Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Túc Thanh Yên bối rối ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Sao vậy?”

Đôi mắt Phù Vy đong đầy ý cười, nàng nhìn chăm chú vào mắt Túc Thanh Yên, dịu dàng nói: “Túc lang nghĩ đến điều gì mà vành tai chàng đỏ bừng thế?”

Túc Thanh Yên ngẩn người, sau đó sắc hồng nhàn nhạt hiện lên trên đôi má chàng.

Chàng quay mặt đi, không nhìn Phù Vy, tim chàng khẽ loạn nhịp.

Phù Vy sáp đến gần chàng, thì thầm: “Lang quân lại thất lễ à?”

“Không đâu!” Túc Thanh Yên lập tức phản bác, đồng thời vô thức kéo vạt áo trường sam trên đùi chàng.

Động tác của chàng quá đột ngột, vô tình làm đổ bát cháo hạt sen trên chiếc bàn nhỏ.

Cháo hạt sen tràn ra, phủ kín tay áo của Phù Vy.

Vẻ mặt của Túc Thanh Yên lập tức thay đổi, chàng đứng bật dậy, nhặt chiếc khăn tay lên lau tay áo cho Phù Vy.

May sao thời tiết nắng nóng nên trước khi dùng cơm, đồ ăn đã được quạt mát đến nhiệt độ vừa phải, không quá nóng.

Túc Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm vì Phù Vy không bị bỏng.

Túc Thanh Yên dời chiếc bàn nhỏ ra, chỉ thấy trên giường cũng có vết bẩn.

Chàng chần chừ một lúc rồi cúi người bế Phù Vy.

“Ta phải đổi cái nệm khác.” Chàng bế Phù Vy, động tác hơi mất tự nhiên.

Phù Vy lại vòng tay qua cổ chàng và tựa vào vai chàng rất đỗi tự nhiên.

Túc Thanh Yên cảm thấy tay chàng không cần dùng nhiều sức lực, chàng rũ mắt nhìn thân thể mảnh khảnh của Phù Vy trong lồng ngực mình, lòng chàng chua xót và khó chịu.

Chàng bế Phù Vy lên chiếc ghế đan bằng liễu gai trước cửa sổ, đổi tấm đệm khác.

Khi đi lấy y phục cho Phù Vy thay, chàng phát hiện nàng đã ngủ gục trên chiếc ghế.

Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên đôi má nàng, nước da trắng ngần lộ rõ ​​vẻ yếu đuối.

Nàng đắm mình trong ánh sáng ấm áp và dường như sẽ rời đi cùng với ánh sáng bất cứ lúc nào.

Túc Thanh Yên chợt nhớ lại sự ngạc nhiên của chàng trước vẻ đẹp của Phù Vy trong lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Chàng khom người, nhẹ nhàng bế Phù Vy trở lại giường, cẩn thận thay chiếc áo khoác bẩn giúp nàng.

Khi ngước mắt lên, chàng thấy nàng vẫn đang say giấc.

Chàng lặng lẽ ngắm nhìn nàng một lúc, sau đó cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng.

Phù Vy không biết rằng ngày nàng bước chân về phía sạp viết sách thay của Túc Thanh Yên chẳng phải lần đầu tiên chàng nhìn thấy nàng.

Trước ngày hôm ấy, chàng đã từng thoáng nhìn thấy nàng.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Túc Thanh Yên đều đến tiêu cục Bình An để thảo luận chuyện của Lịch Cao Phi với Tống Nhị.

Thời gian còn lại trong ngày, chàng luôn vội vã đến Hội Vân Lâu để ở bên Phù Vy.

Nấu cơm cho nàng, đút cơm và thuốc cho nàng.

Chàng còn là đôi chân của nàng, bế nàng đến cửa sổ phơi nắng và bế nàng lên thư phòng ở lầu hai để đọc sách giải trí.

Khi mỏi mắt, nàng sẽ gối đầu lên đùi chàng, để chàng đọc cho mình nghe.

Thậm chí còn giúp nàng tắm…

Khi ngồi trong thùng nước tắm, Phù Vy cũng bảo Túc Thanh Yên đọc thoại bản cho nàng để giết thời gian.

Túc Thanh Yên cảm thấy như vậy rất tốt, nếu không chàng thực sự không biết nên nhìn vào chỗ nào.

Đang đọc thoại bản, Túc Thanh Yên bỗng im bặt.

