Chú Minh Nghiệp và Hồ Già không kiềm chế được sự tò mò, đi tới cửa sổ nhìn vào trong.
Chỉ nhìn thoáng qua, Chú Minh Nghiệp đã tặc lưỡi, tỏ ra chán ghét.
Hồ Già đảo tròng mắt, mở lời giúp Chú Minh Nghiệp: “Người khác tặng vàng bạc châu báu làm quà cho người thương trong lòng, nhưng ngươi lại khá thú vị, tặng một chiếc lược gỗ.
Hừ… Nếu là lược vàng, lược bạc hay lược ngọc còn được, đằng này lại là cái lược bằng gỗ! Có điều...!nghe nói tặng quà còn phụ thuộc vào phạm vi năng lực của bản thân nên….
ngươi tặng một chiếc lược cũng phù hợp đấy.”
Nghe Hồ Già nói, Phù Vy không hài lòng, vừa định lên tiếng thì Túc Thanh Yên đã hờ hững đáp.
“Huynh đài hiểu lầm rồi, chẳng qua ta chỉ mua chút đồ dùng hàng ngày cho thê tử nhà mình thôi, không thể gọi là tặng quà được.” Túc Thanh Yên vẫn nói điềm đạm như thói quen.
Túc Thanh Yên hoàn toàn không coi chiếc lược này là một món quà mà chỉ là ứng phó nhu cầu bức thiết trước khi Phù Vy trở về nhà.
Cách xưng hô ‘thê tử’ của Túc Thanh Yên thực sự đã đâm một nhát vào trái tim Chú Minh Nghiệp.
Y trừng mắt với Hồ Già.
Hồ Già nghẹn ngào, đúng là đắc tội cả hai bên.
Đã không được phe mình ủng hộ còn không được phe địch công nhận.
“Nhưng huynh đài nói cũng đúng.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Cái gọi là ‘lông ngỗng gửi từ xa’ có hàm ý rằng: Khi tặng lễ vật cho người khác, chỉ cần gửi gắm sự chân thành vào lễ vật thì không nên phân lễ vật thành năm bảy loại dựa trên giá trị tiền bạc của lễ vật đó.
Huống chi, ngoại trừ những thứ do con người yết giá thì vạn vật đều có giá trị tự thân và không nên đo lường bằng tiền bạc.”
Khi nghe Túc Thanh Yên trịnh trọng nói những lời như vậy, đương nhiên Hồ Già không tán thành trong lòng.
Khóe miệng hắn ta khẽ giật, cười ruồi nói: “Cũng đúng.” Thực ra hắn ta đang thầm chửi rủa ba từ ‘Đồ mọt sách.’
Phù Vy ngước mắt, lạnh lùng nói: “Các người cản ánh sáng rồi.”
Chú Minh Nghiệp gần như bước sang một bên theo bản năng, động tác nhanh như một tên nô tài thực hiện mệnh lệnh của chủ tử.
Hồ Già hơi ngạc nhiên khi nhìn cảnh này.
Hắn ta cũng bước sang một bên nhưng không khỏi bùi ngùi, xem ra Chú đại nhân thực sự yêu sâu sắc giai nhân này.
Tuy Hồ Già cũng vô cùng thèm thuồng mỹ nhân bên cửa sổ nhưng hắn ta biết phân biệt việc lớn việc nhỏ.
Nếu có thể vỗ về Chú đại nhân thì nhường một mỹ nhân có là gì đâu?
Phù Vy lạnh lùng liếc nhìn Chú Minh Nghiệp, nói: “Buổi chiều tới đây một chuyến.”
Hai mắt Chú Minh Nghiệp sáng lên, Y lập tức vui vẻ đáp: “Rõ! Được!”
Phù Vy đã rời mắt đi, hờ hững nói: “Hoa Ảnh, tiễn khách.”
Chú Minh Nghiệp lập tức nói: “Không cần tiễn, không cần tiễn, vậy ta đi trước, buổi chiều đến gặp nàng.”
Lúc nói chuyện, Chú Minh Nghiệp gần như khom người.
Y nhìn Phù Vy thêm lần nữa như không nỡ rời đi rồi mới quay người bước ra ngoài.
Hồ Già cũng liếc nhìn Phù Vy thêm vài lần trước khi đi theo Chú Minh Nghiệp ra khỏi Uy Nhuy Đường.
