“Chủ tử, lên xe trước đã.” Trám Bích nhắc nhở, đưa tay đỡ Phù Vy lên xe.
Phù Vy liếc nhìn cánh tay Trám Bích nhưng không đưa tay cho nàng ấy mà quay lại nhìn Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên tiến lên một bước.
Chàng giơ tay phải lên được nửa chừng thì đổi sang tay trái đỡ Phù Vy.
Sau đó Phù Vy đặt tay nàng lên cánh tay chàng, bước lên xe và ngồi vào xe.
“Có thuốc chữa vết thương trong rương tre dưới ghế dài.” Linh Chiểu lanh lợi đi tới trước mặt Túc Thanh Yên, thì thầm nhắc nhở.
Nàng ấy và Trám Bích rất thức thời, họ định bụng không vào buồng xe nữa.
“Đa tạ.” Túc Thanh Yên điềm đạm nói lời cảm ơn rồi lên xe ngựa.
Không giống như ánh nắng chói chang bên ngoài, ánh sáng trong xe ngựa đột nhiên mờ đi.
Phù Vy ngồi nghiêng, nửa người dựa vào thành xe, cau mày và liên tiếp ho nhẹ.
Rõ ràng nàng muốn kìm nén nhưng không thể, tiếng ho trầm và ngắt quãng.
Khác với dáng vẻ kiêu ngạo khi đứng dưới ánh nắng ấm áp, giờ khắc này khi nép mình trong góc tối, trông Phù Vy ốm yếu và xanh xao.
Túc Thanh Yên vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai tay chàng bưng ấm nước đặt trên bàn vuông nhỏ để kiểm tra nhiệt độ.
Xe ngựa đã đi ngoài đường một lúc lâu nên dẫu thời tiết ấm áp thì nước trong ấm vẫn đã nguội lạnh.
Phù Vy không thể uống nước nguội như này.
Trong xe ngựa có một cái bếp nhỏ để đun nước.
Túc Thanh Yên nhanh chóng đốt than củi rồi đặt một nồi nước lên bếp.
Phù Vy từ từ ngừng ho, yếu ớt dựa vào thành xe, nheo mắt nhìn Túc Thanh Yên đang bận rộn.
“Mang rương thuốc tới đây.” Phù Vy nói.
Túc Thanh Yên nghe theo lời nàng, lấy hộp thuốc từ trong rương tre ra ngoài rồi đặt lên chiếc bàn vuông nhỏ.
Chàng ngồi bên cạnh Phù Vy, hỏi: “Bị thương chỗ nào? Nàng ngã bị thương à?”
Chàng cau mày nhìn Phù Vy.
Phù Vy không nói nên lời.
Nàng đặt tay lên ngực Túc Thanh Yên và dùng đầu ngón tay mở chiếc áo khoác bị rách của chàng.
Túc Thanh Yên nhíu mày, ánh mắt trượt theo đầu ngón tay của Phù Vy.
Phù Vy nhìn kỹ hơn và thấy y phục bên trong của chàng vẫn còn nguyên vẹn.
Xác định chắc chắn chàng không bị thương vào da thịt, Phù Vy mới buông tay ra.
Nàng lại ngồi thẳng trên ghế rồi cúi xuống lấy ấm nước trên chiếc bàn vuông nhỏ.
“Nước đã nguội rồi, nàng đừng uống!” Túc Thanh Yên vội vàng nhắc nhở.
Phù Vy im lặng kéo tay phải của Túc Thanh Yên.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của chàng và xòe những ngón tay dài hơi cong của chàng ra, để lộ lòng bàn tay chàng.
Cục máu đông và bùn dính trong lòng bàn tay chàng nên nàng không nhìn rõ vết thương.
Phù Vy cau mày, cầm một chai nước đổ vào lòng bàn tay bị thương của Túc Thanh Yên.
“Để ta tự làm.”
Phù Vy phớt lờ Túc Thanh Yên, đặt ấm nước xuống, sau đó lấy một miếng gạc nhẹ nhàng lau cục máu đông và vết bùn cho đến khi vết thương ở lòng bàn tay phải lộ ra hoàn toàn.
Khi nhìn rõ bốn đến năm vết thương trong lòng bàn tay Túc Thanh Yên, Phù Vy cau mày mắng: “Chàng bắt lưỡi đao bằng tay không à?”
Phù Vy ngồi sát gần, Túc Thanh Yên hơi lơ đãng với lời nàng nói và mải nhìn gương mặt đang cúi xuống của nàng ở cự ly gần.
