Túc Lưu Tranh véo gáy nó và kéo nó ra khỏi đám cỏ dại.
Hắn quay người, đi về phía Phù Vy, ném con cáo trắng cho nàng.
Phù Vy sửng sốt nhìn con cáo trắng trong tay mình.
Con cáo nhỏ cuối cùng đã được tìm thấy
Nàng nhìn con cáo trắng chăm chú, trước mắt nàng xuất hiện vẻ mặt của Túc Thanh Yên khi chàng nói muốn may cho nàng một chiếc áo khoác lông thú.
Chàng hứa sẽ vẽ tranh chân dung cho nàng, làm xích đu và may y phục cho nàng.
Chưa một lời hứa nào trong số này được thực hiện.
Gì mà ‘người quân tử trọng lời hứa’, chàng đúng là kẻ lừa đảo.
Túc Lưu Tranh khập khiễng trở về nhà, Mai cô đứng ở cửa nhìn hắn.
Bà cẩn thận nhìn sắc mặt Túc Lưu Tranh, lo lắng nói: “Rốt cuộc chân con thế nào rồi? Mau cho mẫu thân xem thử!”
“Ca ca của con chưa chết!” Túc Lưu Tranh đột nhiên hét lên.
Đôi mắt Mai cô tối sầm lại, bà chán nản gật đầu, tự nhủ: “Chúng ta vẫn chưa tìm thấy thi thể thì vẫn còn hy vọng… ngày mai… khi mưa tạnh, mẫu thân sẽ nhờ Tống Nhị thúc của con dẫn người của tiêu cục Bình An đi tìm tiếp.”
Bà đi tới kéo tay áo Túc Lưu Tranh, nghẹn ngào nói: “Chúng ta về nhà đi con, để mẫu thân kiểm tra vết thương của con.”
Túc Lưu Tranh nhìn chằm chằm gương mặt Mai cô, hỏi: “Mẫu thân khóc gì thế?”
Mai cô vội lau nước mắt trên mặt, gượng cười nói: “Không, mấu thân có khóc đâu.”
“Không được khóc.” Túc Lưu Tranh nhìn Mai cô chằm chằm: “Ca ca của con chưa chết, mẫu thân không được khóc!”
Mai cô buồn bã gật đầu.
“Mọi người đều không tìm thấy ca ca thì con tự đi tìm… Con tự đi tìm, mai con sẽ đi, mọi người đều là phế vật, con mà tìm thì sẽ tìm được ca ca…” Túc Lưu Tranh vừa lẩm bẩm vừa bước vào nhà, sau đó đóng cửa phòng đánh “rầm” một tiếng, không cho Mai cô vào.
Mai cô ôm mặt khóc, khóc đến mức gan héo ruột sầu.
Mai cô không yên tâm, khi Túc Lưu Tranh ngủ say, bà vào phòng nhìn hắn.
Quả nhiên, trán hắn nóng ran.
Mai cô lại xắn quần lên và nhìn thấy vết thương đẫm máu trên chân hắn.
Mai cô đau lòng không thôi, bôi thuốc rồi băng bó vết thương cho hắn, sau đó vào bếp đun thuốc trị cảm hàn cho hắn.
Phù Vy ôm cáo trắng trở về từ bên ngoài.
Nàng ném con cáo trắng vào chái nhà và trở về phòng với gương mặt lạnh tanh.
Dù nàng và Mai cô đi lướt qua nhau nhưng nàng không buồn nhìn bà chứ đừng nói đến chào hỏi.
Lòng Mai cô đang đấu tranh.
Rốt cuộc bà có nên nói sự thật cho Phù Vy không? Dù sao đây cũng là chuyện lớn có liên quan đến mạng người.
Nhưng...!bà đã thấy Phù Vy không rơi một giọt nước mắt nào trong suốt mười ngày qua và cũng chẳng thấy nàng buồn bã gì.
Đôi phu thê này mới ở bên nhau được ba tháng, có lẽ thời gian còn ngắn ngủi và tình cảm của hai đứa nó không sâu đậm lắm chăng? Hơn nữa, Trám Bích và Linh Chiểu đã thu dọn đồ đạc cho Phù Vy trong hai ngày qua, ngày mai Phù Vy sẽ chuyển đi...