Hồ Già chủ động nói: “Chú đại nhân, hôm nay thời tiết đẹp, sao chúng ta không đến Hồi Xuân Lâu uống vài chén rượu? Rượu ở Hồi Xuân Lâu ngon nhất đất Giang Nam này đấy.”
“Thời tiết đẹp ư?” Chú Minh Nghiệp ngẩng mặt lên, một giọt mưa rơi vào mắt Y.
Hồ Già ho nhẹ, vội vàng giải thích: “Chắc Chú đại nhân chưa biết rồi, đã đến Giang Nam thì đương nhiên không thể bỏ lỡ cơn mưa bụi Giang Nam.”
Chú Minh Nghiệp vẫn im lặng.
Hồ Già lặng lẽ nhìn đánh giá vẻ mặt Chú Minh Nghiệp, cười nói: “Hồ mỗ biết ước nguyện trong lòng Chú đại nhân.
Lúc đầu ta không hiểu, nhưng hôm nay gặp mặt mới biết nàng ấy quả là quốc sắc thiên hương, chẳng trách Chú đại nhân luôn nhung nhớ.”
Dừng một lát, Hồ Già tiếp tục: “Hồ mỗ có cách giúp Chú đại nhân cầu được ước thấy.”
Chú Minh Nghiệp liếc xéo hắn ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu ngươi không chê mình sống quá thọ thì đừng chạm vào nàng ấy.”
“Không, không,” Hồ Già vội vàng nói: “Chú đại nhân nói đùa rồi.
Sao Hồ mỗ dám động đến một sợi tóc của người trong lòng của Chú đại nhân?”
Lúc này Chú Minh Nghiệp mới nghiêm túc nhìn hắn ta.
Hồ Già nheo đôi mắt đen ti hí, mỉm cười nịnh nọt: “Đại nhân yên tâm, chuyện này cứ để ta lo.
Ta sẽ khiến chuyến đi Giang Nam của đại nhân trở nên đáng giá!”
“Nhớ kỹ, không bao giờ được động đến một sợi tóc của nàng ấy.” Chú Minh Nghiệp cảnh cáo rồi quay mặt đi.
Y quyết không nỡ để Phù Vy bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc.
Nếu Hồ Già thực sự có cách, chuyện tốt thế tội gì không làm?
Trong Uy Nhuy Đường, Phù Vy đang nghịch chiếc lược gỗ đàn hương xanh.
Nàng quay đầu nhìn Túc Thanh Yên, thấy chàng đang tỉa một chậu hoa trên bệ hoa.
Dù đây không phải là nhà của mình nhưng Túc Thanh Yên vẫn cầm kéo và tập trung cắt tỉa khi nhìn vài chiếc lá đã khô héo.
Nghĩ đến những lời mỉa mai của người khác với Túc Thanh Yên trong hai ngày qua, Phù Vy nhìn tấm lưng cao lớn của chàng, hỏi: “Thật ra thiếp đã muốn hỏi lang quân câu này từ lâu rồi, chàng thiếu tiền không?”
Phù Vy không muốn nhắc đến tiền bạc với Túc Thanh Yên.
So với sự giàu có của Phù Vy, sự nghèo khó của Túc Thanh Yên thực sự quá rõ ràng.
Những chủ đề liên quan đến tiền bạc thường không tiện đề cập tới và hơi nhạy cảm.
“Không thiếu.” Túc Thanh Yên đáp không hề do dự, giọng điệu của chàng vẫn dịu dàng và lễ độ như trước.
Phù Vy há miệng, muốn nói nhưng lại do dự.
Túc Thanh Yên cắt bỏ chiếc lá khô cuối cùng, đặt kéo xuống, xoay người đi đến bồn rửa mặt bên kia, cẩn thận rửa sạch vết bẩn trên tay.
Chàng nói: “Đối với ta, có cơm ăn áo mặc chính là không thiếu tiền.
Nhưng nếu so với người khác thì ta đúng là người nghèo.”
Chàng cầm chiếc khăn tay trên kệ, lau vết nước trên tay rồi đi về phía Phù Vy.
Chàng mỉm cười với nàng và nói: “Vy Vy, ta biết nàng đang lo lắng điều gì và trốn tránh điều gì.
