Túc Thanh Yên nhìn theo ánh mắt Y, ánh mắt chàng vô thức nhuốm thêm sự dịu dàng, chàng không giải thích nhiều mà chỉ điềm đạm nói: “Hứa Nhị ca ca, ta qua bên kia nhé.”
“Được rồi được rồi!” Hứa Nhị ngầm hiểu ý, gật đầu, không lôi kéo Túc Thanh Yên nói chuyện nữa.
Túc Thanh Yên xách canh gừng đi về phía Hội Vân Lâu.
Chàng chưa kịp gõ cửa thì thị vệ đã mở cửa cho chàng từ bên trong.
Túc Thanh Yên bước vào, không thấy đám thị nữ Hoa Ảnh ở lầu một.
Chàng cũng không hỏi gì mà đi lên lầu.
Hoa Ảnh nghênh đón chàng ở lầu hai, khe khẽ nói: “Chủ tử đang ngủ ở trên lầu.”
“Nàng ấy vẫn khỏe chứ?” Túc Thanh Yên hỏi.
Hoa Ảnh không vui vì Phù Vy bị mắc mưa.
Lúc này nghe Túc Thanh Yên hỏi, giọng nàng ấy ngàn ngạt: “Dù sao thì thân thể của chủ tử nhà chúng ta cũng không chịu nổi sự giày vò đâu.
Lần sau cô gia vững vàng hơn đi, đừng hôm nay đi lạc ngày mai bị người ta uy hiếp, hại chủ tử nhà chúng ta nhọc lòng và lao lực theo.”
Ánh mắt Túc Thanh Yên trở nên ảm đạm.
Trám Bích đi từ trên lầu xuống, thoáng nghe được nửa câu sau của Hoa Ảnh, vội vàng cười nói: “Cô gia lên lầu đi ạ.”
“Được.” Túc Thanh Yên khẽ mỉm cười, đi lên lầu tìm Phù Vy.
Trám Bích kéo Hoa Ảnh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Đám người chúng ta đều biết ngươi hay nói thẳng thừng nhưng đừng nói vậy trước mặt cô gia.”
Hoa Ảnh khoanh tay cười giễu: “Ngươi xem hắn là cô gia thật hả? Sớm muộn gì chủ tử của chúng ta cũng rời đi, sau này cũng sẽ gả cho người tôn quý có thân phận và năng lực, phu quân tương lai của chủ tử mới là cô gia chân chính của chúng ta.”
Trám Bích không biết phải phản bác thế nào, im lặng một hồi rồi nói: “Ta chỉ biết bây giờ chủ tử của chúng ta rất quan tâm đến cô gia.
Sau này về Kinh, chủ tử có dẫn cô gia theo cùng hay không vẫn là một ẩn số.”
Hoa Ảnh sửng sốt vì không ngờ đến điều này.
Khi Phù Vy ngủ say, Túc Thanh Yên mở cửa hết sức nhẹ nhàng rồi lặng lẽ đi vào phòng.
Trời đã xế trưa, trước cửa sổ có một tấm rèm dày buông xuống khiến căn phòng trở nên tối tăm.
Túc Thanh Yên đang đi về phía giường, đột nhiên nghe thấy tiếng ho yếu ớt của Phù Vy, chàng dừng lại, do dự có nên ra khỏi phòng để không quấy rầy nàng nghỉ ngơi hay không.
Phù Vy đã sớm mở mắt, nhìn bóng dáng Túc Thanh Yên trong bóng tối.
Thấy chàng sắp rời đi, nàng nhẹ nhàng gọi: “Túc lang…”
Túc Thanh Yên bước nhanh về phía giường, lao về phía Phù Vy.
Chàng khom người nhìn sắc mặt nàng.
“Nàng…” Túc Thanh Yên vô thức hạ thấp giọng khi đối mặt với Phù Vy.
Chàng muốn hỏi sao nàng lại phải vội vã tìm chàng trong đêm mưa nhưng khi lời sắp thốt ra khỏi miệng, chàng lại đổi thành: “Ta làm nàng tỉnh giấc rồi à?”
Phù Vy quay mặt lại, ho nhẹ, toan ngồi dậy, Túc Thanh Yên nhanh chóng đỡ nàng ngồi dậy.
“Thiếp không ngủ được nữa, mở rèm ra đi.”
“Được.” Túc Thanh Yên tạm thời buông nàng ra, kéo rèm lên, nâng cửa sổ lên.
