Linh Chiểu mới đến tuổi cập kê nên hoạt bát và không hiểu nhiều chuyện.
Nhưng Trám Bích lại lờ mờ đoán được điều gì đó, quay lại nhìn chiếc giường lộn xộn và ấm áp.
Sau đó, nàng ấy lại ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt vui vẻ của Phù Vy, thầm mừng cho chủ tử của mình.
Nhưng Trám Bích luôn là người suy nghĩ nhiều nhất trong ba thị nữ.
Đương nhiên nàng ấy sẽ vui mừng khi thấy chủ tử vui vẻ.
Có điều, nàng ấy không khỏi lo lắng cho tương lai.
Bây giờ chủ tử nhất thời nổi hứng nhưng tương lai thì sao? Chuyện nam nữ vừa là liều thuốc giải độc vừa là liều thuốc độc.
Nó không chỉ khiến người ta cười mà còn khiến người ta khóc.
Trám Bích thầm hy vọng chủ tử không bao giờ đau lòng và lo nghĩ vì chuyện nhi nữ tình trường.
Túc Thanh Yên không biết mình nên đi đâu.
Một giọng nói trong tiềm thức nói với chàng rằng chàng nên ra ngoài và tạm thời rời xa Phù Vy.
Lòng chàng có một ác quỷ đang vùng vẫy và trên đà thoát ra.
Túc Thanh Yên bước ra khỏi sân, động tác đóng cửa vẫn nho nhã như thường ngày.
Chàng đi men theo con đường về phía trước, sau đó chàng bất giác đi càng lúc càng nhanh.
Đầu óc chàng trống rỗng, chàng không biết mình sẽ đi đâu.
Tất cả những gì chàng biết là cần trốn thoát.
Khi chàng mất kiểm soát, tiềm thức sẽ hướng dẫn chàng chạy trốn.
Sự trống rỗng trong đầu chàng dần dần chuyển sang đôi mắt đen láy.
Đôi mắt trong veo dần trở nên trống rỗng, một tia tức giận lặng lẽ hiện ra trong con ngươi và nhanh chóng lan rộng trong mắt chàng.
Bứt rứt quá.
Sao lại bứt rứt thế nhỉ?
Túc Thanh Yên mở mắt nhìn về phía trước, mọi thứ phản chiếu trong mắt chàng đều rung chuyển.
“Túc Thanh Yên?” Hồ Thiết Trụ rẽ từ một con đường nhỏ và bước nhanh về phía Túc Thanh Yên.
“Bàn bạc với ngươi chuyện này nhé?” Hắn ta đặt tay lên vai Túc Thanh Yên một cách tự nhiên: “Ta biết chuyện nhà ngươi đắc tội với Hồ Già rồi.
Ta có cách nói giúp cho ngươi, chỉ cần để thê tử của ngươi ngủ cùng ta một đêm là được rồi.
Vụ giao dịch này rất hợp lý đúng không?”
Túc Thanh Yên hất tay Hồ Thiết Trụ khỏi vai chàng, quay người lại và đấm vào mặt hắn ta.
Hồ Thiết Trụ không kịp né tránh, bị đánh mạnh vào sống mũi.
Hắn ta “ối” một tiếng rồi loạng choạng lùi lại hai bước.
Hắn ta che cái mũi đang chảy máu của mình, trừng mắt nhìn Túc Thanh Yên, tức giận nói: “Túc Thanh Yên, ngươi là đồ chó chết không biết tốt xấu! Mẹ kiếp, đúng là cái thứ có mẹ không có cha!”
Bước chân của Túc Thanh Yên lắc lư như giẫm phải bông gòn.
Chàng im lặng nhìn Hồ Thiết Trụ, chỉ thấy miệng hắn ta đang mở ra khép lại nhưng chàng lại không nghe rõ hắn ta nói gì.
Gương mặt Hồ Thiết Trụ bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Trong mắt Túc Thanh Yên, hắn ta giống người nhưng không phải con người.
Xương mũi bị gãy nên Hồ Thiết Trụ đau đến mức không còn sức lực để hét lên với Túc Thanh Yên.