Nhưng ta thực sự cho rằng tiền bạc không phải ‘của trên thân’ mà là của cải bên ngoài cơ thể, ta không bận tâm đến tiền bạc, càng không cảm thấy đau khổ vì không có nhiều tiền.”
Chàng nói rất thản nhiên và nghiêm túc.
Đâm ra những lời ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại thôi của Phù Vy lại trở thành dư thừa.
Thậm chí Phù Vy còn cảm thấy sự hiểu biết hạn hẹp của nàng càng rõ ràng hơn khi đối mặt với chàng.
Túc Thanh Yên chần chừ một lát rồi nhìn vào mắt Phù Vy, nghiêm túc nói: “Vy Vy, ta nói những lời này đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng ta vẫn muốn nói cho nàng biết, dù nàng là nữ phú thương hay tiên tử thì nàng cũng chỉ là thê tử của ta.”
“Đừng chỉ khen thiếp.” Phù Vy mỉm cười: “Dù thiếp là kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt hay ác nhân bụng một bồ dao găm thì thiếp cũng chỉ là thê tử của chàng.”
“Đừng nói về mình như vậy.” Túc Thanh Yên phản bác trước rồi mới nói: “Dù nàng là ai và là người thế nào, nàng cũng là thê tử của ta.”
Chàng sẽ làm một phu quân đủ tư cách và đối xử chân thành với thê tử của mình.
Phù Vy nhìn đôi mắt trong veo của chàng ở khoảng cách gần..
Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ thầm cười nhạo sự ngây thơ trong sáng của Túc Thanh Yên.
Nhưng giờ này khắc này, lòng nàng lại không hề có những suy nghĩ như vậy, thay vào đó là một cảm giác trân trọng.
Gạt đi thân phận, tiền bạc và cả nhân cách của một người để đối xử chân thành với người đó, đời này có thể gặp được mấy người?
Phù Vy đổi chủ đề, làm bộ thoải mái: “Ăn no mặc ấm là đủ rồi sao? Lang quân không có mong muốn gì khác à?”
Túc Thanh Yên lắc đầu.
Từ trước đến nay, hỉ nộ của chàng không quá mãnh liệt, không mong không cầu điều gì.
Phù Vy sáp đến gần chàng, nhìn chằm chằm vào mắt chàng, hạ thấp giọng và thổi nhẹ một hơi: “Lang quân cũng không có ham muốn với thiếp à?”
Túc Thanh Yên hơi sững sờ, bất đắc dĩ nhìn sang chỗ khác rồi cười nói: “Không giống nhau.”
“Sao lại khác rồi?” Hai tay Phù Vy nâng mặt chàng, quay mặt chàng lại.
Túc Thanh Yên lắc đầu, không chịu nói gì.
“Nói đi, không nói chính là gạt người.” Phù Vy thích cách Túc Thanh Yên tỏ ra bất lực trước nàng.
Một tiếng sấm rền chợt phá vỡ sự quyến luyến bịn rịn của đôi phu thê trong nhà.
Túc Thanh Yên đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
Chàng quay người lại thì thấy Phù Vy đang cởi giày, bước lên chiếc ghế liễu gai phía trước, ôm đầu gối, rũ mắt xuống.
“Lạnh à?” Bất ngờ ở lại Tri Châu phủ nên Phù Vy không mang theo y phục, Túc Thanh Yên bèn cởi áo khoác của chàng và khoác lên người Phù Vy.
Phù Vy nhìn chiếc lược gỗ đàn hương xanh trong tay một lúc lâu, lẩm bẩm: “Thật ra, tất cả chiếc lược đều có công dụng tương tự nhau.”
Túc Thanh Yên mơ hồ đoán được điều gì, hỏi: “Lược gỗ đàn hương xanh có ý nghĩa khác sao?”
Phù Vy nói “Ừm”, sau đó gần như thì thầm: “Thiếp nhớ lờ mờ nhớ rằng mẫu thân thiếp đặt một chiếc lược như này ở bàn trang điểm.”
Túc Thanh Yên vỡ lẽ.
Chàng muốn an ủi nàng nhưng tâm trạng ủ dột của Phù Vy dường như chỉ kéo dài trong giây lát.
Nàng lại mỉm cười, nghiêng đầu tựa vào lòng chàng, nhìn chàng rồi hỏi: “Thiếp chưa từng hỏi chàng, phụ thân của chàng đâu? Mất rồi à?”