Mai cô không dám đánh cược chuyện của nhi tử.
Hơn nữa, nhi tử phát điên lúc nào cũng chưa rõ thì nào phải một phu quân đủ tiêu chuẩn? Chi bằng nhân cơ hội này cắt đứt mối nhân duyên của hai đứa nó, nếu sau này nhi tử của bà phát điên thì cũng không làm liên lụy tới thê tử.
Mai cô nhẫn tâm đưa ra quyết định.
Chỉ đợi ngày mai Phù Vy chuyển đi, mối hôn sự này sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa dừng trước cửa Túc Gia.
Hoa Ảnh, Linh Chiểu và Trám Bích chuyển đồ đạc ra xe hết lượt này đến lượt khác.
Linh Chiểu hỏi: “Chủ tử, có mang đám cáo đi không ạ?”
“Không.” Phù Vy thờ ơ nhìn bàn trang điểm.
Linh Chiểu hơi ngạc nhiên.
Hôm qua chủ tử lo lắng quá nên dù trời mưa to cũng phải đích thân đi tìm.
Sao bây giờ lại không chịu mang đám cáo trắng theo bên mình nữa rồi?
Linh Chiểu không dám hỏi nhiều, “vâng” một tiếng rồi tiếp tục bận rộn dọn đồ.
Mọi thứ lần lượt được chuyển đi.
Phù Vy đứng dậy, quay người nhìn cánh cửa đang mở hồi lâu rồi quay lại, mở ngăn kéo bàn trang điểm, cầm chiếc lược gỗ đàn hương xanh được đặt trong ngăn kéo rồi giấu vào tay áo.
Khi xe ngựa của Phù Vy rời khỏi trạch viện Túc Gia, Túc Lưu Tranh đang sốt cao, nằm trên giường, mơ màng lẩm bẩm.
“Vy Vy, đừng sợ… Vy Vy….
Ta sẽ đi tìm nàng….
Vy Vy…..
Vy Vy…”
Túc Thanh Yên muốn về nhà.
Nhưng chàng sợ Phù Vy sẽ buồn vì chàng bị thương nặng.
Sợ hãi và lo lắng đã vây hãm chàng.
Vì thế, người trở về chỉ có thể là Túc Lưu Tranh.
Túc Lưu Tranh nói không rõ ràng nên khi Mai cô sáp đến gần cũng không thể nghe thấy hắn đang nói gì.
Trong nửa tháng tiếp theo, Phù Vy ở dí trong Hội Vân Lâu, không ra khỏi phòng nửa bước.
Nàng đang đợi Thu Hỏa quay lại.
Nàng đang chờ kết quả điều tra của Thu Hỏa.
Nàng không thể rời khỏi huyện Thủy Trúc như thế này, phải tìm ra kẻ đứng sau và khiến kẻ đó phải trả giá cho những gì hắn ta đã làm.
Trong khoảng thời gian này, Chú Minh Nghiệp đã đến tìm Phù Vy nhiều lần nhưng đều bị thị vệ chặn bước, Phù Vy không gặp bất cứ ai.
Mùa hè năm nay mưa nhiều, sang mùa thu mưa càng lúc càng nhiều hơn, liên miên không ngớt.
Phù Vy thường nghe tiếng mưa rồi chìm vào giấc ngủ, sau đó lại choàng tỉnh bởi tiếng sấm.
Lại một buổi chiều nhá nhem oi bức, không biết mặt trời đã trôi đi đâu, bầu trời u ám và một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.
Phù Vy ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư các ở tầng hai, chọn bừa một cuốn sách để đọc.
Lời văn nhàm chán và cốt truyện không thú vị.
Phù Vy đọc từng chữ nhưng dường như nàng không biết tất cả những con chữ trong sách.
Vốn dĩ, nàng chẳng hề thích đọc những câu chuyện tình ái này, huống chi nàng đã quen với giọng nói dịu dàng của Túc Thanh Yên khi đọc cho nàng nghe.
Sao bây giờ nàng có thể đọc sách một mình?
Những dòng chữ màu đen lắc lư và bay lơ lửng trước mắt Phù Vy.
Con chữ ngày càng trở nên xa lạ, nàng hoàn toàn không thể đọc tiếp.
