Hắn bước chậm rãi dọc theo con phố dài, tiếng ồn ào vang bên tai.
Hắn luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó và không ngừng suy nghĩ.
Hắn đang đi đâu thế? Hắn muốn làm gì?
Khi Túc Lưu Tranh dừng bước, hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cửa tiệm trước mặt.
Bí Bảo Các.
Đây là nơi nào? Thật quen thuộc.
Cửa tiệm không mấy nổi bật này chiếm một diện tích nhỏ và nằm khuất ở cuối một con phố dài.
Thực sự không nổi bật.
Túc Lưu Tranh đờ đẫn nhấc bước, đẩy cửa gỗ của cửa tiệm ra rồi bước vào.
Trong Bí Bảo Các luôn có rất ít khách, khi nghe thấy tiếng mở cửa, ông chủ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mỉm cười gật đầu nói: “Đến rồi.”
Túc Lưu Tranh khẽ chớp mắt, khi nâng bước chân cuối cùng về phía trước, hắn chợt biết mình đang ở đâu và nhớ ra mình đã quên điều gì.
“Ông chủ, cho ta một hộp nữa.” Gương mặt nho nhã của chàng xuất hiện một nụ cười mỉm.
Khoảnh khắc chàng bước vào và nhớ lại, chàng đã trở thành Túc Thanh Yên.
“Được!” Ông chủ đưa một hộp đen nhỏ cho Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên đưa hai tay nhận chiếc hộp.
Liếc thấy ống tay áo của mình đang xắn lên, chàng khẽ cau mày, cúi đầu cảm ơn ông chủ trước rồi bình tĩnh vuốt thẳng ống tay áo.
Khi Túc Thanh Yên trở lại tiệm tơ lụa, Trám Bích đã đợi chàng rất lâu rất lâu.
“Cô gia, sao giờ này người mới quay lại?” Trám Bích hỏi.
Ánh mắt Túc Thanh Yên lướt qua Trám Bích và dừng lại ở tiệm tơ lụa, hỏi: “Vy Vy đến cửa tiệm khác rồi à?”
“Chủ tử chợt thấy không khỏe, giờ chủ tử đang ở Tri Châu phủ rồi.”
Đôi mày nho nhã của Túc Thanh Yên bỗng cau lại, chàng vô thức tiến lên một bước, lo lắng hỏi: “Nàng ấy thế nào rồi? Mau đưa ta đi gặp nàng ấy.”
Khi Túc Thanh Yên và Trám Bích đến Tri Châu phủ, gia đinh [] biết Phù Vy là nữ nhân do Chú đại nhân mang về nên không ngăn cản mà lập tức dẫn đường đến nơi Phù Vy đang ở.
[]: Gia đinh: Những người đầy tớ do địa chủ hay quan lại lớn trong xã hội cũ thuê để bảo vệ mình và đàn áp nhân dân.
Cửa mở, Phù Vy đang ngồi dựa trên ghế dài, Chú Minh Nghiệp ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng.
Túc Thanh Yên nhìn hai người trong phòng, cảnh tượng nam nhân nắm tay Phù Vy trong con hẻm bỗng hiện ra trước mắt chàng.
“Chủ tử, nô tì đón cô gia về rồi.” Trám Bích đi tới cửa bẩm báo.
Nghe vậy, Phù Vy còn chưa ngẩng đầu lên thì Chú Minh Nghiệp đã đột nhiên quay đầu lại nhìn Túc Thanh Yên.
Giây phút đầu tiên trông thấy Túc Thanh Yên, Chú Minh Nghiệp đã sững sờ.
Đây không phải là Túc Lưu Tranh sao? Có điều, khi nhìn lại lần nữa, Y đã phân biệt được người trước mặt không phải Túc Lưu Tranh.
Rõ ràng gương mặt hoàn toàn giống nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Túc Thanh Yên không nhìn Chú Minh Nghiệp, trong mắt chàng chỉ có Phù Vy.
Chàng bước đến chỗ Phù Vy và hỏi: “Nghe Trám Bích nói nàng không khỏe, nàng đỡ hơn chút nào chưa?”
Phù Vy ngước mắt nhìn chàng, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Không sao mà.”
