Phù Vy lấy ra một số sách tiêu khiển, vài cuốn sách đã cũ và tồi tàn.
Nàng muốn mời một người chép sách sao lại một bản mới cho nàng.
Nói ra mong muốn và mức thù lao của mình, Phù Vy chờ đợi câu trả lời của Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên trầm mặc nhìn Phù Vy, hồi lâu mới lên tiếng: “Cô nương biết chữ.”
Phù Vy thản nhiên nhìn vào mắt chàng, đôi môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng: “Ta chưa từng nói mình không biết chữ.
Tiên sinh cũng chưa từng nói sẽ không viết thay cho người biết chữ.”
Túc Thanh Yên ngẫm nghĩ, quả thực là vậy, thế là chàng đáp: “Ngày lẻ ta phải đến học đường truyền đạt sách.”
“Vậy ta chờ tiên sinh vào ngày chẵn.”
Chàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phù Vy đã quay người rời đi.
Bóng người thướt tha hòa vào đám đông rồi biến mất.
Túc Thanh Yên vừa toan rời mắt đi thì chợt thấy hình như có hai người nào đó đang bám theo Phù Vy.
Huyện Thủy Trúc không lớn, dù không quen biết nhau cũng đã từng gặp.
Ở huyện Thủy Trúc, hai kẻ này là loại du côn chơi bời lêu lổng bị người người ghét, nhưng đồng thời cũng là đối tượng mà người dân không dám chọc vào.
“Thanh Yên!” Hứa Nhị lại chạy tới trước mặt Túc Thanh Yên, nháy mắt nói: “Sao nàng ấy cứ tìm ngươi suốt thế, hai người các ngươi quen biết nhau hả?”
“Không quen, đừng nói linh tinh làm ảnh hưởng tới thanh danh của cô nương nhà người ta.” Túc Thanh Yên rũ mi, tiếp tục đọc sách.
Hứa Nhị sờ mũi, cảm thấy thật vô vị, nhưng đây không phải ngày đầu tiên Y quen Túc Thanh Yên nên không bất ngờ gì trước phản ứng của Túc Thanh Yên.
“Đúng rồi, hôm qua ngươi tìm Lý Tứ Hải và gây phiền phức cho ông ta hả?” Hứa Nhị hỏi.
“Không.” Túc Thanh Yên đáp: “Ta chỉ tìm ông ta để nói lý thôi.”
Hứa Nhị cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Chạng vạng hôm qua, khi về nhà, Lý Tứ Hải bị người ta đánh ở ngõ Song Yến, rụng luôn bốn cái răng cửa! Ha ha, dạo này ông ta không thể đi bịa chuyện nữa rồi.”
Túc Thanh Yên chẳng hứng thú gì tới mấy chuyện không quan hệ gì tới mình, tiếp tục đọc sách.
Sau khi Hứa Nhị rời đi, chàng chau mày nhìn những con chữ dày đặc trên trang sách.
Ngõ Song Yến? Hình như sẩm tối hôm qua chàng đi đến đấy thì phải.
Sự nghi ngờ dần hiện lên trong đôi mắt sáng của Túc Thanh Yên.
Chàng đến ngõ Song Yến làm gì thế nhỉ? Đó không phải đường về nhà chàng, thậm chí còn ngược đường.
Chắc là chàng nhớ nhầm rồi.
Chàng khẽ lắc đầu và toàn tâm toàn ý đọc sách.
Phù Vy đi dọc theo con phố dài một lúc rồi dừng lại trước mặt một tiểu cô nương đang bán hoa.
Tiểu cô nương nhìn nàng bằng ánh mắt sáng ngời, khẽ hỏi dò: “Tỷ tỷ muốn mua hoa không?”
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận thấy sự khác biệt của Phù Vy với những người ở huyện nhỏ này.
Người dân nơi đây không biết rõ lai lịch của nàng nên luôn giữ khoảng cách để tránh đắc tội.
Phù Vy liếc nhìn rồi chỉ bâng quơ.
Trám Bích lập tức quỳ xuống, gói một cành hoa vào chiếc khăn tay và đưa cho Phù Vy.
