Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao


Ánh mắt của Phù Vy dừng trên người chàng và nhẹ nhàng quét qua để đảm bảo chàng không có vết thương nào.

Sau đó nàng dời mắt, uể oải tựa lưng vào ghế và khẽ ngáp.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Túc Thanh Yên không khỏi cau mày.

“Sao vậy?” Phù Vy hỏi.

“Không có gì.” Túc Thanh Yên cụp mắt.

Chỉ là, chàng cảm thấy nàng rất đặc biệt.

Túc Thanh Yên nhanh chóng mỉm cười.

Chàng đã sớm trải nghiệm sự đặc biệt của nàng.

Một tay Phù Vy nắm cổ tay Túc Thanh Yên, tay còn lại chỉ ngón tay vào miệng nàng, nghiêm túc nói: “Hình như bị lửa đốt.”

“Đừng làm xằng…” Túc Thanh Yên bất đắc dĩ nhỏ giọng khuyên ngăn nàng đừng làm càn.

Phù Vy im lặng một lúc, ngẫm nghĩ đây là nhà của người khác và chắc chắn chàng sẽ không chịu hôn nàng.

Thôi nàng cũng không muốn làm khó chàng.

Phù Vy rút tay lại và từ từ cụp mắt xuống.

Im lặng hồi lâu, nàng chậm rãi chớp mắt, nói vu vơ: “Mắt thiếp hơi đau.”

Chắc chàng sẽ không tin đâu nhỉ.

Chắc chắn chàng sẽ coi như trò đùa của nàng.

Nhưng đôi mắt của Phù Vy thực sự hơi đau.

Khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng mở mắt ra và nhìn vào biển lửa.

Túc Thanh Yên cúi người, ôm lấy mặt Phù Vy, nâng mặt nàng lên, cẩn thận nhìn mắt nàng.

“Bị khói hun vào à?” Túc Thanh Yên cau mày, sự đau lòng chất chứa trong đôi mắt thuần khiết của chàng.

“Ta quên mang giày cho hai người…” Tống Năng Y xông vào, kinh ngạc khi thấy Túc Thanh Yên cúi xuống ôm mặt Phù Vy, thân mật đến mức giây tiếp theo sắp sửa hôn nhau!

Nàng ấy choáng váng và lập tức đỏ mặt.

Nàng ấy ném hai đôi giày xuống, quay người chạy ra ngoài.

Túc Thanh Yên ngượng ngùng đứng dậy, đi lấy hai đôi giày, giúp Phù Vy mang vào, sau đó tự mình thay giày ướt.

Không lâu sau, Linh Chiểu chạy nước kiệu trở lại, bẩm báo: “Chủ tử, đám người Hoa Ảnh đến rồi.

Họ đem theo xe ngựa, tối nay chúng ta quay về Hội Vân Lâu không ạ?”

Phù Vy gật đầu.

Nơi ở của Túc Gia đã bị phá hủy hoàn toàn, không chỉ tối nay mà trong vài ngày tới, họ sẽ phải chuyển về Hội Vân Lâu.

Túc Thanh Yên đỡ Phù Vy đứng dậy.

Phù Vy nói: “Thiếp có thể đi được, chàng đi tìm mẫu thân của chàng đi.

Bà ấy đã già rồi, đừng để bà ấy dập lửa ở bên ngoài.

Chúng ta về Hội Vân Lâu trước đi.”

Huống chi, thị vệ của nàng đã đến rồi, ngọn lửa sẽ nhanh chóng được dập tắt thôi.

Túc Thanh Yên gật đầu.

Phù Vy cùng Trám Bích và Linh Chiểu rời Tống Gia trước.

Sau khi lên xe, nàng ngồi trong xe đợi hai mẹ con Túc Thanh Yên.

Phù Vy ngồi ở gần cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài.

Ngọn lửa đã giảm dần.
Không lâu sau, nàng nhìn thấy hai mẹ con Túc Thanh Yên đi về phía nàng.

Nhưng chưa kịp tới xe ngựa, Túc Thanh Yên đột nhiên dừng lại, quay đầu nói gì đó với Mai cô, sau đó vội vàng quay người chạy về sân Túc Gia.