Hắn ta quay người chạy về nhà, bịt mũi, chờ lần sau sẽ tính sổ với Túc Thanh Yên.
Vẻ mặt Túc Thanh Yên đờ đẫn.
Vốn dĩ ban đầu chàng không biết mình nên đi đâu, bây giờ lại đi theo Hồ Thiết Trụ như bị ma xui quỷ khiến.
Trong đầu chàng vang lên một giọng nói - giết hắn ta đi.
Túc Thanh Yên vừa tiến về phía trước hai bước thì một đôi tay đặt lên vai chàng từ phía sau.
“Lưu Tranh?”
Túc Thanh Yên vội vàng quay người lại, nhìn người phía sau.
--Cố Lang, một sư phụ khác của Túc Lưu Tranh.
Ánh mắt dò xét của Cố Lang dừng trên mặt Túc Thanh Yên.
Ông không chắc chắn người trước mặt là Túc Thanh Yên hay là Túc Lưu Tranh.
Túc Thanh Yên bối rối lắc đầu, há miệng, giọng hơi khàn và yếu ớt nhưng lại cung kính: “Cố thúc.”
Cố Lang hơi kinh ngạc.
Ông chợt ngẩng đầu nhìn về hướng Hồ Thiết Trụ đang chạy.
Chẳng ngờ người trước mặt ông lại là Túc Thanh Yên? Không ngờ Thanh Yên lại ra tay thô bạo như vậy? Vài suy nghĩ vụt qua trong đầu ông, ông còn chưa kịp nghĩ sâu sa thì Túc Thanh Yên đã ngất đi.
Cố Lang vội vàng đưa tay đỡ chàng, dìu chàng vào bên đường nghỉ ngơi một lát.
Túc Thanh Yên nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Túc Thanh Yên không bao giờ nằm mơ và luôn im lặng khi ngủ.
Chưa quá nửa canh giờ, chàng đã tỉnh dậy.
Cố Lang lập tức nhìn chàng chằm chằm, không biết ai sẽ tỉnh lại.
Cố Lang tới đây để gặp Túc Lưu Tranh.
“Cố thúc?”
Cố Lang cười, khẽ vỗ vai Túc Thanh Yên, nói: “Thời tiết ngày càng nóng, hãy uống nhiều nước, tránh đứng dưới nắng quá lâu.”
Túc Thanh Yên gật đầu, điềm đạm đáp: “Con sẽ chú ý, đa tạ Cố thúc nhắc nhở.”
Cố Lang gật đầu nhưng lòng lại hơi lo lắng.
Thời gian Túc Lưu Tranh xuất hiện ngày càng ngắn nhưng đây không phải chuyện tốt.
“Con còn chưa thỉnh giáo chuyện Cố thúc giải quyết Lịch Cao Phi.” Túc Thanh Yên hỏi điều chàng muốn hỏi từ lâu.
Cố Lang nói: “Tình cờ ta có trong tay một số bằng chứng tham nhũng của hắn ta, Truất Trắc Sứ lại sắp tới.”
Ông chỉ giải thích đơn giản, Túc Thanh Yên bèn vỡ lẽ.
Túc Thanh Yên đứng dậy mời Cố Lang vào nhà uống một chén trà thảo mộc.
Cố Lang hơi chần chừ nhưng khi biết Mai cô có ở nhà, ông mới theo Túc Thanh Yên về nhà.
Mai cô đang phơi trái cây trong sân, định bụng làm mứt hoa quả cho Phù Vy.
Nhìn thấy Cố Lang, Mai cô giật mình, vội vàng rửa tay rồi chào đón ông.
“Thanh Yên, vừa rồi Vy Vy tìm con đấy.
Con dành nhiều thời gian bên nàng ấy nhé.” Mai cô đẩy Túc Thanh Yên đi.
Cố Lang nhìn Túc Thanh Yên về phòng, sau đó quay mặt nhìn Mai cô, kính cẩn gọi “tẩu tẩu.”
Mai cô cười nói: “Lần này lại làm phiền ngươi rồi, may sao đúng lúc ngươi có việc đến huyện Thủy Trúc.”
