Nàng lại gần, vươn tay chạm vào cánh tay của Túc Thanh Yên rồi từ từ trượt xuống: “Tay áo của lang quân giấu gì thế?”
Vẻ xấu hổ trên mặt Túc Thanh Yên càng thêm rõ ràng.
Lông mi dài rũ xuống, chàng không dám nhìn vào mắt Phù Vy.
Mãi cho đến khi Phù Vy chạm vào mu bàn tay, chàng mới miễn cưỡng nhướng mi nhìn nàng.
“Vy Vy.” Chàng chỉ gọi một tiếng rồi lại không thốt thêm được lời nào.
Phù Vy nắm cổ tay Túc Thanh Yên và kéo tay phải của chàng ra trước.
Chiếc hộp đen được chàng cầm trong lòng bàn tay, chàng siết nó mạnh đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Phù Vy ngẩn người.
Túc Thanh Yên bất đắc dĩ thở dài: “Ta, ta chỉ muốn chuẩn bị trước….
ta không…”
Ta không phải kẻ háo sắc đâu.
Một cảm giác hoang đường hiện lên trong đầu Phù Vy, nàng cười khổ hỏi: “Trời chưa sáng mà chàng đã vào thành để mua cái này à?”
Nàng ngước mắt lên và nhận ra gò má của Túc Thanh Yên đang đỏ bừng.
Túc Thanh Yên ngoảnh mặt đi, ho nhẹ, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ta sẽ đến dự tiệc cưới của Hứa Nhị ca ca.”
Phù Vy nhìn đôi má ửng hồng của Túc Thanh Yên và lặng lẽ thở dài.
Thật nực cười, chẳng ngờ nàng lại nghi ngờ chàng.
Nam nhân đơn thuần và ngây thơ này luôn phơi bày mọi thứ thuộc về chàng trước mắt nàng, vậy mà nàng lại nghi ngờ chàng.
Phù Vy tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên cụp mắt nhìn người trong ngực, ánh mắt dịu dàng.
Sự xấu hổ của chàng vơi đi phần nào, Phù Vy ngước mắt trong vòng tay chàng, hỏi: “Lang quân đang đợi trời tối à?”
“Trời mới hửng sáng được một lúc thôi mà.” Túc Thanh Yên siết chặt chiếc hộp đen.
Phù Vy nổi lòng muốn chòng ghẹo, kiễng chân ghé vào tai Túc Thanh Yên thì thầm: “Đêm qua lỡ mất một lần, đêm nay có thể làm hai lần không?”
“Vy Vy…” Hơi thở sáp tới gần của Phù Vy khiến Túc Thanh Yên vừa lúng túng vừa ngứa ngáy, chàng bất giác giơ tay toan ôm Phù Vy.
Nhưng Phù Vy lại xoay người rời khỏi lồng ngực chàng, ngáp một cái rồi đi về phía chiếc giường nhỏ: “Đêm qua ngủ không ngon nên thiếp phải ngủ bù.
Thiếp không đi dự tiệc cưới nữa.”
Tiếc thay tối nay, ‘bà dì’ ghé thăm Phù Vy nên ngay cả một lần cũng không có.
Buổi tối, Phù Vy rúc vào trong ngực Túc Thanh Yên, nắm tay chàng rồi đếm từng ngón tay thon dài của chàng.
“Nàng đang đếm gì thế?” Túc Thanh Yên nghi hoặc hỏi.
“Bốn ngày tiếp theo đều không làm được, nếu cộng dồn lại thì sẽ thành năm lần.” Phù Vy ngước đôi mắt dịu dàng nhìn chàng: “Lang Quân có thể làm được năm lần trong một đêm không?”
Túc Thanh Yên lập tức bịt miệng Phù Vy lại.
Chàng ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tia hoàng hôn cuối cùng đang lặn sau dãy núi - trời đang tối dần.
Chàng bỏ tay ra.
Đêm đến, chàng sẽ tiếp nhận mấy lời nói chòng ghẹo của Phù Vy.
Phù Vy buồn cười, rúc vào ngực chàng.
Lòng nàng thầm nghĩ, ý thức trật tự của Túc Thanh Yên thật mạnh mẽ.
Chàng là người có ý thức trật tự mạnh mẽ nhất mà Phù Vy từng thấy.
Những ngày tiếp theo, mảnh sân của Túc Gia cần được xây dựng lại nên Túc Thanh Yên và Mai cô tạm thời ở lại Hội Vân Lâu.