Hoa tươi nhìn từ xa thì đẹp nhưng khi nhìn gần mới thấy hoa đã hơi héo rồi.
Nhưng Phù Vy vẫn mua hoa.
“Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật xinh đẹp!” Tiểu cô nương vui mừng đứng dậy.
Phù Vy không có phản ứng gì mà quay người rời đi.
Có điều, Trám Bích cho tiểu cô nương kia thêm một miếng bạc lẻ.
Thể lực của Phù Vy không còn tốt như trước, mới ra ngoài một chốc đã quay về nơi ở.
Nàng vừa xoay người thì trông thấy có người đang lén nhìn sau tán cây phía xa
Trám Bích nói nhỏ: “Bám theo suốt dọc đường rồi ạ.”
Phù Vy khẽ gật đầu, nàng đã sớm đoán được điều này.
Tục ngữ nói, của cải không nên để lộ ra ngoài bởi khó tránh người khác nảy lòng tham.
Có điều, Phù Vy không mấy lo lắng về bọn côn đồ này.
Khi hoàng hôn buông xuống, Túc Thanh Yên đến muộn, kê một chiếc bàn vuông nhỏ ở góc phố và tiếp tục lật xem những cuốn sách còn dang dở.
Trời dần tối, các cửa hàng dọc đường đều đã lên đèn.
Túc Thanh Yên ngẩng đầu lên, nhìn vào Hội Vân Lâu nổi bật.
Hội Vân Lâu tối om, không có đèn.
Những hạt mưa bất chợt rơi xuống làm ướt cuốn sách mà chàng trân trọng.
Chàng đặt cuốn sách vào túi giấy màu nâu rồi cẩn thận cất vào trong ngực, sau đó từ từ cất dọn những thứ khác.
Mưa càng ngày càng nặng hạt nhưng chàng chẳng hề vội vàng.
Trong đám người đang chạy về nhà, Túc Thanh Yên thong thả tản bộ, mặc cho mưa trút xuống người.
Mưa rơi suốt đêm, có lúc nặng hạt, có lúc nhẹ dần, đến rạng sáng mới tạnh.
Cơn mưa này đã đưa mùa xuân đi, chào đón mùa hè ở Giang Nam.
Tiếng ve sầu trên cành dường như trở nên to hơn qua một đêm mưa.
Buổi chiều, Túc Thanh Yên đến Hội Vân Lâu như đã hẹn.
Trám Bích dẫn chàng vào thư phòng ở tầng hai, mỉm cười nói: “Mời tiên sinh ngồi, nô tì đi mời chủ tử nhà nô tì.”
“Đa tạ.” Túc Thanh Yên nói rồi ngẩng đầu nhìn những cuốn sách cổ trên tường.
Thư phòng này được cải tạo từ đại sảnh của tầng hai.
Giá sách chứa đầy sách.
Đặc biệt là bức tường phía bắc, toàn bộ bức tường chứa đầy sách.
Túc Thanh Yên là người ham đọc sách.
Đứng giữa biển sách, chàng vô thức thở nhẹ cho đến khi tiếng bước chân ngày một gần khiến chàng hoàn hồn.
Túc Thanh Yên quay người lại.
Phù Vy đặt một tay lên lan can cầu thang, tay kia xách váy, cúi đầu bước xuống cầu thang.
Chiếc váy bằng vải sa nhiều tầng màu xanh trắng bao quanh nàng như mây mù, cả người nàng như cưỡi mây đạp gió.
Không khí nóng ùa vào từ cửa sổ nhỏ cuối hành lang, thổi bay vạt váy của nàng, một mắt cá chân trần nhỏ hiện ra dưới váy.
Ngay khi nhìn thấy mắt cá chân của nàng, Túc Thanh Yên lập tức lịch sự dời mắt đi.
“Tiên sinh.” Phù Vy bước xuống bậc thang cuối cùng, nhẹ nhàng gọi.
Túc Thanh Yên nhìn về phía nàng thì thấy nàng không che mặt nạ phù dung kiểu nửa rèm hạt.
Ánh mắt chàng hơi khựng lại, sau đó chàng hỏi bằng giọng ấm áp: “Cần sao lại những sách nào?”