Mai cô không lên xe mà quay người lại, lo lắng nhìn bóng lưng Túc Thanh Yên.

Phù Vy cau mày: “Chàng ấy định làm gì?”

Linh Chiểu nhảy xuống xe ngựa, đi hỏi Mai cô, sau đó quay lại báo: “Cô gia nói quên một thứ nên muốn về nhà lấy.”

Phù Vy càng nhíu chặt đôi mày.

Thứ gì mà đáng để chàng lao vào lửa để lấy lại? Túc Gia nghèo như vậy cũng đâu có thứ gì đáng giá đâu!

Phù Vy đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng Túc Thanh Yên đâu, nói: “Đi hỏi xem chàng ấy tìm thứ đồ gì rồi nhờ thị vệ lấy giúp chàng ấy!”

Vì lo lắng nên thời gian trở nên dài đằng đẵng.

Phù Vy cảm thấy nàng đã đợi rất lâu mới nhìn thấy bóng dáng của Túc Thanh Yên.

Nàng liếc nhìn qua, trước tiên xem xem tứ chi của chàng còn lành lặn không, sau đó cau mày nhìn xem chàng quay lại lấy gì.

Ngọn lửa thắp sáng bóng tối của màn đêm khiến bầu trời và mặt đất rực rỡ như ban ngày.

Túc Thanh Yên ôm trong tay một vò nước men ngọc dẹt, khi chàng bước đi, gốc Tịnh Đế Liên trong nước nhẹ nhàng đung đưa.

Vì nằm trong nước nên hai đóa sen thoát chết trong gang tấc mà không bị ngọn lửa nhấn chìm.

Khi Túc Thanh Yên ôm hai đóa sen trên tay lên xe ngựa, Phù Vy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để không hất tay áo đạp đổ bông sen.

Nhưng cảm xúc trên mặt nàng vẫn không hề vơi đi.

Nàng quay mặt sang một bên với vẻ mặt lạnh lùng.

Trám Bích, Linh Chiểu và thậm chí cả Mai cô đều nghĩ rằng nàng sợ hãi hoặc cảm thấy không khỏe.

Chỉ có Túc Thanh Yên biết nàng đang tức giận.

Chàng nhìn nàng nhưng không nói gì vì trong xe còn có những người khác.
Khi xe ngựa đi tới Hội Vân Lâu, những người khác xuống trước, tạm thời trong xe chỉ có hai người, Túc Thanh Yên thấp giọng nói: “Ta không thể cho nàng thứ gì.”

——Gốc Tịnh Đế Liên này là thứ duy nhất Phù Vy mở miệng đòi Túc Thanh Yên lấy cho nàng.

Dù chàng biết nàng chỉ đề nghị vu vơ thế thôi chứ không thích hay quan tâm lắm.
Nói xong, Túc Thanh Yên ôm gốc Tịnh Đế Liên trong tay rồi xuống xe ngựa.

Phù Vy hơi giật mình, không hiểu vì sao chàng bỗng nhiên nói ra lời khó hiểu như vậy.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã hiểu.

Cảnh tượng Túc Thanh Yên uống say trên núi Tử Vân hiện ra trước mắt nàng khiến cơn tức giận trong lòng nàng dịu đi vài phần.

Phù Vy đứng dậy và xuống xe.

Túc Thanh Yên đã đợi sẵn ở ngoài, đưa tay ra đỡ nàng.

Khi đến Hội Vân Lâu, Phù Vy kêu người sắp xếp chỗ ở cho Mai cô trước.

Mai cô không nán lại lâu mà dặn Túc Thanh Yên chăm sóc Phù Vy thật tốt, sau đó đi theo Linh Chiểu về phòng bà để nằm nghỉ.

Thân thể Phù Vy yếu ớt nên không thể chịu đựng thêm sau trận hành xác này.

Vừa bước vào phòng, nàng ngồi phịch xuống chiếc ghế mềm mại, cầm cốc nước ấm trên tay nhấp từng ngụm nhỏ.
Nhưng hiện tại nàng không muốn nghỉ ngơi mà vẫn đang đợi Hoa Ảnh tới bẩm báo.

Sân nhỏ của Túc Gia không lớn, không thể chứa được đám thị vệ của Phù Vy.