“Ông đã mất trên đường khi chạy nạn.” Túc Thanh Yên bình tĩnh nói.
Phù Vy nói: “Mẫu thân thiếp qua đời khi thiếp mới hai tuổi.
Theo lý mà nói, lúc ấy thiếp còn nhỏ vậy thì sẽ không nhớ được gì.
Nhưng thiếp vẫn nhớ đôi mắt cong cong của mẫu thân khi người cười với thiếp.
Chàng thì sao? Chàng còn nhớ phụ thân mất khi nào không?”
“Phụ thân qua đời trước khi ta và đệ đệ chào đời.”
Phù Vy gật đầu nói: “Mẹ góa con côi nuôi hai nhi tử, mẫu thân của chàng thật vất vả.”
Nàng vẫn có thể nhớ được đường nét mơ hồ trên gương mặt mẫu thân còn Túc Thanh Yên thì ngay cả một đường nét trong hồi ức về phụ thân cũng không có.
Bên ngoài sấm sét liên tục nổi lên, sau đó trời mưa to.
Tiếng sấm và tiếng mưa chồng lên nhau, trong tiếng ồn ào lại có một loại bình yên khác.
Hai người trong phòng không nói chuyện nữa mà chỉ thảnh thơi nghe tiếng mưa rơi.
Phù Vy cảm thấy mệt mỏi, hai bàn chân nàng rời khỏi chiếc ghế đan bằng liễu gai và đặt lên đùi Túc Thanh Yên một cách tự nhiên.
Sau đó, nàng không biết mình đã ngủ quên như thế nào.
Khi nàng mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy Túc Thanh Yên đang cẩn thận bế nàng lên giường.
Nàng nửa tỉnh nửa mê, quyến luyến vòng tay qua cổ chàng.
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng nắm tay nàng và nói: “Vy Vy bỏ tay ra trước nào, ta chỉnh xong chăn sẽ nằm cùng nàng.”
Chàng nhẹ nhàng kéo tay Phù Vy ra, thém chăn quanh người nàng, sau đó lặng lẽ leo lên giường, nằm bên cạnh nàng.
Buổi chiều, khi Phù Vy gặp Chú Minh Nghiệp, Túc Thanh Yên đã tránh mặt.
Túc Thanh Yên bước ra khỏi cửa, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Phù Vy lập tức biến mất.
Nàng ngước mắt nhìn Chú Minh Nghiệp.
Rõ ràng nàng ngồi còn Y đứng khi nàng nhìn Y, ánh mắt của nàng lại phảng phất sự cao ngạo của người ngồi trên cao nhìn xuống.
“Chú đại nhân có thu hoạch được gì trong chuyến đi Giang Nam này không?” Phù Vy hỏi
.
“Quan viên địa phương yêu dân, bộ máy chính trị cũng trong sạch.
Quan viên bản xứ đều là trợ công của điện hạ!”
Phù Vy giận quá hóa cười, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Chú đại nhân nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Sống lưng Chú Minh Nghiệp run lên, Y như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, đầu óc tỉnh táo hơn, Y trịnh trọng nói: “Đương nhiên, cũng có một ít quan chức địa phương tham ô nhận hối lộ, vơ vét của cải xương máu của người dân.
Thần luôn âm thầm phái người thu thập bằng chứng phạm tội.
Chỉ là, hầu hết quan viên địa phương đều bao che cho nhau, không dễ gì thu thập được chứng cứ.”
Mặt Phù Vy lạnh tanh, nàng liếc nhìn Y bằng nửa con mắt.
Da đầu Chú Minh Nghiệp tê dại, Y quỳ phịch xuống đất: “Điện hạ, thần kết giao và qua lại với quan viên địa phương chỉ là để bọn họ buông lỏng cảnh giác, có như vậy thì cuộc điều tra bí mật mới có thể tiến hành thuận lợi hơn! Thần ngàn vạn lần không dám quên trách nhiệm trên vai.”
Phù Vy vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Vậy ta đợi tin tốt từ Chú đại nhân.”
Chú Minh Nghiệp thở hắt ra một hơi.
“Đứng dậy đi.”