Ánh sáng ấm áp của đầu hè đột nhiên tràn vào trong nhà, xua tan đi hết thảy u ám.
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên, hỏi: “Chàng không bị thương chứ?”
“Không, ta đã khiến nàng phải lo lắng rồi.” Túc Thanh Yên ngồi xuống bên giường.
Do dự một lát, chàng chậm rãi đưa tay ra nắm bàn tay đang đặt trên đùi của Phù Vy.
Hai tay chàng nâng niu bàn tay của nàng, trân trọng giữ tay nàng trong lòng bàn tay chàng.
Phù Vy nhìn chàng, thấy chàng cúi đầu, nàng nhìn hàng mi dài rũ xuống của chàng, dịu dàng nói: “Không sao là tốt rồi.”
Khi đến đây, vốn dĩ Túc Thanh Yên muốn đề nghị Phù Vy tạm thời rời khỏi huyện Thủy Trúc để đi ngắm cảnh ở nơi khác.
Nhưng nhìn thấy vẻ yếu đuối của nàng, chàng lại không thể mở miệng.
Lòng chàng dâng lên một cảm giác tự trách khó tả.
“Chàng còn chuyện gì khác à?” Phù Vy đặt tay còn lại lên mu bàn tay chàng.
Túc Thanh Yên ngước mắt, cười nói: “Sợ nàng bị cảm nên mẫu thân nấu canh gừng cho nàng.”
Sắc mặt Phù Vy lập tức thay đổi, nàng từ chối: “Thiếp không uống đâu, một ngụm cũng không uống.”
Nàng rất ghét mùi vị của gừng.
Túc Thanh Yên còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nói trước: “Cho thiếp uống thuốc thì được nhưng thiếp không uống canh gừng đâu!
”
Hiếm khi thấy vẻ trẻ con của nàng, Túc Thanh Yên khẽ cười, nói: “Không muốn uống thì thôi, ta cũng đâu có ép nàng uống.”
Hai tay chàng nâng niu tay Phù Vy trong lòng bàn tay mình, chàng dịu dàng nói: “Trưa nay nàng muốn ăn gì, ta nấu cho nàng.”
Phù Vy trầm mặc một hồi mới nói: “Chàng đâu phải người hầu của thiếp, không cần phải hầu hạ thiếp mỗi ngày vậy đâu.”
Túc Thanh Yên lắc đầu: “Đây là chăm sóc mà.”
“Có gì khác biệt sao?” Phù Vy khó hiểu.
“Đương nhiên sự chăm sóc của người nhà sẽ khác với sự hầu hạ của người hầu rồi.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói.
Hai chữ ‘người nhà’ khẽ đâm vào trái tim Phù Vy, nàng im lặng nhìn Túc Thanh Yên một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Thiếp không quá thèm ăn món gì cả, ăn món thanh đạm chút nha.”
“Được.” Túc Thanh Yên trả lời nhưng không lập tức rời đi.
Phù Vy khẽ đảo mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm tay nhau.
Khóe môi nàng nở một nụ cười dịu dàng, nàng thì thầm: “Không đành lòng buông tay thiếp à?”
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt, vô thức buông tay nàng ra.
Phù Vy nắm lấy những ngón tay thon dài của chàng, giọng nói dịu dàng của nàng pha lẫn ý cười: “Nếu chàng thực sự không nỡ buông tay thì có thể hôn thiếp một lát rồi mới buông tay.”
“Ta đi nấu cơm cho nàng đây.” Túc Thanh Yên kéo tay Phù Vy ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Phù Vy nhìn đôi tai đỏ lựng của Túc Thanh Yên, nụ cười nơi khóe mắt và khóe môi càng đậm hơn.
Khi Hoa Ảnh bước vào, nàng ấy nhìn thấy Phù Vy đang cười.
Nàng ấy liếc nhìn thêm rồi mới bẩm báo.
Phù Vy cảm thấy khó chịu vì dầm mưa và nhiễm lạnh.
Sau khi quay lại Hội Vân Lâu, nàng tắm xong bèn đi ngủ luôn.
Thế nên, Hoa Ảnh chưa kịp bẩm báo chuyện của Lịch Cao Phi cho nàng nghe.
“Chuyện xảy ra vào dịp tết Nguyên Đán, một cô nương đi qua huyện Thủy Trúc đã bị Lịch Cao Phi để mắt tới.
Tên Lịch Cao Phi háo sắc này rất to gan, đòi nạp cô nương kia làm tiểu thiếp của hắn ta.