“Vậy thì tốt.” Túc Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm.
Chú Minh Nghiệp bất ngờ quay lại nhìn Phù Vy chằm chằm.
Y đã thấy quá nhiều hình ảnh cao ngạo và xa cách khi Phù Vy ra lệnh nhưng hiếm khi thấy được sự dịu dàng của nàng.
Y nhìn đánh giá Túc Thanh Yên bằng ánh mắt phức tạp, vẫn không thể tin được chuyện Phù Vy đã thành thân….
Y há hốc miệng, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng nhất thời không biết nên hỏi như thế nào.
Hoặc có thể Y cảm thấy mình không có tư cách hỏi.
Phù Vy quay đầu nhìn Chú Minh Nghiệp và nói: “Chú đại nhân, không biết có tiện để ta ở lại phủ đệ vài ngày không?”
Chú Minh Nghiệp hoàn hồn, vội nói: “Tiện chứ tiện chứ, trước tiên nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nghĩ đến việc Phù Vy thành thân với một thư sinh nghèo, Chú Minh Nghiệp không khỏi nói thêm: “Sống ở đây thoải mái hơn nhiều so với việc sống ở nơi hang cùng ngõ hẻm.”
Y không khỏi nhìn về phía Túc Thanh Yên, muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của chàng, muốn mài mòn lòng tự tôn của thư sinh nghèo.
Nhưng Chú Minh Nghiệp lại thất vọng.
Túc Thanh Yên luôn nhìn Phù Vy, trong mắt chàng chỉ có Phù Vy.
Lời nói của Chú Minh Nghiệp hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới chàng.
Túc Thanh Yên không phải người kiêu ngạo, càng chẳng phải người tự ti.
Người khác đối xử với chàng thế nào, chàng đều thản nhiên tiếp nhận, không mảy may để bụng.
Ánh mắt đánh giá của Chú Minh Nghiệp trắng trợn đến mức Túc Thanh Yên cuối cùng cũng rời mắt khỏi người Phù Vy và nhìn Y.
“Đại nhân, thê tử của ta không khỏe và cần nghỉ ngơi.
Ngài có thể tránh đi được không?”
Khóe miệng Chú Minh Nghiệp khẽ giật.
Trong lòng Y chất chứa sự tức giận, hận thù và ấm ức.
Y nhìn Phù Vy bằng ánh mắt ấm ức và bơ vơ.
Phù Vy nhẹ nhàng liếc qua, hình như cũng đang chán ghét người dư thừa là Y.
Chú Minh Nghiệp đành phải đứng lên, buồn bã nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta sẽ tới gặp nàng.
Nếu nàng cảm thấy không thoải mái hoặc thiếu đồ gì đó thì lập tức phái người đi tìm ta nhé.”
Phù Vy đã rời mắt đi và nhẹ nhàng gật đầu.
Chú Minh Nghiệp liếc nhìn Phù Vy thêm vài lần trước khi tan nát cõi lòng ra về.
Phù Vy nhẹ nhàng kéo tay áo Túc Thanh Yên, kêu chàng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng hỏi: “Sao chàng đi lâu vậy?”
Túc Thanh Yên không đáp, ánh mắt dừng ở vết bẩn trên tay Phù Vy.
Phù Vy nhìn theo ánh mắt chàng và giải thích: “À, ban nãy thiếp bóc quýt nên dính bẩn.”
Túc Thanh Yên quay đầu nói với Trám Bích: “Phiền ngươi lấy giúp ta một chậu nước, ta phải rửa tay cho Vy Vy.”
Trám Bích làm theo lời chàng, lập tức lấy nước từ giá rửa mặt trước cửa vào chậu rồi bưng tới, đặt lên chiếc bàn nhỏ.
Sau đó nàng ấy lặng lẽ ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Túc Thanh Yên nắm tay Phù Vy, nhẹ nhàng xắn tay áo của nàng lên, sau đó đặt tay nàng xuống nước rửa thật kỹ.
Phù Vy hơi kinh ngạc trước hành động của Túc Thanh Yên.
Giữa thanh thiên bạch nhật tại nhà người khác mà chàng lại chủ động giúp nàng rửa tay.