Một cơn cuồng phong chợt thổi tung cửa sổ, gió lạnh ngạo nghễ ùa vào nhà.
Phù Vy quay mặt đi tránh gió thì nghe thấy tiếng sách bị cuốn rơi xuống sàn.
Gió ngừng thổi.
Phù Vy ngồi im lặng một lúc rồi đứng dậy nhặt những cuốn sách rơi dưới sàn.
Trên cuộn tre trải trên mặt đất là nét chữ quen thuộc của Túc Thanh Yên.
Phù Vy nhìn thôi cũng thấy phiền muộn trong lòng, chỉ muốn đốt hết mọi thứ liên quan đến Túc Thanh Yên! Bao gồm cả những cuốn sách mà chàng đã sao lại!
Nàng tức giận cầm cuộn tre lên, toan phá hỏng thì một mảnh giấy bỗng rơi xuống đất.
Phù Vy rũ mắt nhìn.
“Nguyện cho ngô thê Phù Vy không còn cô đơn và mờ mịt như bèo dạt và cỏ cây nữa.
Bạch kỳ tả hữu, bạch thủ bất ly.[]”.
[]: Ở bên chàng đến tóc bạc cũng không rời xa.
Phù Vy giận quá hóa cười.
Nàng quay mặt đi, không nhìn nét chữ của chàng, mắng: “Cái đồ ngốc không biết cả tên thật của thiếp! Thế mà còn mong nắm tay đến bạc đầu! Đúng là mộng tưởng hão huyền!”
Chửi xong, nàng đứng như trời trồng một lúc rồi mới từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lá thư lên, nhẹ nhàng đặt lại vào sách.
Nàng lướt ngón tay trên các trang giấy, cẩn thận phủi sạch bụi.
“Trám Bích.” Phù Vy gọi người lấy rượu cho nàng.
Trám Bích khuyên can - cơ thể của Phù Vy không thể uống rượu được.
Phù Vy chỉ cười như gió thoảng mây bay.
Trước đây, nàng rất thích uống rượu.
Nhưng sau khi bị đầu độc, nàng đã cai cái này cái kia để bảo toàn tính mạng theo lời dặn dò của thái y.
Nhưng bảo toàn tính mạng thì có tích sự gì?
Nếu khi trước nàng thật sự bị đầu độc chết thì đã không đến mức...!không đến mức làm người vô tội bị liên lụy và chết oan.
Phù Vy lại tiếp tục uống rượu mỗi đêm.
Rượu có vị rất ngon nhưng đáng tiếc tửu lượng của nàng rất tốt và nàng không bao giờ uống say.
Trong những ngày này, người dân huyện Thủy Trúc sống trong sợ hãi.
Bởi vì họ không biết khi nào Túc Lưu Tranh sẽ xông vào nhà họ với vẻ mặt hung dữ và hỏi họ có nhìn thấy ca ca hắn không, thậm chí còn khám xét nhà họ.
Sau khi Túc Lưu Tranh rời đi, có người chỉ vào đầu hắn mắng hắn bị điên.
Mai cô luôn mang quà đến để xin lỗi vì Túc Lưu Tranh gây rối.
“Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể ca ca thì ca ca vẫn chưa chết!” Đôi mắt trống rỗng của Túc Lưu Tranh tràn đầy sự kiên quyết.
Mai cô không nói nên lời, lặng lẽ khóc.
Ban ngày, Túc Lưu Tranh bạt mạng đi tìm ca ca.
Nhưng mỗi khi đêm đến, hắn đều kìm lòng không đặng mà đi tới Hội Vân Lâu, đứng trong bóng tối, ngước nhìn ánh đèn của Hội Vân Lâu.
Hắn không biết tại sao mình lại muốn đến đây.
Vì muốn gặp tẩu tẩu ư?
Nhưng nữ nhân này đã hại chết ca ca mà.
Trong thiên hạ này, chẳng có ai quan trọng hơn ca ca.
Lẽ ra hắn không nên đến tìm tẩu tẩu mới phải.
Rượu quá ba tuần, Phù Vy ngồi xuống bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Túc Lưu Tranh đứng dưới ánh trăng.
Hắn mặc trường sam màu trắng giống hệt y phục của Túc Thanh Yên, dáng người cao ráo, phong độ ngời ngời.