Vẻ đẹp dịu dàng hiếm có của nàng lúc này không hài hòa với vẻ đẹp rạng rỡ vốn có của nàng.
Túc Thanh Yên không khỏi thở chậm lại, lặng lẽ nhìn nàng chăm chú, tận hưởng sự dịu dàng của nàng trong thời khắc này.
Phù Vy nhướng mày trừng mắt với chàng, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của chàng.
Túc Thanh Yên hoàn hồn, mất tự nhiên rời mắt đi.
Phù Vy hơi tức ngực, quay mặt đi ho hai tiếng.
Sau đó, nàng rửa sạch tay bằng phần nước sạch còn lại trong ấm, lấy thuốc trị thương trong rương thuốc ra, bôi lên ngón tay nàng rồi bôi nhẹ lên vết thương trong lòng bàn tay của Túc Thanh Yên.
Vết thương của Túc Thanh Yên vẫn còn rỉ máu, máu đỏ tươi nhuộm đỏ đầu ngón tay trắng nõn của Phù Vy.
Sau khi bôi thuốc, nàng quấn từng lớp gạc quanh lòng bàn tay Túc Thanh Yên để che kín vết thương của chàng.
Làm xong, nàng chậm rãi lau bàn tay bẩn của mình.
Túc Thanh Yên lục tìm trên người và nhận ra chàng không mang theo khăn tay.
Chàng cau mày, đành phải lấy một chiếc khăn tay gấp vuông đang đặt trên bàn.
Chàng khom người lau sàn xe bị dính bẩn.
Chàng cẩn thận lau chùi cho đến khi mặt sàn sáng bóng trở lại.
Phù Vy lặng lẽ nhìn chàng.
Dường như làm bất cứ việc gì, chàng cũng ung dung thong thả và nghiêm túc như vậy.
Nàng vừa toan lên tiếng thì lồng ngực lại có cảm giác tắc nghẽn.
Nàng phải quay mặt đi và ho hai tiếng.
Túc Thanh Yên cau mày hỏi: “Sao lại ho dữ dội như vậy?”
Phù Vy không nói nên lời, chàng còn không biết ngại mà hỏi vậy à.
Nàng tức giận hỏi: “Chàng còn bị thương ở đâu nữa?”
Túc Thanh Yên khẽ chớp đôi lông mi dài, cố gắng nhớ lại.
Phù Vy nhìn dáng vẻ của chàng, buột miệng nói: “Bệnh ngất xỉu của chàng lại phát lại à?”
Không ngờ, Túc Thanh Yên thật sự gật đầu.
Phù Vy càng không nói nên lời.
Chẳng lẽ chàng thật sự trượt chân rơi xuống mương thối trong đêm mưa ư? Nhưng trước giờ chàng luôn coi trọng thể diện, nếu chàng ngã vào mương thối thật thì Phù Vy cũng không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, để chàng khỏi phải mất tự nhiên.
Túc Thanh Yên chậm rãi giơ tay chạm vào gáy mình, khi sờ phải một chỗ sưng u, chàng cau mày.
“Qua đây.” Phù Vy nói.
“Không sao.” Túc Thanh Yên buông tay xuống.
Phù Vy không nói gì và lặng lẽ nhìn chàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Túc Thanh Yên thỏa hiệp, sáp tới gần nàng, cúi đầu.
Phù Vy duỗi tay vòng qua một bên mặt chàng, ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gáy chàng và sờ trúng một cục u lớn.
Sắc mặt nàng hơi thay đổi, lo lắng nói: “Cúi đầu, nhích lại gần hơn nữa.”
Túc Thanh Yên làm theo lời nàng.
Chàng cúi đầu, Phù Vy gần như ôm đầu chàng trong ngực nàng.
Cứ như vậy, ánh mắt chàng phải dán chặt vào ngực Phù Vy ở khoảng cách gần.
Y phục mùa hè mỏng, Phù Vy sợ nóng nên mặc đồ rất mỏng manh.
Vải làm từ chất sa nhẹ quấn quanh người nàng, để lộ một phần nội y bên trong.
Bầu ngực to mềm mại ngay trước mắt Túc Thanh Yên, vô cùng rõ ràng.
Chàng đành phải nín thở, dường như hít thở cũng sẽ mạo phạm đến nàng.
Khổ nỗi Phù Vy cảm thấy không khỏe và lại ho, ngực nàng phập phồng nhẹ.