Cô nương kia cũng là người thông minh, nàng ta tìm đến tiêu cục Bình An, tự xem mình là tiêu vật [] rồi thuê người của tiêu cục hộ tống nàng ta về nhà.”
[]: Tiêu vật: Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, người được hộ tống gọi là tiêu vật.
“Lịch Cao Phi vẫn không từ bỏ ý định và bám theo dọc đường, chờ thời cơ để cướp người.
Thậm chí có đêm hắn ta còn lẻn vào khách quán để trộm người.
Lúc ấy, cô nương kia đang tắm.
Túc Lưu Tranh kịp thời phát hiện, ném Lịch Cao Phi ra khỏi phòng, tiện tay móc luôn đôi mắt của Lịch Cao Phi.”
Nghe xong, Phù Vy mới hiểu được đại khái.
Đã hộ tống khách buôn cùng hàng hóa thì phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của đối tượng được hộ tống.
Không thể xem Túc Lưu Tranh là kẻ hành hiệp trượng nghĩa, chỉ là thu tiền làm việc mà thôi.
Phù Vy không bình luận về việc Túc Lưu Tranh đã làm mà chỉ khen ngợi cô nương kia: “Ở nơi đất khách quê người mà dám nghĩ ra ý tưởng như vậy, quả là một cô nương thông minh.”
“Chủ tử, chắc người đã gặp cô nương kia rồi đấy ạ.” Hoa Ảnh không quá chắc liệu Phù Vy có ấn tượng gì với cô nương kia hay không, nàng ấy nói: “Đó là tôn nữ [] của Lâm Hữu Bình, trước đây nàng ta từng tham dự tiệc trong cung, chắc chủ tử cũng có chút ấn tượng.”
[]: Tôn nữ: Cháu gái.
Phù Vy sực nhớ ra, gật đầu nói: “Hóa ra chính là nha đầu đáng yêu lanh lợi đó.”
Phù Vy lại hỏi: “Thế tên Lịch Cao Phi kia có lai lịch gì mà to gan lớn mật thế? Hắn ta có mối quan hệ gì với Hứa Mậu Điển?”
“Chẳng có quan hệ gì với Hứa đại nhân cả.
Chàng rể của Hứa đại nhân ‘chấm’ muội muội của Lịch Cao Phi.
Thế nên, Lịch Cao Phi dùng người của Hồ Già và cậy thế của Hứa đại nhân để mặc ý làm xằng làm bậy.”
Hóa ra là hai tầng chó cậy thế chủ.
Vẻ mặt Phù Vy trở nên lạnh lùng, nàng cười giễu, nói: “Dù Hứa Mậu Điển không biết chuyện này thì cũng phạm tội không điều tra.”
Hoa Ảnh lập tức xin chỉ thị: “Chủ tử, có cần áp giải tội thần Hứa Mậu Điển đến trị tội không ạ?”
Sự lạnh lùng trong mắt Phù Vy dần vơi đi, nàng thay đổi tư thế thoải mái hơn, dựa vào chiếc gối mềm mại, nhàn nhã nói: “Tạm thời đừng nhúng tay vào.”
Nàng muốn Túc Thanh Yên cầu xin nàng, người như chàng mà hèn mọn khẩn cầu thì… biết đâu chàng sẽ ngập ngừng ấp úng và đỏ mặt, nghĩ thôi nàng cũng thấy thú vị.
Nhưng phải làm sao để chàng biết nàng có cách giải quyết rồi đến cầu khẩn nàng đây?
Đột nhiên lại có một cơn đau quặn thắt ở ngực và bụng, Phù Vy quay mặt đi, ho dữ dội.
Cơn ho không sao dừng lại được.
Hoa Ảnh vội vàng đưa chiếc khăn tay cho Phù Vy, nàng run tay nhận chiếc khăn.
Nàng cúi xuống, đặt chiếc khăn màu tuyết lên môi và ho liên tục, cơn ho ngắt quãng dần dần trở nên nặng hơn.
Trám Bích đứng bên ngoài nghe thấy tiếng ho, bưng nước ấm chạy nước kiệu vào phòng.
“Chủ tử muốn uống nước không?”
Phù Vy không còn sức trả lời, lại ho thêm một lúc.
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau nhức.
Ho thêm một lúc, cuối cùng thì Phù Vy cũng ngừng ho, ngẩng đầu lên.
Chiếc khăn tay trắng như tuyết dính vài đốm máu.
Nhìn thấy vậy, Trám Bích hãi hùng khiếp vía, bàn tay cầm ly nước của nàng ấy cũng run rẩy.