Một người nhìn lên, một người nhìn xuống, bốn mắt nhìn nhau.
Phù Vy lạnh lùng nói: “Đưa hắn lên đây!”
Hoa Ảnh ngó đầu nhìn thoáng qua rồi vội vàng chạy xuống lầu mời người.
Phù Vy dựa vào cửa sổ, lắng nghe tiếng bước chân của Túc Lưu Tranh khi hắn đi lên lầu.
Bước chân của hắn nặng nề, không nho nhã lễ độ như Túc Thanh Yên.
“Tẩu tẩu tìm ta à?” Túc Lưu Tranh nhướng mi, nhìn chằm chằm vào Phù Vy một cách nguy hiểm.
Từ khi ca ca của hắn không rõ tung tích, hắn bắt đầu oán hận nữ nhân này.
Nhưng trong đầu hắn lại có một giọng nói cảnh cáo hắn không được làm tổn thương nữ nhân này, hắn chẳng hiểu ra sao cả.
Trước đây hắn quen làm xằng làm bậy nên chưa bao giờ trải qua sự oán giận ấm ức đến vậy
Phù Vy nhìn Túc Lưu Tranh chằm chằm.
Đôi mắt của hắn thực sự rất đáng ghét, phá hỏng nét nho nhã và thanh tú của gương mặt.
Phù Vy quay mặt đi, thờ ơ nói: “Đi tắm sạch sẽ đi!”
“Chẳng phải ngươi nói muốn cùng ta làm chuyện nam hoan nữ ái sao? Thưởng cho ngươi cơ hội này đấy!” Phù Vy cười giễu: “Thế nào, muốn thủ đệ đạo [] nên không dám à?”
[]: Thủ đệ đạo: tuân thủ chuẩn mực đạo đức của em trai.
Túc Lưu Tranh nhếch môi, xoay người đi theo Hoa Ảnh vào phòng tắm.
Phù Vy ngẩng đầu uống ngụm rượu cuối cùng.
Khi Túc Lưu Tranh ra khỏi phòng tắm và trở lại phòng ngủ, Phù Vy đã ở trên giường.
Túc Lưu Tranh đi về phía giường, vén rèm lên và nhìn Phù Vy.
“Ca ca của ta mới mất tích vài ngày mà tẩu tẩu đã không kiềm chế được và đi tìm nam nhân để sung sướng rồi à?”
Phù Vy ngước mắt nhìn gương mặt của hắn, dường như Túc Thanh Yên thật sự đang đứng bên giường.
Nàng sẽ không bao giờ nghĩ đến tên ngốc Túc Thanh Yên đó nữa.
Phù Vy duỗi tay, kéo vạt áo của Túc Lưu Tranh, kéo hắn lên giường, đẩy hắn ngã rồi ngồi lên người hắn.
Túc Lưu Tranh chăm chú nhìn gương mặt Phù Vy, Phù Vy không thích đôi mắt của hắn.
Nàng lấy tấm gạc màu đen ở bên cạnh che mắt Túc Lưu Tranh.
Lúc đầu, Phù Vy làm chủ màn ân ái nhưng còn lâu Túc Lưu Tranh mới dịu dàng và quy củ như Túc Thanh Yên.
Thay vào đó, hắn đẩy Phù Vy ngã xuống giường rồi ‘bắt nạt’ nàng từ phía sau.
Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Phù Vy không vui, toan đá Túc Lưu Tranh ra khỏi giường.
Nhưng sau một chốc do dự, nàng lại buông thả bản thân.
Nàng cau mày và vùi mặt vào chiếc gối sa-tanh mềm mại.
Khi Phù Vy được lật lại, nàng nhìn Túc Lưu Tranh và thấy miếng gạc đen trên mắt hắn đã bị hắn kéo xuống từ lúc nào chẳng hay.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt này, tay Phù Vy vô thức siết chặt tấm chăn, cả thân thể và trái tim nàng đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Túc Thanh Yên khẽ vỗ mông Phù Vy, khàn giọng nói: “Tẩu tẩu mất tập trung rồi.”
Phù Vy hoang mang ngồi dậy, sờ soạng miếng gạc đen rơi xuống giường, che mắt Túc Lưu Tranh.
Như này, hắn mới giống chàng.