù Vy nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, dịu dàng đáp: “Đau.” Sau đó nàng hơi nghiêng người, đưa tay cho Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên vô thức nâng niu tay nàng, không biết phải làm sao mới ổn.
Lát sau, chàng hiểu ra, cúi người thổi nhẹ.
Túc Thanh Yên nhìn thấy một giọt nước rơi xuống mu bàn tay Phù Vy, lập tức giơ tay còn lại lau vết nước.
Nhưng thay vì lau sạch vết nước, chàng lại làm ướt một mảng lớn trên tay nàng.
Chàng quên mất tay mình có nước.
Chàng chán nản duỗi tay lấy đại một chiếc áo khoác trong tủ y phục rồi cẩn thận lau sạch vết nước trên tay Phù Vy bằng ống tay áo.
“Túc lang, chàng không muốn hỏi thiếp điều gì sao?” Phù Vy ngước mắt nhìn chàng.
Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu: “Không.”
Phù Vy dần dần phát hiện ra điều kỳ lạ ở Túc Thanh Yên, dường như nam nhân này không mấy tò mò và sẽ không hỏi về chuyện cũ của nàng.
Quá khứ của nàng hoàn toàn là khoảng trống với chàng.
Phù Vy rút tay khỏi tay chàng rồi lấy y phục trong tủ.
Túc Thanh Yên nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, ngón tay chàng khẽ động đậy.
“Chàng vốn dĩ đang không khỏe, mau mặc y phục vào.
Nếu nhiễm gió lạnh vào mùa hạ thì càng khó khỏi bệnh đấy.” Phù Vy đưa y phục cho chàng
Túc Thanh Yên duỗi tay nhận.
Ngay lúc Túc Thanh Yên đang do dự có nên vào phòng tắm thay đồ hay không thì Phù Vy đã quay người đi đến bàn, quay lưng về phía chàng rồi loay hoay cắm hoa vào chiếc bình trên bàn.
Bây giờ chàng mà vào phòng tắm để thay đồ thì đâm ra lại giống cố tình làm vậy.
Túc Thanh Yên chỉ đành bấm bụng quay người, cởi chiếc khăn quấn trên người ra.
Chàng nắn chiếc khăn thì phát hiện nó gần như đã ướt sũng.
Sau khi mặc y phục, Túc Thanh Yên mang chiếc khăn ướt vào phòng tắm rồi lau sạch phòng tắm.
Khi chàng bước ra ngoài, Phù Vy đã nhắm mắt và nằm trên giường.
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên giường.
Thời tiết nóng bức, Phù Vy không đắp gì trên người.
Nàng mặc một chiếc váy mỏng bằng vải sa, tư thế nằm nghiêng của nàng khiến đường nét thướt tha chỉ thuộc về nữ nhân được khắc họa một cách sống động.
Ánh mắt Túc Thanh Yên dừng trên tay nàng, vết đỏ gần như đã biến mất, đôi tay ngọc tuyệt đẹp của nàng đang đặt bên người.
Khi Túc Thanh Yên hoàn hồn, chàng chợt nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào tay nàng rất lâu.
Chàng bỗng ngước mắt và bắt gặp đôi mắt đong đầy ý cười của Phù Vy.
Trong mắt chàng hiện lên sự ngượng ngùng vì bị bắt quả tang, chàng rời mắt nhìn đi chỗ khác thì nhận ra Phù Vy không hề dùng gối.
Ngủ như thế này không tốt cho cổ.
Túc Thanh Yên với chiếc gối bên giường, Phù Vy hợp tác ngẩng đầu đặt lên gối, tóc nàng lướt qua mu bàn tay của Túc Thanh Yên.
“Túc lang muốn biết quá khứ của thiếp không? Ví dụ như mối hôn ước trước đây của thiếp.”
“Nếu nàng muốn nói cho ta biết thì ta sẵn lòng lắng nghe.
Nhưng nàng không cần phải giải thích với ta.”