Cố Lang không tiếp lời mà nói: “Chúng ta không thể tiếp tục như vậy, nếu chuyện này kéo dài, hài tử này sẽ bị chính mình ép cho phát điên.
Tẩu tẩu, nếu có cách khiến một trong hai đứa nó biến mất, tẩu tẩu muốn người ở lại là ai?”
Mai cô sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Chắc nên để Thanh Yên ở lại.” Cố Lang thở dài.
Suy cho cùng thì tính cách của hai người này quá khác nhau.
Mai cô im lặng hồi lâu rồi chậm rãi lắc đầu: “Dù tất cả mọi người đều thấy Thanh Yên tốt hơn nhưng ta… ta….”
Bà muốn nói rằng bà muốn giữ lại Lưu Tranh.
Nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng bà, không sao thốt ra được.
Vứt bỏ đứa nào cũng khiến bà đau đớn.
Bà đã nếm trải cảm giác mất mát, vất vả lắm bà mới cố gắng hết sức để đứng lên, bà không còn sức để mất nhi tử lần thứ hai.
Nắng quá nóng nên rèm cửa sổ đã được kéo xuống.
Phù Vy ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngón tay thon dài của nàng vén một khe hở trên rèm rồi nhìn ra ngoài.
Nàng nhìn đánh giá Cố Lang bằng ánh mắt cảnh giác.
Phù Vy nhanh chóng nhận ra nam nhân này là một võ tướng, hơn nữa ông còn ở trong quân đội nhiều năm.
Túc Thanh Yên đi vào phòng, lập tức tìm kiếm bóng dáng Phù Vy theo bản năng.
Nhìn bóng lưng nàng, lòng chàng bỗng ngứa ngáy, ánh mắt lập tức dịu lại.
“Nàng tìm ta à.” Chàng chậm rãi đi về phía Phù Vy.
Bước chân chàng vô thức tăng tốc, chàng muốn chạy đến bên nàng nhanh hơn.
Phù Vy quay lại, ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên rồi mỉm cười.
Trước nụ cười ngọt ngào của nàng, ánh mắt lang thang và mờ mịt của Túc Thanh Yên dần tập trung lại, đôi mắt sáng của chàng lại có tiêu cự.
Chàng là ai? Chàng là Túc Thanh Yên.
“Chàng đã đi đâu vậy?” Phù Vy hỏi, đưa tay về phía chàng.
Túc Thanh Yên nói chàng chỉ đi dạo linh tinh rồi nắm tay nàng trong lòng bàn tay chàng một cách tự nhiên.
Đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng xoa ngón tay nàng.
Phù Vy không gặng hỏi nữa mà chỉ hỏi hôm nay Túc Thanh Yên có việc gì không, khi chàng nói không, nàng bèn bảo chàng đọc tiếp câu chuyện dang dở lần trước.
Hai người ở một phòng, thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Mãi đến giữa trưa, Túc Thanh Yên mới ra khỏi phòng nấu ăn.
Cố Lang đã rời đi từ lâu, Mai cô cũng ra ngoài làm việc.
Mấy thị nữ cũng biết điều để lại không gian riêng cho chủ tử và cô gia.
Khoảng sân Giang Nam yên bình và lãng mạn chỉ thuộc về hai người họ.
Buổi chiều, sau khi đọc xong truyện, Phù Vy bảo Túc Thanh Yên gảy đàn cho nàng nghe.
Kỹ năng gảy đàn của chàng rất xuất sắc, tư thế chơi đàn nho nhã của chàng càng là cảnh đẹp ý vui.
Giữa tiếng đàn ngân nga, Túc Thanh Yên ngẩng đầu nhìn mặt trời chiều cuối cùng cũng lặn sau rặng núi.
Chàng đang đợi trời tối.
Chờ từ lúc rạng đông đến khi trời tối.
Phù Vy nhìn theo ánh mắt chàng nhìn mặt trời lặn và cùng chàng đợi trời tối.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vy Vy đã hấp thụ đủ dương khí nhưng ca ca đáng thương sắp kìm nén ham muốn đến mức sinh bệnh rồi.