Hai ngọn núi tuyết mềm mại va vào nhau.
Túc Thanh Yên mím chặt môi, yết hầu của chàng khẽ động.
Chàng kiềm chế bản thân và nhắm mắt lại, không nhìn nữa.
Nhưng khi nhắm mắt lại, mùi thơm từ Phù Vy vẫn vờn quanh chóp mũi chàng.
Phù Vy vén tóc Túc Thanh Yên sang một bên để nhìn kỹ hơn.
Không biết chàng va vào đâu mà gáy sưng to như vậy.
Trong rương thuốc không có thuốc phù hợp, nàng chỉ đành thổi nhẹ, dịu dàng nói: “Chỉ có thể như này thôi, nếu đau hoặc không khỏi, khi đến Tử Vân mời đại phu kê thuốc cho chàng.”
Nói xong, Phù Vy buông tay ra.
Túc Thanh Yên lập tức ngẩng đầu lên như được tháo chạy, nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu lên, chàng lại cảm thấy mất mát.
Bàn tay của Phù Vy vươn tới, chạm vào đôi má đỏ ửng của chàng.
Nàng hơi cau mày, nói: “Trời rất nóng.”
Nàng quay người lại, treo rèm trên cửa sổ xe ngựa lên để đón gió từ bên ngoài vào.
Dù gió mùa hè nóng nực nhưng có còn hơn không.
Thấy rèm xe được treo lên, Hoa Ảnh mới tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, đã bắt được kẻ bắn tên lén rồi.
Ngoài năm kẻ được giữ lại để thẩm vấn, đám còn lại đều bị giết chết.”
Phù Vy gật đầu.
Bởi vì Túc Thanh Yên đang ở trong xe nên nàng không vội hỏi ngay kết quả thẩm vấn mà nói: “Tiếp tục lên đường đến núi Tử Vân.”
Nàng quay lại nhìn Túc Thanh Yên thì thấy chàng đang bưng nồi nước đặt trên bếp.
Túc Thanh Yên ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của nàng, mỉm cười nói: “Nước sôi rồi, chờ nước nguội bớt là có thể uống được.”
Thời tiết nóng nực, phải chờ lâu nước sôi mới tự nguội.
Túc Thanh Yên cầm hai chiếc chén rỗng đổ qua rót lại, tiếng nước kêu ùng ục.
Cách một lớp cốc, nước mới đun sôi vẫn bỏng tay, đầu ngón tay Túc Thanh Yên đỏ bừng.
Túc Thanh Yên đổ qua đổ lại hai cốc nước mà không biết chán.
Đến khi cảm thấy nước không còn nóng nữa, chàng mới cười đưa cho Phù Vy: “Nàng thử xem còn nóng không?”
Phù Vy nhấp một ngụm nhỏ, nước vẫn hơi nóng.
“Không còn nóng nữa.” Nàng cụp mắt, nhấp thêm một ngụm nhỏ rồi từ từ uống.
Do xuất phát chậm trễ nên khi trời sắp tối, xe ngựa mới đến thôn Tử Vân.
Thôn Tử Vân không rộng lớn nhưng đã mở một số khách quán cho du khách từ xa đến thưởng thức phong cảnh núi Tử Vân.
Phù Vy muốn đến núi Tử Vân, đương nhiên thuộc hạ của nàng đã sớm sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho nàng.
Thuộc hạ đã thuê trọn một khách quán, đồng thời thay toàn bộ đồ dùng mới trong nhà.
Phù Vy ngồi trong đình, lắng nghe Thu Hỏa bẩm báo.
“Chúng vẫn chưa nhận tội.
Đã gọt cằm chúng để loại bỏ cơ hội chúng uống thuốc tự vẫn.
Chủ tử yên tâm, nhất định có thể tra hỏi ra kết quả.” Thu Hỏa nói.
Cuối cùng thì gió chiều cũng mang theo chút hơi mát.
Gió thổi vào mặt Phù Vy, lòng nàng cũng thấy dễ chịu.
Không có gì là lạ khi chưa thẩm vấn ra tên kẻ chủ mưu trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí có khả năng bọn thích khách bị ép cung đến chết cũng không chịu nhận tội.
Phù Vy đã thấy quá nhiều chuyện như vậy nên cũng thờ ơ với chuyện này.
Có điều, nàng vẫn suy đoán ai là kẻ muốn ra tay với nàng lần này.
Người của Vệ Hoành trả thù ư?
