Phù Vy chần chừ một lát, hỏi: “Bao xa?”
Chú Minh Nghiệp lập tức nói: “Không xa!”
Y lại lập tức yêu cầu Hứa Mậu Điển sắp xếp.
Nhìn thấy hai vị quan lão gia [] hộ tống một cô nương lên xe rời đi, người trong con phố buôn bán không khỏi bàn tán xôn xao.
[]: Quan lão gia: ý chỉ quan liêu.
“Vị kia là quan đến từ Kinh thành nhỉ? Chắc chắn là quan lớn nên Tri Châu đại nhân mới cười phụ họa và khom lưng lúc nói chuyện với ngài ấy như vậy!”
“Đúng là nói thừa.
Quan đến từ Kinh thành có thể nhỏ được sao?”
“Vị quan gia đến từ Kinh thành này trông trẻ quá, đúng là dáng vẻ đường đường [] tuổi trẻ tài cao mà.”
[]: Dáng vẻ đường đường: dáng vẻ toát lên khí thế và khí phách.
“Đi….
đi công tác ở địa phương còn dẫn theo nữ nhân ư? Chậc, lẽ nào đây chính là tác phong của đám quan lão gia ở Kinh thành?”
“Nhưng sao ta thấy nữ nhân kia hơi quen mắt nhỉ…”
“Ta nhớ ra rồi, nàng ấy chính là nữ phú thương ở huyện Thủy Trúc! Nữ nhân lắm tiền nhiều của thuê trọn Hội Vân Lâu suốt một năm đấy mà!”
“Nghe nói nữ nhân kia gả cho một thư sinh ở huyện Thủy Trúc hả?”
“Chậc chậc, ta đã sớm nghe nói nàng ấy vốn là một tiểu thiếp của một quan lão gia ở Kinh thành, đến Giang Nam vì bị ruồng bỏ.
Sau khi đến Giang Nam, nàng ấy lại vội vã tìm người để thành thân.
Lẽ nào khi trước nàng ấy làm tiểu thiếp cho vị Chú đại nhân này sao….”
Túc Lưu Tranh trốn trong đám người, sa sầm mặt mày khi nghe những lời bàn tán.
Trước đây tẩu tẩu từng là tiểu thiếp của kẻ kia ư?
Hắn trầm ngâm nhìn về hướng Phù Vy rời đi, một lúc sau mới đẩy đám đông đuổi theo hướng nàng rời đi.
Tri Châu phủ chứ gì? Hắn biết nơi đấy.
Phù Vy không thoải mái, tiếng ồn của đám đông trong chợ khiến nàng càng đau đầu hơn.
Sau khi lên xe ngựa, nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Chủ tử, có cần nô tì quay lại lấy thuốc không?” Trám Bích hỏi.
“Không cần, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.” Phù Vy ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi đến chờ trước cửa tiệm lụa nhé.”
Đợi gì?
Đương nhiên là đợi Túc Thanh Yên quay về.
Trám Bích hơi ngạc nhiên khi Phù Vy quan tâm đến Túc Thanh Yên như vậy.
Người Phù Vy không khỏe nhưng nàng vẫn lo lắng cho Túc Thanh Yên.
Trám Bích gật đầu nhận lệnh, kêu dừng xe rồi quay lại tìm cô gia.
Trám Bích đi được nửa đường thì gặp Túc Lưu Tranh.
Nàng ấy nhìn kỹ khuôn mặt của Túc Lưu Tranh mới nhận ra đây không phải cô gia.
“Ngươi nhìn gì thế?” Túc Lưu Tranh ngước mắt.
Trám Bích đáp: “Ta quay lại tìm cô gia, ta vừa nhận nhầm Túc nhị lang là cô gia.”
Túc Lưu Tranh đang bực dọc, nghe vậy bỗng nổi trận lôi đình: “Có gì mà nhận lầm hả? Ngươi nhìn kỹ đi! Huynh ấy là huynh ấy! Ta là ta! Chúng ta là hai người khác nhau!”
Trám Bích giật mình lùi lại nửa bước.
Khi đến Tri Châu phủ, Hứa Mậu Điển lập tức sai người dẫn Phù Vy tới nhã thất nghỉ ngơi.
[]: Nhã thất là những căn phòng trang nhã.
Phù Vy từ chối không cho đại phu trong phủ bắt mạch cho nàng.
Bước vào nhã thất, nàng nằm nghỉ trên chiếc ghế dài.
Hoa Ảnh đứng canh ngoài cửa để đề phòng người khác tiến vào quấy rầy nàng.