“Sao chàng không đọc nữa?” Phù Vy nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, tiếng nước êm dịu trong thùng nước vang lên

Phù Vy biết rồi còn cố tình hỏi, câu chuyện đã đến đoạn nam nữ chính động phòng hoa chúc, phần còn lại của câu chuyện chỉ thích hợp để người ta trốn vào góc đọc một mình, chớ nên đọc to.

“Đọc tiếp đi.” Phù Vy giơ tay lên, hất những giọt nước trong tay về phía Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên bất đắc dĩ lau một giọt nước trên trán, đau đầu nói: “Nàng đừng làm khó ta.”

Phù Vy biết chàng không chịu đọc tiếp.

Nàng cũng không ép chàng mà chỉ uể oải nói: “Thiếp tắm xong rồi.”

Nàng đứng dậy khỏi mặt nước, tiếng nước bắn tung tóe vang lên.

Một thân thể ướt át xuất hiện trước mắt Túc Thanh Yên, những vệt nước lúc nhanh chóng khi chậm rãi chảy xuống dọc theo tấm thân thướt tha của nữ nhân.

Túc Thanh Yên đặt cuốn sách trong tay sang một bên, lập tức đứng dậy, choàng một chiếc khăn tắm rộng lên vai Phù Vy, quấn khăn quanh thân trên của nàng, sau đó đỡ nàng ra khỏi thùng nước.

Chàng cố gắng giữ tâm lặng như nước rồi lau vết nước trên người Phù Vy.

Nhưng ban nãy chàng vừa đọc mấy câu từ tục tĩu trong sách nên khó lòng bình tĩnh.

Sự náo nhiệt trong đêm động phòng hoa chúc ở cuốn thoại bản khiến Túc Thanh Yên không khỏi nhớ đến ngày chàng và Phù Vy thành thân.

Hai người vẫn chưa viên phòng nên chưa tính là hoàn thành nghi thức, họ chưa phải phu thê chân chính.

Động tác lau người cho Phù Vy của Túc Thanh Yên dần dần chậm lại, thậm chí chàng còn lấy chiếc khăn ra khỏi người Phù Vy như bị ma xui quỷ khiến.

Phù Vy ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của Túc Thanh Yên dần trở nên sâu thẳm, nàng ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phù Vy kiễng chân lên, sáp đến gần môi Túc Thanh Yên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và ướt át lên má chàng.

“Được Túc lang dốc lòng chăm sóc bảy- tám ngày nay, thiếp thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Ngày mai thiếp muốn chuyển về nhà chàng.”

Túc Thanh Yên hoàn hồn, rũ mắt nhìn Phù Vy.

Lòng chàng dâng lên ham muốn mãnh liệt, chàng muốn lập tức giơ tay ôm Phù Vy vào lòng, hôn thật mạnh và thậm chí chiếm hữu nàng.

Nhưng lý trí đã thắng thế, chàng sợ nàng lạnh nên lập tức lấy khăn lau nhanh vết nước trên người Phù Vy rồi giúp nàng mặc y phục.

Buổi hoàng hôn hôm nay, Túc Thanh Yên cảm thấy đau đầu, hệt như có một linh cảm nào đó chỉ dẫn chàng rời khỏi Hội Vân Lâu sớm hơn.

Ngày hôm sau, khi Túc Thanh Yên về nhà, Tống Năng Kháo chắn đường chàng, mặt mày Y hớn ha hớn hở.

“Thanh Yên ca ca, sự việc tạm thời được giải quyết rồi.”

Túc Thanh Yên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đi theo Tống Năng Kháo đến trạch viện Tống Gia.

Lúc này chàng mới biết sự tình đã được giải quyết như thế nào.

Truất Trắc Sứ vẫn chưa đến nên đương nhiên chuyện chưa thể giải quyết từ phía Y được.

Thấy Túc Thanh Yên mù mờ đi vào, lòng Tống Nhị hơi phức tạp.

Thật kỳ quặc khi giải thích cho một người mắc chứng ‘mất trí nhớ’ về việc người ấy đã làm.

Nhưng gần đây Túc Thanh Yên luôn chú ý tới chuyện của Lịch Cao Phi nên Tống Nhị không thể không giải thích với chàng.

Tống Nhị tóm gọn trong dăm ba câu: “Tối qua, đệ đệ của con dẫn theo một sư phụ khác của nó đến thẳng phủ đệ của Tri Châu Hứa đại nhân.

Chúng ta đều không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tóm lại cuối cùng Hứa đại nhân đã trừng trị Hồ Già, còn Lịch Cao Phi thì bị đánh bằng gậy đến chết.”

Túc Thanh Yên vừa bất ngờ vừa vỡ lẽ.

Từ bé, chàng và đệ đệ theo Tống nhị thúc tập võ.