Hai lão già Tả Hữu Thừa ừ? []
[]: Tả Thừa và Hữu Thừa là hai chức quan thời cổ đại của trung quốc.
Bình Nam vương?
Hoặc người khác, nàng đã đắc tội với quá nhiều người mà.
Dù nàng chẳng gây thù chuốc oán với ai thì một khi nàng ngồi ở địa vị này, rất nhiều người sẽ muốn diệt trừ nàng.
Trám Bích bước xuống bậc đá, đi về phía Phù Vy, nói: “Chủ tử, bữa tối đã sẵn sàng.”
Phù Vy không có cảm giác thèm ăn và không muốn ăn, nhưng nàng nghĩ Túc Thanh Yên không thể không ăn.
Nghĩ vậy, nàng mới nhẹ nhàng “ừm” và bảo Thu Hỏa tiếp tục điều tra.
Nàng đứng dậy và đi về nơi ở của mình.
Phù Vy đẩy cửa bước vào.
Nghiêng đầu nhìn, nàng thấy cửa căn phòng nhỏ đang mở.
Túc Thanh Yên cởi áo khoác, đang giặt mấy chỗ dính bẩn.
Chàng không có y phục nên chỉ đành giặt sạch luôn.
Phù Vy nhớ lại ngày mới đến huyện Thủy Trúc và gặp chàng, chàng mặc trường sam bạc màu nhưng rất gọn gàng.
Y phục của chàng không có nếp nhăn chứ nói gì vết bẩn.
Phù Vy đi về phía chàng, dịu dàng nói: “Không cần giặt giũ phiền phức làm gì, thiếp đã kêu người đi mua y phục cho chàng rồi.”
“Được.” Túc Thanh Yên quay người mỉm cười với Phù Vy rồi đặt cả chiếc trường sam vào trong nước.
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Chàng không tò mò tại sao lại có người muốn giết thiếp à? Không tò mò về thân phận của thiếp ư?”
Nàng không những có thị vệ lợi hại mà còn có ám vệ.
Nhưng, chàng lại không hỏi một câu nào.
Túc Thanh Yên bỏ y phục vào chậu để ngâm, rút khăn tắm trên kệ ra, lau vết nước trên tay, sau đó nói bằng giọng điệu bình thường: “Ta biết thân phận của nàng.”
Phù Vy lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm Túc Thanh Yên, ánh mắt nàng thoáng hiện chút nguy hiểm.
Túc Thanh Yên dùng khăn lau tay cẩn thận, cúi đầu, môi nở một nụ cười dịu dàng.
Chàng nói: “Nàng là thê tử của ta.”
Phù Vy ngẩn người, sau khi tỉnh táo lại, nàng nghẹn họng nhìn Túc Thanh Yên.
Nàng hỏi: “Lúc đẩy thiếp ra, chàng chưa từng nghĩ mình sẽ bị trúng tên mà chết sao?”
“Không quan trọng.”
“Vậy cái gì quan trọng?”
“Phu quân bảo vệ thê tử là trách nhiệm hiển nhiên.” Túc Thanh Yên đặt chiếc khăn lên kệ, quay người mỉm cười với Phù Vy: “Nàng bình an mới là điều quan trọng.”
Phù Vy đã nghe rất nhiều lời xu nịnh màu mè nhưng người có đôi mắt chân thành trước mặt nàng không phải kẻ muốn bợ đỡ nàng, cũng không tiếp cận nàng vì thân phận trưởng công chúa của nàng, mà vì thân phận khác của nàng - ‘Thê tử của chàng’?
Phù Vy cảm thấy nực cười.
Nàng cười mãi rồi từ từ ngừng cười, lặng lẽ nhìn Túc Thanh Yên chăm chú hồi lâu, sau đó nói nhỏ: “Chàng lại đây.”
Túc Thanh Yên làm theo lời nàng.
“Gần hơn.
Cúi đầu xuống.”
Túc Thanh Yên tiếp tục làm theo lời nàng.
Chàng tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt Phù Vy.
Bốn mắt nhìn nhau trong khoảng cách gần, Túc Thanh Yên mỉm cười hỏi: “Trên đầu ta lại có thứ gì à?”
Phù Vy nhìn đôi mắt trong veo trước mặt.
Khóe mắt nàng hơi nhướng lên, trong mắt nàng hiện lên một tầng dịu dàng.
Nàng dần dần đến gần Túc Thanh Yên, gần như dán vào môi chàng.
“Hôn thiếp đi.” Nàng nói.