Túc Thanh Yên vẫn đến học đường để dạy học mỗi ngày, nhưng chàng không còn viết thay ở sạp sách nữa, thỉnh thoảng chàng sẽ chạy về Túc Gia để tham gia xây dựng lại, thời gian còn lại chàng đều dành cho Phù Vy.
Tuy đôi lúc Phù Vy rất bám Túc Thanh Yên, nhưng bản tính nàng vốn không bám người, đôi khi Túc Thanh Yên không quay lại vào ban đêm thì nàng cũng chỉ hỏi vài lần và biết chàng bận bịu xây lại trạch viện, sau đó thi thoảng chàng lại mất tích đôi ba ngày nhưng nàng cũng không buồn hỏi lý do.
Phù Vy ngồi bên cửa sổ xem sách tranh.
Một cơn gió thổi từ cửa sổ mang theo sự mát mẻ, Phù Vy chợt nhận ra bây giờ đã là cuối tháng 8 và mùa hè khó chịu sắp kết thúc.
Phù Vy đặt cuốn sách tranh xuống và ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên.
Chàng đang ngồi sau bàn làm việc và viết một bài chúc thọ.
Phù Vy mơ hồ nhớ đây là đơn hàng chàng nhận được trong thành, nàng cũng không hỏi gì thêm.
Túc Thanh Yên ngước mắt lên, mỉm cười với nàng, hỏi: “Lại buồn chán à?”
Phù Vy nhẹ nhàng nói: “Ừm.
Chàng gãy một khúc cho thiếp nghe đi.”
“Được, nàng chờ ta thu dọn chút đã nhé.”
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên dọn bàn.
Nam nhân này đẹp trai anh tuấn nên mỗi cử chỉ hành động của chàng đều là cảnh đẹp ý vui trong mắt người khác.
Một mảnh giấy từ trong sách rơi xuống, Túc Thanh Yên nhặt lên, liếc nhìn vài lần.
Đây là gia thư mà Phù Vy từng nhờ chàng viết thay.
“Nàng không gửi về nhà sao?” Túc Thanh Yên hỏi.
Phù Vy ơ một tiếng, nàng đã quên hôm đó nàng bịa ra chuyện gì để gạt chàng rồi.
Nàng trưng ra bản mặt thản nhiên, nói “Lúc thiếp hai tuổi thì mẫu thân qua đời, năm thiếp mười tuổi thì dưỡng mẫu [] cũng qua đời.”
[]: Mẹ nuôi.
Nàng sáp tới gần rồi cúi người, cách một cái bàn kéo góc tay áo của Túc Thanh Yên, cười nói: “Hỏng bét, lời nói dối ban đầu đã bị vạch trần.”
Túc Thanh Yên chìm trong nỗi bất hạnh vì hai lần mất mẹ liên tiếp của Phù Vy.
Chàng đặt gia thư xuống, nắm tay Phù Vy, nhìn vào mắt nàng và nghiêm túc nói: “Vy Vy, sau này nàng sẽ không phải một thân một mình không người thân thích nữa, ta sẽ luôn ở bên nàng.”
Phù Vy nhìn vào mắt Túc Thanh Yên hồi lâu, sau đó cười nhạt và dời mắt đi, cười mắng: “Chàng thật dễ bị lừa.”
“Ta là phu quân của nàng.” Túc Thanh Yên bỗng nói một câu khó hiểu.
Giọng nói của chàng như pha chút gì đó rất xa xăm.
Trong nháy mắt đã là đầu tháng 9, việc xây lại trạch viện Túc Gia đã hoàn thành.
Mai cô không quen sống ở Hội Vân Lâu mà nóng lòng muốn chuyển về.
Vào một ngày mùa thu đẹp trời, họ trở về Túc Gia.
Đám thị vệ lần lượt chuyển đồ đạc lên xe ngựa.
Trước khi Hoa Ảnh đi xuống lầu, Thu Hỏa đã gọi nàng ấy đứng lại.
“Nếu cần gì thì ngươi cứ phái người nói với ta một tiếng, đừng rời chủ tử nửa bước.”
Hoa Ảnh gật đầu: “Ta biết rồi.”
Phù Vy đang đi xuống cầu thang thì nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Nàng vừa ngước mắt lên, Thu Hỏa và Hoa Ảnh lập tức tiến tới gần nàng.