Nhưng đệ đệ có thêm một sư phụ nữa.

Nghe nói người sư phụ kia của đệ đệ từng làm quan trong triều, sau đó ông ấy tước binh quy ẩn và trở thành kiếm khách thần bí có hành tung khó nắm bắt.

Nếu vị kiếm khách thần bí từng làm quan kia đã ra tay thì rất có khả năng chuyện này đã được giải quyết.

Túc Thanh Yên thoát khỏi dòng suy nghĩ, cười ấm áp: “Chuyện được giải quyết là tốt rồi, có thể yên tâm rồi.”

Nhưng vì không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, Túc Thanh Yên vẫn không mấy yên tâm.

Chuyện này đã thực sự được giải quyết hay chỉ là tạm thời? Chàng thoáng cảm thấy chuyện này sẽ còn tai họa về sau.

Nếu chàng có thể gặp đệ đệ rồi hỏi đầu đuôi ngọn ngành chuyện này thì tốt biết bao….

Tống Nhị thấy được sự lo lắng của Túc Thanh Yên, chủ động nói: “Bây giờ chưa phải lúc có thể hoàn toàn thả lỏng, vẫn phải để lại đường lui.”

Túc Thanh Yên gật đầu.

Chàng ở lại trạch viện Tống Gia bàn bạc một số chuyện với Tống Nhị rồi nhá nhem tối mới về nhà.

Lúc mở cửa sân, chàng ngạc nhiên khi thấy Phù Vy đã trở lại và đang ngồi trong sân ngắm cảnh hoàng hôn.

Phù Vy ngước mắt, mỉm cười ngọt ngào với chàng.

Bàn tay thanh tú của nàng chỉ lên bầu trời: “Nhìn kìa, đẹp biết bao.”

Túc Thanh Yên nhìn theo ánh mắt của nàng thì thấy ánh hoàng hôn màu quýt đang kéo đến tận chân trời.

Hôm nay Phù Vy cũng mặc một chiếc váy sa màu quýt, chiếc váy sa mỏng che thân thể nàng, nhẹ nhàng bay trong gió và vuốt ve làn da của nàng.

Ánh mắt Túc Thanh Yên lại dừng trên người Phù Vy.

Vẻ đẹp của hoàng hôn được tạo ra bởi tài nghệ điêu luyện của các vị thần cũng không đẹp bằng một nửa sắc đẹp của nàng.

Chàng thà nhìn nàng còn hơn nhìn hoàng hôn.

Nhìn chiếc váy của Phù Vy bồng bềnh như sóng, Túc Thanh Yên muốn trở thành gió và vải sa.

Mai cô rất vui khi Phù Vy trở lại, bà tự tay nấu thêm vài món sở trường.

Nhưng từ trước tới nay, Phù Vy luôn ăn không nhiều.

Dù nàng muốn ăn cũng không ăn được bao nhiêu.

Mai cô không thuyết phục nàng ăn thêm mà chỉ cười hỏi nàng thích nhất món gì, lần sau bà sẽ tiếp tục nấu cho nàng ăn.

Đây cũng là điểm dễ hòa hợp của hai mẫu tử Túc Thanh Yên.

Họ sẽ không thuyết phục Phù Vy làm bất cứ điều gì với danh nghĩa ‘tốt cho nàng’.

Vì thế, Phù Vy rất thoải mái khi sống với họ.

Buổi tối, Phù Vy tắm trước, Túc Thanh Yên tắm sau.

Phù Vy ngồi dưới cửa sổ, lật xem cuốn thoại bản và đợi Túc Thanh Yên.

Nàng đã quen với giọng đọc nhẹ nhàng dịu dàng của Túc Thanh Yên nên bây giờ không thích tự mình đọc sách nữa.

Nàng đợi rất lâu cũng không thấy Túc Thanh Yên quay lại.

Có lẽ gần đây sức khỏe của Phù Vy đã khá hơn nên nàng lại muốn trêu chọc Túc Thanh Yên.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, định bụng đi tới hù dọa chàng và ngắm nhìn vẻ hoảng hốt đỏ mặt của Túc Thanh Yên.

Nhưng khi mở cửa phòng tắm ra, Phù Vy lại thấy Túc Thanh Yên đã tắm rửa xong, đang ngồi trong một góc ẩm ướt và tối tăm, lơ đãng nhìn ngọn nến trên bàn.

“Thanh Yên?”

Túc Thanh Yên tỉnh táo lại, khuôn mặt vô cảm của chàng hiện lên một nụ cười dịu dàng.