Nàng ấy bật khóc, nghẹn ngào nói: “Chủ tử nên trân trọng thân thể của mình hơn mới phải!”
Phù Vy chỉ liếc nhìn thoáng qua vệt máu trên khăn, sau đó ném chiếc khăn tay sang một bên, nhận nước ấm trong tay Trám Bích và uống từng ngụm nhỏ.
Chỉ có thứ nước ấm vô vị này mới có thể làm dịu cơn đau trong nội tạng của nàng.
Phù Vy khẽ híp mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.
Đời người nên tận hưởng lạc thú trước mắt.
Túc Thanh Yên dành nhiều thời gian hơn bình thường, dày công nấu vài món ăn thanh đạm.
Linh Chiểu đứng bên cạnh phụ giúp chàng.
Làm cơm trưa xong, Túc Thanh Yên bưng đồ ăn vào phòng, phát hiện sắc mặt Phù Vy tệ hơn lúc chàng rời phòng.
Phù Vy không muốn ăn dù đồ ăn do chính tay Túc Thanh Yên nấu.
Nhưng câu “thiếp không muốn ăn” sắp thốt ra khỏi miệng thì nàng lại đổi thành: “Thiếp không còn sức để ăn.”
Túc Thanh Yên bảo Linh Chiểu tìm một chiếc bàn nhỏ, đặt lên giường.
Phù Vy không cần ra khỏi giường hay tự mình cầm đũa.
Chàng ngồi bên cạnh nàng, gắp một miếng đậu hũ đút cho nàng: “Nàng nếm thử món này xem.”
Phù Vy ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm một lúc rồi mới mở miệng ăn.
Trám Bích, Linh Chiểu và Hoa Ảnh lặng lẽ rút lui.
Túc Thanh Yên đút cho Phù Vy mỗi món một miếng, sau đó hỏi nàng: “Còn muốn ăn gì nữa?”
Phù Vy trầm mặc hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn Túc Thanh Yên, lẩm bẩm nói: “Chàng.”
Túc Thanh Yên trầm mặc một lát rồi gắp một miếng củ sen, nói: “Ăn thêm một miếng này.”
Chàng đưa củ sen lên môi Phù Vy nhưng nàng không chịu mở miệng mà cau mày và trừng mắt với chàng.
Túc Thanh Yên khẽ thở dài, há miệng, cắn một miếng củ sen trắng rồi sáp đến gần Phù Vy.
Miếng củ sen chàng đang cắn nhẹ chạm vào môi Phù Vy, mang theo cảm giác ươn ướt.
Đôi mắt Phù Vy cong lên như vầng trăng khuyết, nàng há miệng, cắn vào mép ngoài cùng của miếng củ sen, miệng nhích về trước từng chút một, cho đến khi chạm vào môi Túc Thanh Yên.
Miếng củ sen mỏng không chịu được động tác thân mật của chàng và nàng, đứt đôi.
Túc Thanh Yên cúi đầu ăn nửa miếng củ sen.
Chàng nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ, nói: “Lúc người không khỏe mà ăn nhiều quá sẽ không tốt, ăn nhiêu đây thôi, ta bưng đồ xuống nhé.”
Chàng toan đứng dậy và bưng chiếc bàn nhỏ đi.
Phù Vy nhanh chóng nắm cổ tay chàng, ngước mắt trừng mắt nhìn chàng: “Thiếp còn chưa no! Thiếp muốn cái này, cái này, cái này, cái kia!”
Nàng giơ ngón tay lên, chỉ một lượt vào mấy món ăn phụ trên bàn.
Túc Thanh Yên quay đầu lại mỉm cười với nàng.
Nhìn thấy ý cười trong mắt chàng, Phù Vy trừng mắt với chàng.
Sau đó Túc Thanh Yên lại ngồi xuống và tiếp tục đút cho Phù Vy.
Phù Vy ăn rất chậm và không thể ăn miếng lớn nên Túc Thanh Yên phải chia đồ ăn thành từng miếng nhỏ trước khi đút cho nàng.
Nàng nhai kỹ nuốt chậm, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.
Túc Thanh Yên mê mẩn ngắm nhìn đôi môi hé mở của nàng.
Lúc này, chàng mới muộn màng nhận ra gì đó, cúi đầu xuống, mím môi, lặng lẽ nếm thử——
Trên môi vẫn còn vương vấn sự dịu dàng của nàng.
Phù Vy đột nhiên đưa tay ra nhéo chóp tai chàng.