Phù Vy không khỏe nhưng không nhất thiết phải đến Tri Châu phủ nghỉ ngơi.
Chỉ là, nàng muốn hỏi Chú Minh Nghiệp xem liệu Y có biết chuyện tham ô của Hứa Mậu Điển hay không.
Phù Vy tựa người vào chiếc gối mềm mại và khẽ thở dài.
Thực ra nàng cũng rất do dự.
Một mặt, nàng thực sự muốn buông tay và không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Nhưng mặt khác, trong lòng nàng luôn có rất nhiều mối lo lắng, nàng không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.
Phù Vy từ từ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ không lâu, chỉ nửa canh giờ đã tỉnh dậy, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng mở mắt ra, khuôn mặt phóng to của Túc Lưu Tranh hiện ra ngay trước mặt nàng, nàng hơi sửng sốt, lập tức gọi: “Hoa Ảnh!”
Hoa Ảnh lập tức đi vào từ ngoài cửa, nhìn thấy Túc Lưu Tranh ở trong phòng, nàng ấy cũng lơ mơ: “Nô tì… nô tì luôn canh giữ ngoài cửa, sao hắn lại vào được…”
Hoa Ảnh nhìn xung quanh và nhìn vào cửa sổ đang mở.
Dù Túc Lưu Tranh đi vào phòng thông qua cửa sổ thì lẽ ra nàng ấy cũng nghe thấy tiếng động chứ!
Túc Lưu Tranh dứt khoát ngồi ở mép ghế, bắt chéo chân, đưa tay nhặt quả quýt trên bàn nhỏ, chậm rãi bóc vỏ.
“Sao tẩu tẩu có thể tùy tiện ngủ ở nhà người khác thế hả?” Túc Lưu Tranh nhét một miếng quýt đã bóc vỏ vào miệng:“Đây là hành động bất thủ phụ đạo.”
Phù Vy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Túc Lưu Tranh, lạnh lùng nói: “Hoa Ảnh, ngươi ra ngoài trước đi.”
Hoa Ảnh sửng sốt giây lát, hơi nghi ngờ nhưng không hỏi gì mà lập tức rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Túc Lưu Tranh hơi kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Phù Vy, hỏi: “Sao tẩu tẩu lại kiếm cớ đuổi người ngoài đi thế? Có chuyện gì muốn tâm sự riêng với ta à?
Phù Vy ngồi dậy, kéo chiếc gối mềm ra sau lưng, điều chỉnh tư thế cho thoải mái hơn rồi hỏi: “Ngươi đã giết Hồ Thiết Trụ à?”
Túc Lưu Tranh gật đầu: “Hắn ta đốt nhà ta mà ta chỉ giết mình hắn ta, ngay cả nhà hắn ta cũng không đốt.
Ta đã rất bao dung độ lượng rồi.”
Phù Vy nhớ đến cái chết bi thảm của Hồ Thiết Trụ mà Thu Hỏa đã mô tả với nàng, nàng cau mày hỏi: “Tôn Văn Tú cũng do ngươi giết hả?”
Túc Lưu Tranh cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Hắn cau mày và cố gắng suy nghĩ.
“Ai thế?” Hắn không nhớ nổi, đột nhiên ngước mắt nhìn Phù Vy.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Phù Vy như nhìn thấy Túc Thanh Yên.
Túc Lưu Tranh cau mày, nói bằng giọng điệu không kiên nhẫn: “Không nhớ.
Chắc là ta giết.
Dù sao thì người chết trong tay ta cũng nhiều không đếm xuể.”
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nham hiểm, cảm giác Túc Thanh Yên ở ngay trước mắt vừa thoáng hiện trong đầu Phù Vy đã tan thành mây khói.
Trước mắt Phù Vy hiện lên gương mặt non nớt của Tôn Văn Tú khi mỉm cười, hỏi “tỷ tỷ có muốn mua hoa không”.
Giọng nàng càng lạnh lùng hơn: “Giết người phải đền mạng.”
Túc Lưu Tranh càng cười điên cuồng: “Lời này của tẩu tẩu thật thú vị.
‘Giết người phải đền mạng’ hay ‘ác giả ác báo ở hiền gặp lành’ gì đó đều là lời lẽ cức chó.”
“Đừng có cười đùa cợt nhả với ta! Rốt cuộc có phải ngươi đã giết Tôn Văn Tú không?” Rõ ràng trông Phù Vy rất ốm yếu nhưng khí thế của nàng lúc này lại khiến người ta phải kinh ngạc.
Nếu không bị bệnh tật đeo bám, nếu là hai năm trước, nàng đã rút dao kề lên vai Túc Lưu Tranh rồi.