Kể chuyện và giải thích không hề giống nhau.
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, ý cười trong mắt nàng trở nên chân thật hơn.
Nàng im lặng một lát rồi nói: “Vậy...!Túc lang muốn chạm vào tay thiếp không?”
Sống lưng Túc Thanh Yên lập tức cứng đờ.
Lời của nàng quả thực hơi đường đột.
Nhưng ngẫm lại thì rõ ràng người đường đột trước chính là chàng.
Túc Thanh Yên thấy Phù Vy giơ tay lên.
Ngay lúc chàng tưởng nàng định đưa tay cho mình và chàng toan giơ tay lên thì lại thấy….
nàng chỉ từ từ đưa tay vuốt ve tóc mai của mình.
Yết hầu của Túc Thanh Yên khẽ động.
Chi tiết này lọt vào mắt Phù Vy, hình ảnh những giọt nước chảy dọc theo yết hầu chàng trượt qua ngực chàng hiện ra trước mắt nàng.
“Thanh Yên.” Nàng gọi: “Lại đây nào.”
Hàng mi dày của Túc Thanh Yên khẽ run lên, chàng từ từ cúi người và tiến lại gần nàng.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, gần đến mức chóp mũi họ chạm vào nhau.
“Gần hơn nữa.” Giọng nói trầm thấp của Phù Vy pha lẫn sự mê hoặc.
Khi Túc Thanh Yên đến gần hơn, chàng gần như ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào giữa môi và răng nàng.
Phù Vy cong môi, Túc Thanh Yên nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng.
Rõ ràng chàng không hề chạm vào nhưng dường như môi chàng cảm nhận được sự tê dại khi lướt dọc theo đường cong của đôi môi nàng.
Phù Vy đưa tay phủi một hạt bụi trên đầu chàng, thì thầm “Được rồi.”
Phù Vy nhìn chàng mỉm cười như thể đang chờ xem chàng có lùi lại không.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Túc Thanh Yên nhìn rõ chính mình trong mắt nàng.
Chàng khẽ chớp mắt, sau đó sáp tới.
Môi chàng dán lên đôi môi mềm mại, đỏ tươi và ngọt ngào như mật ngọt của nàng.
Túc Thanh Yên cảm nhận rõ ràng nàng đang chậm rãi cong môi.
“Túc lang…..” Môi nàng vẫn dán vào môi chàng.
Khi nàng nói chuyện, môi nàng khẽ cử động khiến Túc Thanh Yên run rẩy lạ lùng.
Phù Vy đặt tay lên ngực chàng, toan đẩy chàng ra.
Túc Thanh Yên nắm tay nàng nhưng không dám siết chặt vì sợ làm nàng đau.
Chàng âu yếm nâng niu tay nàng trong lòng bàn tay mình.
Phù Vy nhìn mắt chàng ở khoảng cách gần.
Đôi mắt của chàng thật đẹp, vẻ duyên dáng và xinh đẹp của nàng đang phản chiếu trong con ngươi đen láy của chàng.
Thời gian dường như đứng yên, Túc Thanh Yên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng chàng cũng tách ra, nhưng chỉ tách ra một chút, hơi thở hắt ra từ mũi của hai người vẫn quyện vào nhau.
Còn bàn tay nàng vẫn được nâng niu và trân trọng trong lòng bàn tay chàng, chàng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay nàng.
Phù Vy ngước mắt nhìn chóp tai đỏ bừng của chàng, nàng cong môi, cuối cùng cúi xuống chủ động hôn lên môi chàng.
Vừa chạm vào đã tách ra, nàng bỗng nới rộng khoảng cách giữa hai người, cả người nàng chìm trong bóng tối của chiếc giường phía sau.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Trời tối rồi.”
Túc Thanh Yên kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Chẳng ngờ trời đã tối rồi!
Nghĩ đến việc mẫu thân sắp về, chàng buộc lòng buông tay Phù Vy ra.