“Tiên sinh chờ chút.” Phù Vy đi về phía giá sách, lấy ngẫu nhiên hai cuốn sách và đặt chúng lên bàn.
Túc Thanh Yên đi tới rồi lập tức mài mực, chép sách.
Một đứng một ngồi, Phù Vy đứng cạnh chiếc bàn dài rũ mắt nhìn hàng mi dày của Túc Thanh Yên.
Không biết đùa nghịch hàng mi kia sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Phù Vy nhẹ nhàng đặt tay lên bàn rồi khẽ siết ngón tay lên mặt bàn.
Nhưng người ngây thơ như chàng dường như chẳng mảy may rung động trước tiền bạc và quyền thế.
Cưỡng cầu cũng đâu có gì thú vị.
Túc Thanh Yên vừa bắt đầu chép sách thì Phù Vy bưng một hộp nhang thơm đi tới.
Túc Thanh Yên ngước mắt lên, lọt vào tầm mắt chàng chính là đôi bàn tay ngọc thanh tú đang cầm cây nhang.
Tro nhang còn sót lại được nàng quét đi, bay lên rồi lại bay xuống, dày đặc như bụi trần [] mà con người ta không thể né tránh.
[]: Bụi trần: Hay còn gọi là hồng trần, cõi trần, thế gian, từ này còn dùng để chỉ bụi màu đỏ của cây nhang.
“Xẹt” một tiếng, ngọn lửa bùng sáng, mùi nhang cũng thoảng trong không khí.
Phù Vy đậy nắp lại, một luồng khói nhang bay ra từ trong lỗ, cháy thẳng tắp.
“Chép sách buồn tẻ nên ta thắp một nén nhang.” Phù Vy nói rồi ngước mắt lên, mỉm cười với Túc Thanh Yên.
Không đợi chàng đáp lời, nàng đã quay người rời đi.
Phù Vy không trở lên lầu mà lấy một cuốn sách rồi ngồi trên chiếc ghế mềm trước cửa sổ để giết thời gian.
Ánh nắng mùa hè ngoài cửa sổ chiếu sáng toàn bộ giá sách, có thể thấy từng hạt bụi nhỏ đang nhảy nhót trong ánh sáng.
Nàng ngồi trước cửa sổ, ánh nắng chiếu vào phòng như ôm lấy nàng.
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy, dưới ánh mặt trời, nàng tựa như một nguồn sáng.
Túc Thanh Yên nhanh chóng rời mắt rồi tập trung vào việc sao chép cuốn sách.
Một tiếng “bụp” vang lên, cuốn sách trong tay Phù Vy rơi xuống đất.
Túc Thanh Yên ngước mắt thì nhìn thấy Phù Vy đã ngủ từ lúc nào không hay.
Tiếng sách rơi đã đánh thức nàng.
Phù Vy cau mày tỉnh dậy, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ thoáng hiện sự không vui.
Thời tiết đột nhiên trở nên nóng nực, trên lưng nàng toát ra một lớp mồ hôi thơm tho.
Nắng nóng khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng chẳng còn tâm trạng ngó ngàng tới Túc Thanh Yên mà quay lên lầu đi tắm.
Tắm xong, nàng vẫn thấy người không khỏe, sau khi nôn khan một trận, nàng uống thuốc rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy thì hoàng hôn đã buông xuống.
Thân thể mang bệnh khiến tâm trạng Phù Vy thường xuyên ủ dột.
Khi Phù Vy đi đến thư các, sương mù màu tím nhạt tràn vào phòng, Túc Thanh Yên ngồi sau chiếc bàn tối tăm chép sách, suốt buổi chiều không dậy.
Phù Vy uể oải đứng ở cửa nhìn chàng một lúc lâu rồi bước đến giá sách để nhặt một cuốn sách.
“Đổi một cuốn sách khác rồi chép lại nhé.” Phù Vy đặt cuốn sách trước mặt Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên không hỏi gì mà chỉ cầm cuốn sách lên.
Khi mở sách ra, chàng phát hiện ra đó là một cuốn sách chứa đầy những ca từ tục tĩu và những bài hát khiêu * dâm.