Túc Lưu Tranh ngừng cười.
Hắn nghiêng đầu nhìn Phù Vy một lúc rồi nói: “Trước tiên tẩu tẩu hãy trả lời một câu hỏi của ta đã.”
Hắn ném trái quýt đã bóc vỏ trong tay vào đĩa, đặt lòng bàn tay lên ghế, từ từ tiến lại gần Phù Vy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hỏi: “Trước đây tẩu tẩu làm tiểu thiếp của tên tiểu bạch kiểm [] kia thật à?”
[]: Tiểu bạch kiểm: trai bao.
Tiểu bạch kiểm ư? Phù Vy phản ứng một lúc mới hiểu người mà Túc Lưu Tranh đang nói đến chính là Chú Minh Nghiệp.
“Hoang đường! Quá sức nực cười!” Phù Vy không nói nên lời.
Nàng được mặc sức chọn lựa nam nhân trong thiên hạ này, sao có thể làm tiểu thiếp cho nam nhân thối?
Trên mặt Túc Lưu Tranh lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hắn chợt cúi người hôn thật mạnh vào miệng Phù Vy.
Môi Phù Vy tràn ngập hương quýt.
“Chát!” Phù Vy giận dữ tát hắn, muốn đá văng hắn khỏi chiếc ghế.
Túc Lưu Tranh nhanh chóng đứng dậy để tránh cú đá của nàng.
Hắn xoa mặt, bước sang một bên, lục lọi ngăn kéo, lấy ra một chiếc gương tròn nhỏ soi gương.
“Tẩu tẩu không tát mạnh như lần trước, ngay cả dấu tay cũng không để lại trên má này.” Hắn quay người lại hưng phấn nhìn Phù Vy: “Tẩu tẩu đừng có không nỡ ra tay chứ!”
Mu bàn tay của Phù Vy chà xát mạnh vào môi, nàng chán ghét nhìn Túc Lưu Tranh, nói: “Rõ ràng cùng một gương mặt nhưng ngươi và ca ca của ngươi lại khác nhau một trời một vực.
Thật tiếc cho gương mặt này.”
Túc Lưu Tranh thấy chẳng hề gì, cười nói: “Chính là như vậy, ta vốn thua kém ca ca ta tất cả mọi thứ.”
Hắn nói một cách thoải mái thanh thản và chẳng mảy may tức giận, thậm chí còn hơi tự hào.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt Túc Lưu Tranh bỗng thay đổi.
“Ta nhớ ra rồi.
Tiểu cô nương bị cưỡng hiếp rồi giết hại à?”
Phù Vy nhướng mày: “Ngươi là hung thủ hả?”
Dù hắn là đệ đệ ruột của Túc Thanh Yên, nếu hắn thực sự ác độc như vậy với một tiểu cô nương thì Phù Vy cũng không bao giờ tha mạng hắn.
Túc Lưu Tranh bỗng nhiên sa sầm mặt.
Dưới ánh mắt dò xét của Phù Vy, hắn nhanh chóng bật cười.
“Tẩu tẩu đổ oan cho ta rồi.
Ta rất muốn được ‘nam hoan nữ ái’ với tẩu tẩu, chỉ muốn làm với tẩu tẩu, không muốn với người khác.” Hắn dang tay nói: “Ta chẳng hứng thú gì với hài tử mười tuổi.
Ta chỉ thích tẩu tẩu, thích ngực to eo thon của tẩu tẩu.”
Quan phủ đang điều tra vụ án của Tôn Văn Tú, Phù Vy cũng cử người đi điều tra riêng.
Nàng lạnh lùng nhìn Túc Lưu Tranh, phớt lờ lời nói tục tĩu của hắn, cuối cùng cảnh cáo: “Tốt nhất không phải là ngươi.”
Nói xong nàng rời mắt đi, lười phải nói chuyện với người tâm thần này.
Túc Lưu Tranh đã có được câu trả lời và biết tẩu tẩu của hắn không phải tiểu thiếp của tiểu bạch kiểm.
Tâm trạng hắn bỗng trở nên vui vẻ, toàn thân cũng khoan khoái.
Khi rời khỏi Tri Châu phủ, bước chân của hắn nhanh nhẹn, thậm chí còn vui vẻ muốn hát một khúc.
Nhưng không bao lâu sau khi bước ra khỏi Tri Châu phủ, hắn lại ngơ ngác dừng lại.
Hắn nhìn đám đông người đến kẻ đi, bỗng nhiên không biết mình muốn đi đâu.