Sau khi chuyển đến Túc Gia, nàng chỉ đưa Trám Bích, Linh Chiểu và Hoa Ảnh theo cùng.

Khác với hai thị nữ luôn theo sát hầu hạ là Trám Bích và Linh Chiểu, trách nhiệm của Hoa Ảnh lại là hộ vệ.

Tình cờ tối nay Hoa Ảnh nhận được lệnh khác của Phù Vy nên không có ở nhà.

Vì sự vắng mặt của Hoa Ảnh nên không thể bắt kẻ đốt nhà ngay được.

Theo lý mà nói, tuy đám thị vệ của Phù Vy không sống ở Túc Gia, nhưng sau vụ ám sát ở núi Tử Vân lần trước, Thu Hỏa đã nâng cao cảnh giác, để ý sát sao những người ra vào huyện Thủy Trúc, đám thích khách bên ngoài muốn lẻn vào huyện nhỏ này cũng không phải chuyện dễ.

Họ chỉ cảm thấy người dân trong huyện nhỏ chất phác mộc mạc, dù có xảy ra một số xung đột nhỏ cũng sẽ không đến mức ác tâm lấy mạng người, cho nên nơi này không tồn tại vấn đề gì lớn về an ninh.

Không lâu sau, Thu Hỏa sải bước tới.

Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên đang ngồi bên cạnh, vừa toan tách chàng ra thì thấy Thu Hỏa khẽ lắc đầu.

Phù Vy ngầm hiểu ý nên không kêu Túc Thanh Yên đi nữa.

“Theo manh mối, thủ phạm phóng hỏa đã bị bắt.

Đó là một gia đình cách Túc Gia không xa ở huyện Thủy Trúc, kẻ này họ Hồ.” Thu Hỏa kết luận.

Người dân ở huyện Thủy Trúc phóng hỏa ư? Không phải người từ Kinh thành tới ám sát nàng sao?

Phù Vy hơi ngạc nhiên.

Mặt Túc Thanh Yên khẽ biến sắc.

“Hồ Thiết Trụ?” Chàng cau mày: “Hắn ta làm vậy để báo thù.”

Phù Vy ngước mắt nhìn chàng: “Chàng đắc tội với hắn ta à?”

Túc Thanh Yên do dự một lát mới nói: “Ta vô tình làm gãy xương mũi của hắn ta.”

Phù Vy khẽ mở to mắt và ngạc nhiên nhìn chàng.

Người này còn biết đánh nhau cơ à?

Túc Thanh Yên hơi xấu hổ.

Bởi chàng cho rằng đánh nhau ẩu đả vốn là chuyện không đúng, huống chi vì đánh nhau mà dẫn tới phiền phức lớn cho người nhà của chàng.

Chàng thấy hổ thẹn đến mức không còn chốn dung thân, lảng tránh nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta quay lại xem đám cháy thế nào.

Không thể cứ nhờ hàng xóm giúp đỡ được”.

Sau khi Túc Thanh Yên rời đi, Phù Vy quay đầu lại xoa huyệt thái dương.

Vì kẻ phóng hỏa không phải người đến từ Kinh thành nên mối nguy hiểm được xua tan phần nào.

“Chủ tử, xử lý người phóng hỏa như thế nào ạ?” Thu Hỏa hỏi.

Y đã phái người canh gác bên ngoài Hồ Gia và quay lại báo cáo sự việc với chủ tử trước, sau khi nhận được lệnh sẽ xử lý.

Phù Vy không nói nên lời, liếc nhìn Y như thể Y đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

Thu Hỏa bừng tỉnh ngộ, nói: “Thuộc hạ lập tức đi ngay.”

“Chờ một chút.” Phù Vy nói: “Hắn ta chỉ là một tên nhà quê, trước tiên ngươi hãy đi đảm bảo đám cháy trong nhà Túc Gia đã được dập tắt hoàn toàn để không đốt cháy những ngôi nhà khác và không gây hại cho người dân.”

“Rõ!” Thu Hỏa nhận lệnh, trước tiên trở lại nơi ở của Túc Gia, xác định lửa đã dập tắt hoàn toàn rồi mới cầm đao lao tới Hồ Gia.