Chàng ho nhẹ để giọng không bị khàn rồi nói: “Chắc mẫu thân sắp về rồi, ta ra đường đón mẫu thân.”
Phù Vy đưa đầu ngón tay chạm vào môi mình trước mặt Túc Thanh Yên rồi mới gật đầu đồng ý.
Túc Thanh Yên liếc nhìn ngăn kéo đầu giường, đứng dậy đi ra ngoài, vừa ngoảnh đầu lại, chàng lại thấy nàng vẫn đang gõ tay lên môi.
Chàng quay người bước qua ngưỡng cửa, cố kiềm chế không chạm tay vào môi mình.
Túc Thanh Yên vừa đi tới cửa sân đã nhìn thấy Tống Năng Kháo lao về phía chàng từ xa.
“Thanh Yên, mẫu thân huynh xảy ra chuyện rồi!”
“Chuyện gì?” Túc Thanh Yên vội vàng hỏi.
“Hình như y phục mẫu thân huynh may cho phu nhân của một vị quan trong thành xảy ra vấn đề nên mẫu thân huynh bị giam giữ, nghe nói còn bị đánh.”
Sắc mặt Túc Thanh Yên bỗng thay đổi, chàng lập tức bước nhanh về phía trước.
Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, bóng tối bao trùm khuôn mặt cùng đôi mắt dần trở nên trống rỗng và nham hiểm của Túc Thanh Yên.
Sau khi Túc Thanh Yên rời đi, Phù Vy nằm thêm một lúc rồi mới rời giường.
Tâm trạng nàng rất vui vẻ, nàng quay đầu nhìn về chiếc bàn cạnh giường ngủ.
Nàng mở ngăn kéo ra xem Túc Thanh Yên giấu đồ gì.
Một chiếc hộp gỗ xuất hiện trong tầm mắt Phù Vy, nàng do dự một lúc rồi tò mò mở hộp ra.
Nhìn đồ bên trong hộp, Phù Vy sửng sốt một lúc mới lờ mờ đoán được đó là ngư phao dùng để tránh thai.
Hôm nay Túc Thanh Yên vào thành để mua cái này à? Đêm qua chàng không viên phòng với nàng vì thiếu thứ này ư?
Đây chính là lý do chàng hỏi Hoa Ảnh xem nàng có thể mang thai hay không.
Chàng lo thân thể nàng yếu đuối và việc mang thai sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của nàng.
Phù Vy nhìn chiếc hộp hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng thở dài, đóng nắp lại rồi cất vào ngăn kéo.
Giờ khắc này, nàng bỗng hi vọng Túc Thanh Yên là kẻ tiểu nhân.
Nửa giờ sau, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân.
“Túc lang.” Phù Vy chạy lên chào đón Túc Thanh Yên, nắm tay chàng nhưng lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Người trước mặt giống hệt Túc Thanh Yên nhưng lại khác về mọi mặt.
Mai cô nhìn Phù Vy, sửng sốt không biết phải nói gì.
Tống Năng Kháo đảo tròng mắt, lo lắng nói: “Lưu Tranh, đây là tẩu tẩu của huynh!”
“Tẩu tẩu?” Giọng nói của Túc Lưu Tranh rất âm u.
Hắn rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của nữ nhân này, bàn tay nàng trông rất dễ bóp.
Phù Vy nhận ra đây là bào đệ của Túc Thanh Yên và lập tức buông tay.
Tay Túc Lưu Tranh lập tức trống rỗng, lòng hắn bỗng cảm thấy không vui.
Hắn cau mày nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh lùng nhìn đánh giá nàng.
“Ta từng gặp tẩu tẩu rồi.” Hắn nói.
Phù Vy ù ù cạc cạc.
Túc Lưu Tranh lại tiến lên một bước, duỗi tay chỉ vào người Phù Vy, trầm giọng nói: “Chắc chắn ta đã từng gặp tẩu tẩu.”