Vì nàng không khỏe sao?
“Đã rửa sạch rồi.” Phù Vy nói.
Túc Thanh Yên nâng niu bàn tay ướt rượi của Phù Vy.
Chàng rũ mắt nhìn mu bàn tay trắng trẻo của nàng đến mất hồn.
Chàng chậm rãi vốc một nắm nước đổ lên mu bàn tay của Phù Vy, nhìn nước len lỏi qua những ngón tay mảnh khảnh và nhỏ giọt trở lại chậu nước.
“Ta thấy Y nắm tay nàng.” Túc Thanh Yên nhẹ nhàng nói.
Hàng mi rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt chàng.
Thế nên chàng không ngừng rửa tay cho nàng hả?
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát rồi sáp đến gần Túc Thanh Yên, nói nhỏ: “Nhìn thấy cảnh đấy nên chàng không chịu đến tìm thiếp mà chạy đi một mình à?”
“Không phải.” Túc Thanh Yên muốn cãi lẽ nhưng lại không biết giải thích thế nào về sự chậm trễ của mình.
Một lúc lâu sau, Túc Thanh Yên mới nhẹ nhàng nói: “Hình như lòng ta hơi khó chịu”
“Hình như?”
Đôi mắt trong veo của Túc Thanh Yên thoáng hiện sự mờ mịt.
Hình như lòng chàng đang khó chịu, nhỉ? Nhưng chàng không rõ liệu đấy có phải cảm giác khó chịu hay không.
Đáng lý ra, mọi cảm xúc tiêu cực sẽ không thuộc về chàng.
Nhưng cảm giác bức bách nơi trái tim là gì? Cảm giác này quả thực hơi xa lạ với chàng.
Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn Phù Vy.
Cảm giác hổ thẹn dần hiện lên trong đôi mắt trong veo của chàng.
Chàng mấp máy môi và nói: “Xin lỗi nàng!”
Phù Vy lơ mơ: “Sao tự nhiên chàng lại nhận lỗi với thiếp?”
“Ta không nên để bụng quá khứ của nàng.”
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chàng thật sự không để bụng việc ta từng làm tiểu thiếp cho kẻ khác ư?”
Túc Thanh Yên mím môi, gật đầu.
Phù Vy cười khúc khích và nói: “Nhưng ban nãy chàng vừa nói chàng để bụng mà.”
Túc Thanh Yên đã sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, nói: “Hôm nay người khác nắm tay nàng, đây là chuyện xảy ra trong hôm nay, không phải quá khứ.”
Ta không để bụng quá khứ của nàng nhưng ta bận tâm đến hiện tại của nàng.
“Vậy chàng định làm gì nào?” Phù Vy tò mò hỏi.
“Nói cho nàng biết, ta để bụng đấy.”
Thế thôi ư? Chỉ nói cho nàng biết thôi ư?
Phù Vy mỉm cười nhìn chàng, hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
“Đối xử thật tốt với nàng.” Sự bối rối trong mắt Túc Thanh Yên tan dần, chàng ngước mắt, mỉm cười với Phù Vy, nụ cười ấy tựa như một làn gió xuân ấm áp thổi vào trái tim nàng.
Chàng lấy chiếc khăn sạch ở bên cạnh và cẩn thận lau tay cho Phù Vy.
Phù Vy phát hiện ra nàng càng ngày càng thích cảm giác ở bên cạnh Túc Thanh Yên, thoải mái dễ chịu nhưng không thiếu đôi điều bất ngờ.
Nhìn Túc Thanh Yên đang cẩn thận lau tay cho nàng, Phù Vy ghé sát vào tai chàng nói nhỏ: “Thiếp không thích Y đâu.”
“Y hay Vệ Hành Chu, thiếp đều không thích.” Phù Vy hôn lên môi Túc Thanh Yên: “Thiếp chỉ thích Túc lang.”
Động tác ở tay của Túc Thanh Yên dừng lại.
Cảm giác mềm mại trên môi như bao phủ toàn bộ trái tim Túc Thanh Yên.
Sự bức bách trong lòng chàng biến mất không còn tăm tích.