“Chàng đang nghĩ gì thế?”

Túc Thanh Yên đứng lên, nói: “Không có gì, chúng ta ra ngoài đi.”

Phù Vy nắm tay chàng, không chịu ra ngoài.

Nàng ngước mắt nhìn chàng, quở trách: “Có chuyện gì mà chàng không thể nói với thiếp? Có phải là vì chuyện của Lịch Cao Phi không?”

Túc Thanh Yên nắm tay Phù Vy, an ủi: “Nàng đã phải lo lắng vì chuyện này rồi, nhưng trước mắt đã tạm thời giải quyết xong.”

Phù Vy hơi kinh ngạc, hỏi: “Giải quyết thế nào vậy?”

“Lưu Tranh giải quyết đấy.”

Phù Vy không nói gì nữa mà cẩn thận nhìn đánh giá Túc Thanh Yên.

Ánh sáng trong phòng tắm mờ ảo nhưng những gì nàng nhìn thấy lại sáng như trăng sao.

Kể từ khi Túc Thanh Yên có trí nhớ, trong lòng chàng luôn có một giọng nói bảo chàng hãy luôn ôn hòa, lương thiện và lạc quan, không thể có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.

Nhưng đôi khi như lúc này đây, chàng cũng rơi vào trạng thái ủ dột và tự trách mình.

Sự tự trách quấn lấy chàng, lảng vảng trên bờ vực mất kiểm soát.

Không biết nên nói Túc Thanh Yên không giấu nổi cảm xúc hay nói Phù Vy thông minh.

Chẳng ngờ nàng lại hiểu được sự tự trách của Túc Thanh Yên.

Bởi vì hai lần Mai cô xảy ra chuyện, chàng đều không đến kịp ư?

“Túc lang.” Phù Vy thì thầm: “Đệ đệ của chàng có bản lĩnh của hắn và chàng cũng có điểm tốt của chàng.”

Nàng ghé sát vào tai Túc Thanh Yên, nói bằng giọng mê hoặc: “Thiếp thích điểm tốt của lang quân nhà thiếp hơn.”

Nàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên là người không nên có cảm xúc tiêu cực, sự tự trách không quá sâu sắc đó nhanh chóng thoát khỏi lòng chàng dưới nụ hôn của Phù Vy.

Chàng vô thức muốn ôm Phù Vy nhưng nàng đã vùng ra khỏi tay chàng, quay đầu mỉm cười rồi vội vã quay trở lại phòng.

Túc Thanh Yên dán mắt vào bóng lưng Phù Vy một lát, sau đó mới dời mắt, nhanh chóng thu dọn phòng tắm rồi trở về phòng.

Phù Vy uể oải dựa vào đầu giường với chiếc hộp đen trên đùi.

Nàng lấy ra một chiếc ngư phao rồi đùa nghịch trên tay.

Túc Thanh Yên nhìn rõ thứ trong tay nàng, bước chân chàng hơi khựng lại rồi tiếp tục đi về phía nàng.

“Lang Quân,” Phù Vy ngẩng đầu, nhìn Túc Thanh Yên bằng đôi mắt ngây thơ: “Thứ này dùng thế nào?”

Nàng ngước nhìn Túc Thanh Yên, đôi môi nàng ngọt ngào và dịu dàng.

Sự ngây thơ trong mắt nàng là chân thật, bởi trước đây nàng chưa từng sử dụng thứ này.

Nhưng bên dưới sự ngây thơ lại ẩn chứa vài lời nói đùa.

Cánh tay Túc Thanh Yên đang buông thõng bên người, các ngón tay thon dài nhẹ nhàng cử động.

Yết hầu của chàng cũng khẽ động, sau đó chàng nói: “Nàng khỏe hơn rồi phải không?”

Phù Vy hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc.

Sự im lặng khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Thậm chí Túc Thanh Yên hơi hối hận vì đã hỏi câu hỏi này.

Đôi mắt Phù Vy xinh tươi sóng sánh nước xuân, nàng nói: “Mấy ngày nay cảm ơn lang quân đã chăm sóc….

Thiếp khỏe hơn nhiều rồi.”

Túc Thanh Yên lại tiến lên một bước, đùi chàng dán sát vào mép giường.

Chàng đưa tay nắm tay Phù Vy, chậm rãi lấy ngư phao mà nàng đang chơi đùa.

“Cái này bị nghịch bẩn rồi, chúng ta đổi cái khác nhé.”

Thực hiện bước cuối cùng này thì mới hoàn thành nghi thức và chúng ta mới trở thành phu thê chân chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui