“Về thôi.” Phù Vy quay người rời đi.
Túc Lưu Tranh nhìn số trứng còn lại trong giỏ, hơi lưỡng lự.
Hắn nhấc giỏ lên và đập số trứng còn lại vào cửa sân.
Con mèo đen đang liếm nước trứng quay lại nhìn nước trứng nhỏ giọt dưới cửa.
Nó quay lại liếm nước trứng thêm vài lần rồi chạy phốc ra ngoài, chui xuống dưới cửa gỗ và liếm điên cuồng.
Ngon tuyệt!
Người dân ở thị trấn nhỏ sẽ không cho mèo bắt chuột ăn trứng.
Mèo đen chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon như này! Nó ăn ngấu nghiến, thỏa thuê hưởng thụ.
Túc Lưu Tranh đuổi kịp Phù Vy, không đi bên cạnh nàng mà im lặng đi theo sau nàng.
Trên đường trở lại Hội Vân Lâu phải đi qua con phố dài sầm uất nhất ở huyện Thủy Trúc.
Chưa quá nửa ngày mà chuyện giữa Phù Vy và Túc Lưu Tranh đã lan rộng khắp huyện Thủy Trúc, ai nấy đều bàn tán xôn xao.
Thậm chí, nhiều người bán hàng không quan tâm đến việc sinh ý mà tụ năm tụ bảy, múa mày múa mắt nói chuyện tục tĩu.
Phù Vy nhắm mắt làm ngơ và chậm rãi bước về Hội Vân Lâu như đang nhàn nhã tản bộ, không hề có ý vội vã trở về.
Mấy lời bàn tán này đã là gì, nàng còn nghe những lời đàm tiếu khó nghe hơn rồi.
Đột nhiên nàng nghĩ mình đã sớm quen với việc phải hứng chịu những lời vu khống ác độc nhất và những tin đồn vô lý, nhưng còn Túc Lưu Tranh thì sao?
Phù Vy quay mặt lại và nhìn hắn.
Không biết Túc Lưu Tranh đang nghĩ gì mà ánh mắt không có tiêu cự.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Phù Vy, hắn lập tức quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Phù Vy nhìn thấy một đôi mắt mờ mịt đến mức hơi trống rỗng.
Phù Vy phì cười.
Sao nàng có thể quên rằng Túc Lưu Tranh cũng là một người có thanh danh bê bối ở huyện Thủy Trúc, hắn chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Túc Lưu Tranh, Phù Vy chợt cảm thấy hắn và Túc Thanh Yên cũng có điểm tương tự.
Đôi mắt của Túc Thanh Yên rất trong sáng còn đôi mắt của Túc Lưu Tranh lại là một kiểu khác - đôi mắt không bị chuyện phàm trần quấy nhiễu.
Phù Vy rời mắt, tiếp tục bước về phía trước.
Hai người chỉ nhìn nhau thoáng qua nhưng người bên đường trông thấy lại bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ và bịa ra vài mẩu chuyện.
Chỉ có các hài đồng đơn thuần ngây thơ vẫn chạy nhảy giữa đám đông và không truyền miệng như những người lớn này.
Phù Vy đang yên đang lành trên đường thì Túc Lưu Tranh bỗng tiến lên một bước, đặt một tay lên eo nàng, tay kia giữ cổ tay nàng rồi dứt khoát kéo nàng vào lòng.
Phù Vy sửng sốt, bên tai nàng vang lên tiếng ồn ào từ đám đông.
Chắc không ai trong số họ có thể ngờ được đôi gian * phu * dâm * phụ này dám ôm ôm ấp ấp trước bàn dân thiên hạ như vậy đâu nhỉ?
Không chỉ họ không ngờ đến chuyện này mà Phù Vy cũng mù mờ không biết tại sao Túc Lưu Tranh lại đột nhiên muốn ôm nàng.
“Ngươi làm gì vậy?” Phù Vy cau mày hỏi, đồng thời thoáng nhận ra có gì đó không ổn - cách Túc Lưu Tranh ôm nàng hơi kỳ lạ, giống đang bảo vệ nàng hơn là ôm nàng.
Phù Vy đẩy Túc Lưu Tranh ra, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Túc Lưu Tranh và nhìn về phía sau.
Phù Vy nhìn thấy các hài đồng đang chạy xung quanh, giương nanh múa vuốt giơ trứng trong tay…..
Phù Vy trầm mặc một lúc rồi nói: “Đó là trứng luộc.”
Nàng câm nín quay người rồi đi về phía Hội Vân Lâu.
Túc Lưu Tranh đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng lưng Phù Vy, hỏi to: “Trứng luộc không ném được à?”
Phù Vy lười trả lời câu hỏi ngu ngốc của hắn, bước vào ngưỡng cửa Hội Vân Lâu và vào trong.
Túc Lưu Tranh toan hỏi Hoa Ảnh, nhưng Hoa Ảnh lập tức quay người và sải bước theo sau Phù Vy.
Túc Lưu Tranh lại nhìn chung quanh, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người xung quanh.
Khi hắn nhìn qua, mọi người lập tức cúi đầu, giả vờ vẫn luôn bận việc gì đó chứ không hề liếc nhìn hắn.
Trong một tửu lâu cách đó không xa, Chú Minh Nghiệp, Lâm Chỉ Hủy cùng Hồ Già đang ngồi bên cửa sổ và vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Những vị khách ở các bàn khác trong tửu lâu không ngừng nói về Phù Vy và Túc Lưu Tranh, bàn của Chú Minh Nghiệp muốn phớt lờ cũng khó.
“Thật không ngờ Túc Thanh Yên mới chết vài ngày mà nàng ấy đã tằng tịu với đệ đệ của phu quân quá cố nhỉ?”
“Có khi nào….
nàng ấy bị ép buộc không? Túc Lưu Tranh...!rất hung dữ lại không thèm nói đạo lý.
Hắn hoàn toàn khác xa ca ca của hắn.
Theo ta thấy, chưa biết chừng Túc Lưu Tranh thấy sắc nảy lòng tham rồi bắt nạt quả phụ đấy! Nếu thực sự là vậy thì chúng ta nên nể tình quen biết Túc Thanh Yên rồi quyết định chuyện của quả phụ nhà hắn thay hắn!”
“Ta nhổ vào! Sao có chuyện bị ép buộc được? Nếu bị ép buộc thì khi quan gia muốn bắt Túc Lưu Tranh vào ngục, nữ nhân này sẽ không ra mặt làm chứng và nói….
nói những lời như vậy đâu! Đúng là không biết xấu hổ.”
“Biết đâu tẩu tẩu chủ động thì sao? Hai huynh đệ giống nhau như hai giọt nước, chưa biết chừng nữ nhân kia nhớ nhung phu quân quá cố nên nhầm Túc Lưu Tranh là Túc Thanh Yên?”
“Quên đi! Theo như ta thấy, nữ nhân này lẳng lơ nên không chịu được phòng không chiếc bóng, nam nhân của nàng ấy vừa chết thì nàng ấy liền bò lên giường đệ đệ của phu quân quá cố!”
“Các ngươi đừng tranh cãi nữa, cái này gọi là ‘cùng một giuộc’, chẳng ai sạch sẽ cả đâu…”
Trái tim của Chú Minh Nghiệp như bị lửa thiêu đốt khi nghe những lời lẽ bôi nhọ trưởng công chúa.
Y thực sự muốn ném ghế vào bọn người kia để chúng ngậm miệng hết lại!
Nhưng...!điều họ nói là sự thật.
Y nào có lập trường khiển trách những người dân này? Lẽ nào dựa vào chức vụ quan lão gia của Y sao?
Lâm Chỉ Hủy ngồi bên cạnh Y đang cúi đầu, tâm trạng ủ dột thấy rõ.
Ơn cứu mạng luôn có thể lay động trái tim một thiếu nữ.
Trong lòng nàng ta, Túc Lưu Tranh luôn là một nam nhân tốt có tấm lòng hào hiệp.