Túc Thanh Yên không nói gì, lấy một cuốn sổ trắng ra, bắt đầu chép lại những từ ngữ và câu nói khó coi đó.
Vẻ mặt chàng chẳng có gì bất thường, như thể những câu từ chàng đang sao chép không khác gì với câu từ trong cuốn sách lịch sử nghiêm túc vừa rồi.
Phù Vy rũ mắt xuống, đợi chàng sắp chép xong trang giấy rồi mới nói: “Ta cố ý tiếp cận chàng.”
Túc Thanh Yên viết xong hết một câu theo thói quen rồi mới ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Phù Vy, nói: “Ta biết.”
Phù Vy nhìn thẳng vào mắt chàng, nói: “Nếu đã biết sao chàng còn không tránh?”
Túc Thanh Yên không trả lời mà hỏi: “Ta có thể giúp gì cho cô nương không?”
Phù Vy nhìn chàng, khẽ cau mày, trầm mặc một lát rồi nói: “Tiên sinh viết giúp ta một lá hôn thư.”[].
[]: Hôn thư: Giấy hôn thú.
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt trước lời đề nghị khó hiểu của nàng.
Nhớ lại những gì nàng từng nói khi chàng viết thư giúp nàng lần trước, Túc Thanh Yên nghĩ có lẽ chuyện nàng muốn nhờ liên quan đến hôn sự không mấy tốt đẹp của nàng.
Chàng lấy một tờ giấy đỏ ở bên cạnh và hỏi: “Tên của tân lang và tân nương là gì?”
“Tạm thời để trống.”
Túc Thanh Yên không hỏi thêm điều gì nữa, sau khi viết xong hôn thư, chàng đặt bút xuống, nhìn Phù Vy, hỏi: “Còn chép sách nữa không?”
Phù Vy nhìn vào đôi mắt luôn bình lặng như mặt hồ lặng gió của chàng, im lặng một lúc rồi nói: “Gia đình ta không thích ta xuất hiện ở những nơi buôn bán kinh doanh.
Bây giờ chuyện hôn sự của ta gặp biến cố, sao ta dám nói với mẫu thân để bà lo lắng?”
Túc Thanh Yên không muốn dò xét chuyện riêng tư của người khác, nhưng nếu có người dốc bầu tâm sự với chàng thì chàng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Nghe giọng nói xa xăm của Phù Vy, trước mắt chàng như xuất hiện đôi mắt của nàng khi nàng nói ‘mọi chuyện đều ổn’ trong lần viết thư trước đó.
Dịu dàng và lặng lẽ, ẩn giấu một câu chuyện.
Đứng hồi lâu cảm thấy mệt mỏi, Phù Vy hơi tựa người vào chiếc bàn dài, rũ mắt đọc hôn thư trên bàn, chậm rãi nói:
“Ta nghĩ nếu khi mẫu thân đến gặp mà ta có một vị phu quân bên cạnh thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo.”
Túc Thanh Yên cau mày.
Chàng vừa toan lên tiếng thì Phù Vy đã nói trước: “Thân thể ta không khỏe nên có thể ra đi bất cứ lúc nào, chắc hẳn tiên sinh cũng không muốn làm kẻ khắc vợ.”
“Ta…”
“Hoặc là tiên sinh ghét xúi quẩy nên không muốn dính đến mấy người bị bệnh nặng.” Phù Vy khẽ cười: “Một năm là được rồi.
Một năm sau, hoặc là ta chết bệnh hoặc là ta rời khỏi nơi này.
Đến khi ấy, ta nhất định sẽ không gây thêm bất cứ phiền phức nào cho chàng nữa.”
Nàng cầm bút, sửa chữ ‘Sinh’ trong ‘Huề Thủ Nhất Sinh’ [] của hôn thư thành chữ ‘Niên.’ []
[]: Huề Thủ Nhất Sinh: Nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
[]: Niên tức là năm.
Thấy nàng làm vậy, Túc Thanh Yên nghẹn họng hồi lâu rồi bất đắc dĩ thốt ra một câu: “Cô nương đừng làm xằng.”
Phù Vy quay đầu nhìn vẻ bất đắc dĩ của chàng, cuối cùng cũng nhìn thấy những cảm xúc khác trong đôi mắt luôn bình tĩnh của chàng.