“Vẫn chưa điều tra ra à?” Phù Vy hỏi.
Thu Hỏa buồn bã lắc đầu: “Vẫn chưa...!Trong khoảng thời gian này thuộc hạ đã cẩn thận quan sát mọi người ra vào huyện Thủy Trúc nhưng vẫn chưa phát hiện được đối tượng khả nghi.”
“Nếu không phát hiện được đối tượng khả nghi ra vào thì hãy kiểm tra trong số những người ở huyện Thủy Trúc.” Phù Vy nói lời này rồi đi xuống cầu thang.
Câu nói này đã thức tỉnh Thu Hỏa, xem ra Y phải kiểm tra lại tất cả cư dân ở huyện Thủy Trúc và tìm ra kẻ đã tra tấn Hồ Thiết Trụ đến chết.
Phù Vy không cần phải làm bất cứ việc gì khi chuyển nhà nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi mệt sau khi đi xe ngựa về nhà.
Nàng uể oải tựa người vào chiếc ghế đan bằng liễu gai, nhìn Trám Bích và Linh Chiểu bận rộn.
Túc Thanh Yên cũng bận bịu trong sân, chàng trồng một số loại hoa và cây nên lúc này đang tưới nước và cắt tỉa cẩn thận.
Cửa phòng mở toang, Phù Vy có thể nhìn thấy Mai cô thỉnh thoảng chuyển đồ sang phòng bên cạnh - phòng của Túc Lưu Tranh.
“Tên Túc Lưu Tranh này rõ là xuất quỷ nhập thần, ta chưa thấy hắn ở nhà được mấy lần.” Phù Vy hỏi: “Hắn thường sống ở đâu?”
Trước đây từng nghe nói Túc Lưu Tranh quanh năm ra ngoài làm việc cho tiêu cục Bình An, nhưng dạo này tiêu cục cũng chẳng có mối làm ăn nào nên đám tráng đinh đều ở lại nhà của Tống Gia.
Linh Chiểu loay hoay cắm hoa nói: “Nô tì nghe Tống Năng Kháo nói Túc Lưu Tranh đang ra ngoài tìm mối làm ăn, mà dù có trở về thì phần lớn thời gian hắn đều ở Tống Gia.”
Sống ở Tống Gia? Vậy tại sao Mai cô lại dọn dẹp phòng của hắn cẩn thận như vậy? Có lẽ đây chính là tình yêu của người mẫu thân dành cho nhi tử của mình nhỉ?
Cửa sổ mở ra, Túc Thanh Yên nghe Phù Vy và nô tì trò chuyện nên liền nhớ tới Túc Lưu Tranh.
Đang suy nghĩ, chiếc ấm trong tay chàng đột nhiên rơi xuống.
Một tiếng đập mạnh kéo chàng ra khỏi dòng suy nghĩ, chàng lắc đầu, cầm ấm nước lên và lấy nước tiếp tục tưới hoa.
Việc di chuyển rất vội vàng nên không thể di chuyển mọi thứ ở Hội Vân Lâu trong một lần.
Ngay khi chuyển đến đây họ đã phát hiện ra còn bỏ quên vài thứ, Trám Bích và Linh Chiểu lại chạy về Hội Vân Lâu, lúc này cũng không có bóng dáng họ ở Túc Gia.
Mùa thu đã tới, ngày ngắn lại, bầu trời trong chớp mắt đã tràn ngập ánh hoàng hôn.
Phù Vy tìm một tư thế thoải mái rồi rúc vào ghế tựa, liên tục ngáp.
“Trời trở lạnh rồi.” Túc Thanh Yên cúi người đắp chăn mỏng cho nàng.
Chàng cúi xuống, cẩn thận thém các góc chăn lại, quấn chặt lấy cơ thể Phù Vy.
Chàng chưa kịp đứng thẳng người thì Phù Vy đã vòng tay qua cổ chàng.
Túc Thanh Yên chạm vào cổ tay nàng.
Chàng biết nàng lại nổi hứng chòng ghẹo chàng.
Chàng nhìn nàng mỉm cười, nói: “Bỏ tay ra nào.”
Phù Vy mím môi, không nói một lời và cũng không buông tay.
Túc Thanh Yên nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại đang mím lại của Phù Vy, lòng chàng bỗng dâng lên nỗi xúc động muốn hôn nàng.