Chú Minh Nghiệp đã yêu thích Phù Vy nhiều năm nhưng đồng thời, Y không bao giờ dám quên cách biệt địa vị vua tôi của nàng và Y.
Y đứng dậy, do dự một lát rồi hỏi: “Điện hạ, thần biết người đến Giang Nam cho khuây khỏa, sớm muộn gì cũng sẽ về Kinh, phải không?”
Sớm muộn gì nàng cũng đá văng tên thư sinh nghèo kia, phải không?
Phù Vy liếc nhìn Y với vẻ mặt ‘chẳng liên quan gì đến ngươi’.
Một nha hoàn trong phủ chạy từ ngoài sân vào, đứng ở cửa, lo lắng nói: “Chú đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
Chú Minh Nghiệp tức giận vì nha hoàn này đã làm phiền thời gian của Y và Phù Vy, phát hờn hỏi: “Chuyện gì mà la lối om sòm vậy?”
“Túc công tử mạo phạm cô nương của phủ, cô nương ấy đang đòi sống đòi chết …”
Chú Minh Nghiệp hơi ngẩn người, trước mắt Y lập tức hiện lên gương mặt lấm la lấm lét của Hồ Già.
Y cẩn thận quay lại nhìn Phù Vy.
Phù Vy cười khúc khích, chậm rãi nói: “Mới vừa tạnh mưa, chúng ta đi hóng hớt kịch vui cũng hay đấy.”
Màn kịch bắt gian tại giường được an bài từ trước đang được trình diễn.
Hồ Già bày mưu tính kế ở hậu phương, chỉ chờ Chú Minh Nghiệp cùng Phù Vy đến để phá tan vỏ bọc của chàng thư sinh giả dối háo sắc.
Chia cắt đôi phu thê kia dễ dàng quá còn gì? Đến lúc đó, chỉ cần Chú Minh Nghiệp tận dụng tình thế để an ủi mỹ nhân thì chẳng phải mỹ nhân sẽ ngoan ngoãn lao vào lòng Chú đại nhân hay sao?
Dọc đường đi, tim Chú Minh Nghiệp đập như nổi trống.
Tuy Y không biết rốt cuộc Hồ Già đã làm gì nhưng lỡ như Hồ Già giở trò...!lừa dối Trưởng công chúa có khác gì tội khi quân đâu cơ chứ?
Y lén nhìn vẻ mặt của Phù Vy, thấy nàng vẫn điềm nhiên như không, thong thả bước đi.
Dường như nàng thực sự chỉ đến xem kịch ở góc độ của người ngoài cuộc.
Chú Minh Nghiệp không khỏi thắc mắc, rốt cuộc trưởng công chúa có ý gì với tên thư sinh kia không?
Trưởng công chúa chưa bao giờ là người lún sâu và chuyện nhi nữ tình trường, thậm chí có thể hình dung nàng bằng những từ như tàn nhẫn và tuyệt tình…
Con đường không dài nhưng Chú Minh Nghiệp cảm thấy mình đã đi rất lâu.
Y vừa đắn đo vừa mong chờ.
Khi họ gần đến nơi, Phù Vy không hề nghi ngờ nhân phẩm của Túc Thanh Yên, nàng chỉ tò mò không biết Túc Thanh Yên sẽ làm gì nếu gặp phải chuyện như vậy.
Nàng tưởng tượng ra vẻ mặt cau mày và lúng túng của Túc Thanh Yên, nghĩ thôi cũng buồn cười.
Nhìn thấy Chú Minh Nghiệp và Phù Vy tới gần, Hồ Già làm bộ vừa mới tới.
Hắn ta đi tới từ hướng khác, thở dài: “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chưa biết chừng có hiểu lầm gì đấy.”
Căn lều chứa củi ở sân sau vắng lặng, cửa đóng kín.
Hồ Già nháy mắt.
Hai gia đinh vừa toan đập cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên trong.
Rầm một tiếng, cánh cửa gỗ của kho củi đổ xuống đất, bụi mù bay lên.
Túc Thanh Yên đứng ở cửa, cau mày, đôi mắt trong veo của chàng thoáng hiện sự tức giận.
Cách một lớp bụi, Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn Phù Vy.
Phù Vy cũng đang nhìn chàng.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đệ đệ: Mẹ kiếp, không cho ta đất diễn thì ta thắng ca ca ta kiểu gì?