Phù Vy nhặt tờ hôn thư trên bàn và đưa cho Túc Thanh Yên.
“Việc chàng có thể giúp ta chính là viết tên chàng lên tờ hôn thư này.” Phù Vy nhìn sâu vào mắt Túc Thanh Yên, đôi mắt lấp lánh của nàng đong đầy sự dịu dàng mà ma mị, nàng nói: “Túc lang.” [].
[]: Túc lang: Chính là lang quân, nam chính họ Túc.
Ánh mắt họ chạm nhau, Túc Thanh Yên lặng lẽ nhìn vào mắt nàng, không nhận hôn thư.
Nếu kẻ tiểu nhân gặp được chuyện tốt như này thì ắt hẳn sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Thế nên có đôi khi, thà giao dịch với kẻ tiểu nhân còn hơn đối phó với bậc quân tử.
Phù Vy thở dài.
Nàng nhíu mày, lo lắng lẩm bẩm: “Trước đây ta đã nghĩ tới cách dùng rất nhiều tiền bạc hoặc quyền thế để ép buộc, nhưng có lẽ những thứ này đều vô dụng với Túc lang.
Túc lang là bậc quân tử, mà đối phó với quân tử thì chỉ có thể dùng cách khác.”
Phù Vy đặt hôn thư xuống và bắt đầu cởi y phục.
Nhìn dây buộc bằng lụa mềm mại quấn quanh những ngón tay mảnh khảnh của nàng dần dần được cởi ra, Túc Thanh Yên mới ý thức được nàng đang làm gì.
Chàng đứng bật dậy, lùi lại một bước và xấu hổ quay người.
“Cô nương đang làm gì thế này?”
Thấy phản ứng của chàng, Phù Vy cảm thấy thật thú vị, tâm trạng ủ dột vì bệnh tật đeo bám bỗng chốc tiêu tán.
Nàng thích thú đánh giá vẻ mặt của Túc Thanh Yên và không ngừng di chuyển tay.
Y phục từ từ rơi xuống đất.
Nàng thì thầm chậm rãi và nhẹ nhàng: “Không biết liệu uy hiếp người quân tử bằng trách nhiệm có tác dụng không nhỉ?”
Đôi mắt của Túc Thanh Yên dừng lại trên bức tường, nơi phản chiếu bóng của hai người.
Ánh mắt chàng không khỏi dừng ở bóng dáng của Phù Vy, chàng hỏi: “Người hầu của nàng đâu? Ta sẽ đi gọi họ.”
“Tránh đi rồi.” Phù Vy vòng tay quanh eo nàng rồi kéo sợi dây buộc sau lưng nàng.
Động tác của nàng được phản chiếu rõ ràng trên tường, Túc Thanh Yên vội vàng nói: “Cô nương vốn thích sạch sẽ nên chắc không muốn nhặt y phục rơi xuống đất lên mặc lại.
Nếu người hầu không có ở đây, ta có thể đến phòng ngủ của nàng để lấy y phục giúp nàng không?”
“Chàng là gì của ta? Sao có thể vào phòng ngủ của ta chứ?”
Túc Thanh Yên không nói nên lời, thở dài rồi đột nhiên xoay người, cầm cây bút trên bàn, viết tên mình vào hôn thư.
Phù Vy sửng sốt.
Thế là xong à?
Chàng cứ vậy mà đồng ý sao?
Nàng vừa mới bắt đầu trêu chọc chàng thôi mà.
Túc Thanh Yên đặt bút xuống nhưng vẫn không nhìn Phù Vy, cúi đầu nói: “Thân thể cô nương không khỏe, tuy giờ đã là mùa hạ nhưng gió chiều vẫn lạnh, nếu bị nhiễm lạnh thì bệnh tình sẽ càng nặng.
Mong cô nương yêu thương và trân trọng thân thể của mình nhiều hơn.”
Phù Vy nhìn chàng thư sinh mọt sách bằng ánh mắt phức tạp.
Túc Thanh Yên ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Bây giờ ta có thể đến phòng ngủ của cô nương để lấy y phục được không?”
Phù Vy hoàn hồn, nói: “Ở trong tủ ngoài cửa.”
Túc Thanh Yên lập tức đi tới tủ, lấy ra một bộ áo choàng đưa cho Phù Vy.
Phù Vy do dự một lúc rồi duỗi tay nhận.
Nàng chẳng thấy lạnh chút nào, thậm chí còn hơi nóng.
Nhưng nàng vẫn quấn chiếc áo choàng quanh mình.
Nếu không, nàng nghi ngờ tên ngốc này sẽ không dám ngẩng đầu nhìn nàng.
Túc Thanh Yên lại thở dài.
Cuối cùng chàng cũng ngước mắt lên, kiên định nhìn vào mắt Phù Vy: “Nếu cô nương cần thì Thanh Yên nguyện ý bầu bạn.
Chỉ mong cô nương đừng bốc đồng, không thể làm tổn thương bản thân vì lỗi lầm của người khác được.
Không còn sớm nữa, ta về trước đây, cô nương nghỉ ngơi sớm đi.” Túc Thanh Yên lùi lại nửa bước và cúi đầu chào Phù Vy.
Phù Vy siết dây áo của chiếc áo choàng, hỏi: “Mai chàng tới không?”
“Mai là ngày lẻ.”
Phù Vy khẽ cười, tiếng cười dịu dàng của nàng truyền vào tai Túc Thanh Yên, gây ra cảm giác ngứa ran.
“Vậy ngày mốt chàng đến không?”
Túc Thanh Yên rũ mắt xuống, một góc tờ hôn thư màu đỏ tươi trên bàn xuất hiện trong tầm nhìn của chàng.
“Đến.”
Phù Vy hài lòng: “Chàng đi thong thả.”
Túc Thanh Yên xoay người đi được hai bước, chợt nhớ tới điều gì đó nên quay người lại nói: “Ta còn chưa biết tên cô nương.”
“Phù Vy.”
Phù Vy cầm chiếc bút trên bàn lên, viết tên nàng vào hôn thư rồi đưa cho chàng xem.
---Phù Vy.
Túc Thanh Yên liếc nhìn tên của nàng, nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người từ biệt.
Phù Vy đứng chôn chân tại chỗ, lắng nghe tiếng bước chân khi xuống lầu của Túc Thanh Yên cho đến khi không còn nghe được nữa.
Một lúc lâu sau, nàng bước đến bên cửa sổ và dựng rèm cửa.
Bên ngoài trời tối như mực, không thấy Túc Thanh Yên đâu cả.
Lúc này, Túc Thanh Yên đã bị hai tên côn đồ ngồi chờ bên ngoài Hội Vân Lâu kéo vào một con hẻm tối.
“Có bao nhiêu người bên cạnh nữ nhân đó? Tiền bạc của nàng ấy để ở chỗ nào.”
“Chẳng phải ngươi biết viết lách vẽ vời gì đó sao? Bây giờ hãy vẽ bố cục bên trong của Hội Vân Lâu ngay!”
“Tề ca, dứt khoát để tên này dẫn chúng ta trèo cửa sổ vào trong đi! Ngồi chờ ngần ấy thời gian rồi, đệ không chờ thêm được nữa đâu! Đám nương tử suốt ngày càm ràm đều được chúng ta dạy cho ngoan ngoãn nghe lời còn gì!”
Tiếp theo đó là nhiều lời nói tục tĩu hơn.
Túc Thanh Yên cau mày, lòng chàng hơi tức giận.
Một nam nhân khác rút một con dao găm ra, ánh sáng từ con dao lóe lên trong đêm lạnh lẽo.
Hắn ta cầm dao đến gần Túc Thanh Yên và đe dọa: “Thành thật chút đi tiểu tử, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!”
Hàng mi dày của Túc Thanh Yên khẽ rung lên, trong mắt chàng dần hiện lên một tia tò mò khi nhìn con dao găm.
Chàng nghiêng đầu trầm ngâm, trên khuôn mặt trong sáng như ngọc chợt nở một nụ cười quỷ dị.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Tranh: Để ta xem ai bắt nạt đại ca ta và thê tử của ta nào!