Chàng luôn viết ra mọi suy nghĩ của mình trong đôi mắt trong sáng.
Phù Vy chưa bao giờ là người phục tùng, nàng ậm ừ: “Thiếp muốn ăn nho.”
“Được, ta đi lấy cho nàng.” Túc Thanh Yên vứt bỏ những suy nghĩ ban ngày không nên có rồi đi ra ngoài mua nho.
Nhưng khi chàng đi mua nho về thì người cầm nho lại là Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh đứng ở cửa, bối rối nhìn chùm nho trên tay.
Tại sao hắn lại ở đây? Hắn cầm nho làm gì?
Hắn ngước mắt lên nhìn Phù Vy đang ngủ trên ghế tựa.
Phù Vy đã ngủ rồi.
Trời đã tối rồi, trong nhà cũng không có đèn nên tối om.
Túc Lưu Tranh nhẹ nhàng bước tới.
Hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào Phù Vy ở khoảng cách gần.
Đã mấy ngày hắn không gặp tẩu tẩu nhưng dường như hắn chưa bao giờ xa cách nàng.
Môi của tẩu tẩu đỏ mọng, trông mềm mại đến mức hắn chỉ muốn hôn và cắn nát nó.
Phù Vy đang ngủ say, hơi thở của Túc Lưu Tranh chạm vào mặt nàng.
Nàng mơ màng mở mắt ra, nói nhỏ: “Về rồi à.”
Sau đó hai tay nàng vòng ra sau cổ Túc Lưu Tranh, nàng ngẩng đầu lên, sáp tới gần và hôn hắn.
Khoảnh khắc môi nàng chạm vào môi hắn, toàn thân hắn đều căng cứng, máu ở tứ chi dường như chảy ngược.
Sự cám dỗ quen thuộc đã quyến rũ hắn đến mức hắn không thể cử động, mỗi lúc một nhiều cảm giác bỏng rát tấn công hắn, bên tai như vang lên tiếng ầm ầm rung chuyển của mặt đất.
Người này là tẩu tẩu mà.
Nàng là nữ nhân của ca ca hắn.
Ca ca.
Ca ca tốt nhất trên đời…
Nhưng, hắn và ca ca là hai người thân thiết nhất trên đời, tuy hai mà một.
Sinh mệnh của hắn và hết tất thảy những gì thuộc về hắn đều có thể cho ca ca trước.
Thế ca ca thì sao? Đương nhiên ca ca cũng sẽ đối xử với hắn tốt như vậy.
Thứ gì của ca ca chính là của hắn.
Bóng tối len lỏi vào trong mắt Túc Lưu Tranh.
Hắn dùng sức ôm lấy eo Phù Vy rồi đặt cơ thể nàng vào lồng ngực hắn.
Nho đã sớm rơi xuống đất.
Hắn hôn quàng hôn xiên đáp lại nàng với sự chiếm hữu ngấu nghiến.
Hắn giơ một chân lên và đặt đầu gối vào giường, điên cuồng chiếm giữ môi và răng Phù Vy, đồng thời dùng hết sức lực để xé nát y phục của nàng.
Mùi máu lan ra giữa môi và răng Phù Vy, cơn đau khiến nàng mở mắt ra.
Khi nàng nhìn thấy ‘Túc Thanh Yên’ cởi thắt lưng ra và đặt chéo hai tay nàng thì đầu óc nàng bỗng trống rỗng trong giây lát.
Có gì đó không đúng.
Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏi môi hắn.
Nàng thở hổn hển rồi lùi lại, bối rối gọi: “Thanh Yên?”
Khi nàng gọi cái tên này, động tác của Túc Lưu Tranh hơi khựng lại.
Cuối cùng thì Phù Vy cũng nhìn rõ đôi mắt của Túc Lưu Tranh trong bóng tối.
Đôi đồng tử chất chứa sự nham hiểm và tà mị.
Túc Lưu Tranh nhìn bầu ngực phập phồng của Phù Vy.
Áo khoác của nàng đã bị hắn xé toạc, dây đai bó sát bên trong rơi xuống, nửa che nửa mở và lỏng lẻo.
Hắn nâng mặt Phù Vy lên, từ từ tiến lại gần và đưa khuôn mặt của mình về phía Phù Vy.
“Tẩu tẩu, người tẩu hôn là Lưu Tranh ta đấy.”
Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trong mắt hắn.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Tranh: Đây là do tẩu tẩu chủ động đó nha.