Nhưng...!Nhưng người dân ở huyện Thủy Trúc rất ghét Túc Lưu Tranh và tránh hắn như tránh rắn rết….
Chẳng lẽ người nóng nảy chắc chắn là người xấu sao? Chắc chắn không làm điều tốt sao?
Về phần Túc Lưu Tranh và tẩu tẩu….
Lâm Chỉ Hủy cau mày, lòng chua chát khó chịu.
Nhưng, nàng ta biết mình không nên khó chịu.
Dù Túc Lưu Tranh có quan hệ với ai và như thế nào thì cũng không liên quan gì đến nàng ta…
Đôi con ngươi đen to cỡ hạt đậu của của Hồ Già đảo tới đảo lui trong hốc mắt.
Chốc chốc, hắn ta nhìn Chú Minh Nghiệp rồi lát lát lại nhìn Lâm Chỉ Hủy.
Hắn ta muốn nói những lời dễ nghe để dỗ ngọt Chú Minh Nghiệp, chẳng hạn như đổ hết trách nhiệm cho Túc Lưu Tranh.
Nhưng Lâm Chỉ Hủy cũng ở đây nên hắn ta cũng không tiện bôi nhọ Túc Lưu Tranh từ đầu tới chân rồi đắc tội với vị đại tiểu thư này.
Suy cho cùng, hai người này là biểu huynh muội, biết đâu đắc tội với Lâm Chỉ Hủy sẽ đắc tội luôn với Chú đại nhân!
Hồ Già chỉ đành rót rượu cho Chú Minh Nghiệp, mỉm cười khen ngợi món ăn và vắt óc kể vài câu chuyện thú vị.
Cuối cùng, hai vị quý nhân này cũng mỉm cười, lúc này Hồ Già mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đưa Chú Minh Nghiệp và Lâm Chỉ Hủy về nơi ở thì trời đã tối từ lâu rồi.
Hồ Già không quay lại trạch viện của mình mà quay người rời đi, đến thẳng ngõ Thanh Liễu.
Nha hoàn mở cửa cho hắn ta và dẫn hắn ta vào nhà.
Lịch Tiểu Vũ đã đi nghỉ nhưng nghe nha hoàn bẩm báo lại vội vàng đứng dậy mặc y phục.
Nàng ta vội vã đi tới đón Hồ Già, đứng dưới mái hiên chờ hắn ta.
Hồ Già ngước mắt thì nhìn thấy Lịch Tiểu Vũ yếu đuối đang đứng dưới chiếc đèn lồng đỏ đung đưa.
Nàng ta nhìn hắn ta một cách trìu mến.
Sự bực dọc trong lòng hắn ta bỗng tiêu tan đi rất nhiều.
Hồ Già bước đến chỗ Lịch Tiểu Vũ, nắm tay nàng ta rồi ôm eo nàng ta và đi vào trong nhà.
Vừa áp vào người Hồ Già, Lịch Tiểu Vũ như phát bệnh ‘mềm xương’, thậm chí không thể đi lại được.
Cơ thể mềm mại của nàng ta tựa vào lồng ngực Hồ Già, nàng ta khéo léo nói: “Gia, sao hôm nay người đến muộn thế.
Thiếp còn tưởng người không đến cơ.”
“Ta đến huyện Thủy Trúc với mấy vị tổ tông đến từ Kinh thành.”
Vừa nói chuyện, hai người vừa bước tới bàn.
Hồ Già ngồi xuống ghế, ôm eo Lịch Tiểu Vũ và kéo nàng ta ngồi trên đùi mình.
Lịch Tiểu Vũ cúi người bưng ấm trà trên bàn, không biết là vô tình hay cố ý, lúc tiến lên trước cầm ấm trà, nàng ta cọ nhẹ vào đùi Hồ Già.
Lòng Hồ Già bỗng nhiên gợn sóng.
Vốn dĩ hôm nay hắn ta rất mệt mỏi vì phải bầu bạn cùng người có tâm trạng không tốt là Chú Minh Nghiệp.
Đêm nay hắn ta đến đây chỉ vì cảm thấy thoải mái khi ở bên Lịch Tiểu Vũ.
Hồ Già muốn nhìn thấy nàng ta để lòng vui vẻ chứ không có ý định làm chuyện gì khác.
Nhưng hành động vặn vẹo eo thon và cọ vào đùi Hồ Già của Lịch Tiểu Vũ đã lập tức khơi dậy ham muốn của hắn ta.
“Gia, uống trà đi.” Lịch Tiểu Vũ lại ngồi lên đùi Hồ Già, chậm rãi xoay người, hai tay cầm tách trà đưa cho hắn ta.
Hồ Già lơ đãng, không đưa tay nhận mà chậm rãi nói: “Mấy ngày này Gia bận đến mức chân không chạm đất, nào còn sức lực bưng tách trà!”
Lịch Tiểu Vũ ngượng ngùng cười, hai tay bưng chén trà, đưa đến trước miệng Hồ Già, đút cho hắn ta.
“Gia đang bận gì thế? Biết đâu Vũ nương có thể đóng góp ý tưởng cho Gia thì sao?” Lịch Tiểu Vũ đặt tách trà xuống, cả thân thể hoàn toàn dựa vào trong ngực Hồ Già.
Hồ Già vốn không muốn nói chuyện này với Lịch Tiểu Vũ.
Dù sao cũng là chuyện mà hắn ta sầu não bao ngày vẫn không tìm được cách giải quyết, một nữ nhân sống nơi kín cổng cao tường như Lịch Tiểu Vũ thì có thể đóng góp ý kiến gì?
Nhưng nhìn thấy mỹ nhân nép vào lòng hắn ta như mây bay nước chảy, hắn ta rất vui và sẵn sàng trò chuyện với nàng ta như một cách trêu đùa.
“Vị đại quan đến từ Kinh thành kia ‘chấm’ một nữ nhân.
Nhưng vị Chú đại nhân này không giống người thường, rõ ràng muốn có nữ nhân kia đến phát điên nhưng Chú đại nhân vẫn một mực không làm bất cứ điều gì? Chỉ biết mượn rượu giải sầu và thở vắn than dài!”
Hồ Già càng nói càng phiền muộn trong lòng.
“Nữ nhân vốn dĩ không phải là chuyện gì to tát.
Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là giúp vị Chú đại nhân kia cầu được ước thấy, ôm được mỹ nhân vào lòng.
Khổ nỗi vị Chú đại nhân kia lại là kẻ si tình, chỉ biết núp trong góc tương tư và nhiều lần nhắc nhở Gia không được làm tổn thương nữ nhân kia!”
Hồ Già nặng nề thở dài.
Trong mắt hắn ta, Chú Minh Nghiệp ngu đến mức không thể ngu hơn.
Đại quan như Y, muốn có nữ nhân nào chẳng được? Dứt khoát bắt người về cưỡng chiếm chẳng phải cách đơn giản và hiệu quả nhất sao?
Ví dụ, Lịch Tiểu Vũ cũng đến bên hắn ta bằng cách đó.
Không cần quan tâm ban đầu Lịch Tiểu Vũ có bằng lòng không, bây giờ nàng ta chỉ một lòng một dạ với hắn ta, làm nũng với hắn ta, phóng đãng với hắn ta và dỗ hắn ta vui vẻ.
Lịch Tiểu Vũ không phải kiểu suốt ngày ở dí trong nhà và không nghe không biết chuyện gì bên ngoài.
Đương nhiên, nàng ta quan tâm tới chuyện của Hồ Già, thậm chí còn phái người hỏi dò những chuyện liên quan đến hắn ta.
Nàng ta nhìn Hồ Già bằng đôi mắt đáng yêu, lắng nghe những lời phàn nàn của hắn ta, sắm vai một người lắng nghe dịu dàng, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên và bất đắc dĩ.
Trên thực tế, nàng ta biết tất cả những điều Hồ Già nói.