Dám hại trưởng công chúa, Hồ Thiết Trụ có chết vạn lần cũng không đáng tiếc.

Nhưng Thu Hỏa không ngờ rằng khi Y đến Hồ Gia thì Hồ Thiết Trụ đã chết.

“Chuyện gì vậy?” Thu Hỏa gắt lên.

Bốn lính canh đang canh gác bên ngoài nơi ở của Hồ Gia lập tức xông vào, ngơ ngác nhìn thi thể nằm trên mặt đất.

Khi đầu của Hồ Thiết Trụ bị dỡ khỏi người, đôi mắt của hắn ta vẫn mở.

Trái tim hắn ta bị moi ra và nhét vào miệng.

Tay và chân của hắn ta cũng bị cắt bỏ, cơ thể hắn ta bị phân mảnh trong vũng máu.

Dù tay dính đầy máu nhưng lúc này Thu Hỏa vẫn rùng mình.

Y gắt lên: “Ai đã làm chuyện này?”

Bốn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau.

Họ đang canh gác ngay nơi ở của Hồ Gia nhưng không hề phát hiện ra có người đột nhập và giết chết Hồ Thiết Trụ một cách dã man.

“Chẳng ngờ một huyện Thủy Trúc cỏn con lại ẩn náu một cao thủ lợi hại như này…”

Khi Thu Hỏa vội vã quay trở lại Hội Vân Lâu, Trám Bích nói với Y rằng Phù Vy đã đi ngủ.

Thu Hỏa đợi đến tận khi nàng thức dậy vào sáng hôm sau mới lên lầu báo cáo sự việc với nàng.

Phù Vy rất ngạc nhiên.

Thu Hỏa đợi hồi lâu nhưng không thấy Phù Vy mở miệng, Y không dám dò đoán suy nghĩ của nàng mà chỉ nói: “Thuộc hạ nhất định sẽ điều tra kỹ.”

Phù Vy nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Khi một vụ giết người xảy ra, điều đầu tiên cần xem xét là ai là người có động cơ giết người.

Đôi mắt trong sáng và chân thành của Túc Thanh Yên đột nhiên xuất hiện trong đầu Phù Vy khiến nàng giật thót.

Sao có thể là chàng chứ? Chàng đơn thuần như vậy.

Nhưng đêm qua Túc Thanh Yên không quay lại.

Phù Vy do dự hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Hôm qua khi xông tới nhà Túc Thanh Yên, ngươi có nhìn thấy chàng không?”

“Thuộc hạ thấy cô gia.

Nhưng chẳng mấy chốc cô gia đã rời đi trước.”

Phù Vy đưa mắt nhìn chậu sen trên bàn.

Túc Thanh Yên trở lại Hội Vân Lâu vào giữa buổi sáng.

Chàng không biết Phù Vy đã ngủ chưa nên nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy nàng đang ngồi uể oải dưới cửa sổ và ngắm nhìn cây sen trên bàn.

Túc Thanh Yên lập tức nở một nụ cười ấm áp rồi đi về phía Phù Vy: “Ta còn tưởng nàng đã ngủ.”

“Chàng đã đi đâu thế?” Phù Vy tươi cười nhìn vào mắt chàng.

Ánh mắt của nam nhân luôn ngay thẳng chính trực mọi ngày bỗng né tránh, thậm chí chàng còn lùi lại nửa bước vì chột dạ.

Phù Vy không thể giải thích được cảm giác trong lòng nàng.

Nếu như Hồ Thiết Trụ thật sự bị Túc Thanh Yên giết chết, lẽ nào chàng đã làm sai? Tất nhiên là chàng không sai.

Hồ Thiết Trụ đáng chết.

Nhưng nếu hành động giết người này thực sự là do Túc Thanh Yên thực hiện thì nàng đã đánh giá sai về chàng, chàng không hề lương thiện và ngây thơ như bề ngoài.

Phù Vy liếc nhìn tay áo của Túc Thanh Yên, đứng dậy và đi về phía chàng.

Túc Thanh Yên có vẻ mất tự nhiên, đưa tay phải ra sau lưng.

Một nụ cười dịu dàng ẩn chứa sự nguy hiểm chậm rãi xuất hiện trên môi Phù Vy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui