Bà mối cảm thấy tân nương hơi thờ ơ, đến mái tóc cũng không được chải chuốt cẩn thận như những tân nương khác.
Nhưng thấy tân lang cũng không quan tâm lắm, bà bèn mỉm cười đưa tấm lụa đỏ thắt nút hình trái tim vào tay hai người.
Lẽ ra nên để tân lang và tân nương người trước kẻ sau cầm tấm lụa đỏ rồi đi ra ngoài, nhưng Phù Vy và Túc Thanh Yên lại cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Không phải Phù Vy cố ý mà nó đã trở thành một thói quen tự nhiên.
Bên ngoài Hội Vân Lâu, mọi người vây kín để hóng hớt chuyện vui.
Chỉ thấy đôi phu thê mới cưới cùng lúc bước ra khỏi cửa, ánh nắng rực rỡ đang chiếu vào họ, đúng là một cặp trời sinh.
Khi Phù Vy bước vào kiệu, đám người vây xem mới nhận ra tân nương không đội khăn đỏ theo phong tục và nàng ấy cũng không ngượng ngùng như tiểu nương tử trong ngày cưới.
Trước ngày hôm nay, Phù Vy không biết nhà Túc Thanh Yên cách Hội Vân Lâu khá xa, càng không biết chặng đường phải đi qua con đường sỏi đá gập ghềnh.
Mới đi được nửa chặng đường, sắc mặt của Phù Vy đã trở nên hơi xấu.
Ngay lúc nàng chuẩn bị lên tiếng dừng kiệu thì giọng nói của Túc Thanh Yên truyền đến từ bên ngoài kiệu.
“Sắp tới rồi.”
Phù Vy giơ tay lên, ấn ngón tay thon dài vào trái tim đang hơi khó chịu của nàng, cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
Cuối cùng thì kiệu hoa cũng dừng lại.
Phù Vy thả lỏng đôi mày đang cau lại của nàng.
Trong vài năm qua, nàng đã luyện tập bản lĩnh kiên trì và quen với việc không tỏ ra mệt mỏi hay yếu đuối trước mặt người khác.
Vì vậy, khi tấm màn đỏ của kiệu hoa được vén lên, trước mắt mọi người chỉ là một tân nương xinh đẹp và rạng rỡ.
Túc Thanh Yên quan sát vẻ mặt của Phù Vy, đưa tay về phía nàng.
Phù Vy đưa tay cho chàng và được đỡ ra khỏi kiệu hoa.
Nàng buông tay ra, nhìn vào khoảng sân nhỏ trước mặt.
Túc Thanh Yên liếc nhìn bàn tay vừa được nàng nắm rồi buông thõng tay, ngón tay thon dài của chàng khẽ cong.
Nhà của Túc Thanh Yên tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, lúc này bàn tiệc rượu mừng đã được bày ra trong sân, sân chật ních người.
Trong sân không đủ chỗ cho tất cả các bàn tiệc nên một dãy bàn tiệc dài được đặt ở mặt tiền ngoài sân.
Tống Năng Kháo lớn tiếng nói đùa: “Tẩu Tẩu thật xinh đẹp, Thanh Yên ca ca thật có phúc!”
Những người xung quanh phá lên cười.
Tống Năng Y trừng mắt nhìn đệ đệ của mình một cách hung dữ.
Sau đó nàng ấy lại nhìn Túc Thanh Yên, miệng nàng ấy mím chặt như thể bị người ta cướp mất đồ, nước mắt của nàng ấy cứ trực trào ra.
“Đi thôi.” Túc Thanh Yên dẫn Phù Vy đi vào trong sân nhỏ, đi ngang qua bàn tiệc rồi tiến vào đại sảnh.
Mai cô ngồi ở phía trên nhìn nhi tử của bà bằng ánh mắt phức tạp.
Đám người hóng hớt chuyện vui tụ tập bên ngoài đều ngạc nhiên khi thấy cặp đôi không hề quỳ xuống khi bái ba lần mà chỉ cúi chào.
Khi bà mối thảo luận chi tiết về nghi thức hôn lễ với Trám Bích ngày hôm qua, Trám Bích không cần xin chỉ thị mà dứt khoát nói rằng chủ tử nhà nàng ấy sẽ không quỳ xuống.
Khi ấy bà mối nghĩ rằng bà đã gặp phải rắc rối lớn nên đã đến bàn bạc với Túc Thanh Yên.
Nhưng chẳng ngờ Túc Thanh Yên lại lập tức đồng ý.
“Mai cô.” Có người nhỏ giọng nhắc nhở.
Mai cô hoàn hồn, nhanh chóng nhận trà từ Phù Vy bằng cả hai tay, nhấp một ngụm với cảm xúc phức tạp và đưa chiếc phong bì màu đỏ mà bà đã chuẩn bị trước cho Phù Vy.
Tam bái còn không quỳ thì đương nhiên Phù Vy không thể quỳ khi kính trà được.
Câu ‘đưa vào động phòng’ vang lên, lũ trẻ ngoài sân reo lên vui vẻ - chúng vui mừng vì được động đũa ăn uống.
Túc Thanh Yên đưa Phù Vy vào phòng tân hôn trong tiếng reo hò.
Người hóng hớt chuyện vui cũng bám theo và cố chen vào xem.
Sắc mặt Hoa Ảnh tối sầm, nàng ấy nhanh chóng đóng cửa lại.
Không còn chuyện vui để hóng hớt, người bên ngoài vội vàng giải tán chạy đi ăn.
Phù Vy vén tấm màn hạt trên mặt xuống, rũ mắt, lúc này nàng mới lộ ra đôi phần yếu ớt.
“Chủ tử, người thấy không khỏe à?” Trám Bích nhanh chóng đỡ Phù Vy ngồi xuống cạnh giường.
Linh Chiểu nói: “Bây giờ nô tì lập tức đi nấu thuốc.”
Túc Thanh Yên hơi ngơ ngác.
Chàng đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu rồi bước đến bàn rót một ít nước.
Trám Bích lập tức nói: “Chủ tử nhà ta chỉ có thể uống nước ấm.”
Túc Thanh Yên ngừng rót nước.
Chàng đặt ấm trà xuống, nói: “Ta sẽ đun nước cho nàng.”
Chàng quay người định đi nhưng Phù Vy đã ngăn chàng lại.
“Túc lang.” Phù Vy ngước mắt lên, cười dịu dàng với chàng” “Bên cạnh thiếp đã đủ người làm việc rồi, chàng không cần đun nước.
Chàng bận việc của chàng đi, thiếp nghỉ ngơi một lát.”
Túc Thanh Yên chần chừ một lát rồi mới đồng ý.
Chàng tạm thời rời phòng tân hôn nhưng vẫn đun một nồi nước nóng và mang bữa trưa tới.
Mối quan hệ của Túc Gia ở huyện Thủy Trúc rất tốt nên hầu hết người dân nơi đây đều đến dự tiệc cưới ngày hôm nay.
Là chủ nhà nên Túc Thanh Yên và Mai cô rất bận rộn.
May mắn thay, người ở tiêu cục Bình An cũng đến giúp đỡ.
Mai cô lo lắng trong nhà không có nữ quyến trạc tuổi sẽ khiến tân nương cảm thấy bị bỏ rơi.
Vì thế, bà đã cất công mang một đĩa đồ ăn nhẹ đến cho tân nương.
Bà không vào phòng tân hôn vì còn bận tiếp khách mà chỉ đưa cho Hoa Ảnh ở cửa.
Khi quay người rời đi, Mai cô nghe thấy tiếng ói mửa của tân nương trong phòng.
Mai cô cau mày.
Bà trầm ngâm đi vào căn bếp nhỏ của mình lấy thứ gì đó.
Để phục vụ bữa tiệc hôm nay, Túc Gia bày một cái nồi lớn ở trước sân để nấu nướng, đồng thời thuê đầu bếp về nấu.
Túc Gia không dùng căn bếp nhỏ nhà mình.
Mai cô vừa bước vào căn bếp nhỏ đã nhìn thấy Linh Chiểu đang nấu thuốc ở bên trong.
Mai cô hỏi: “Đây là loại thuốc gì thế?”
“Bẩm phu nhân, đây là thuốc dưỡng thân thể của chủ tử nhà chúng ta.” Linh Chiểu trả lời đúng phép tắc nhưng cũng chỉ đáp cho có lệ mà không nói sự thật.
Mai cô cảm thấy mất tự nhiên khi được gọi là ‘phu nhân’.
Bà lấy đồ rồi bước ra ngoài, khi đến cửa, bà không khỏi quay đầu lại.
Liệu có phải thuốc an thai không?
Mai cô bước ra sân trước với những suy nghĩ vẩn vơ.
Tống Nhị nhìn thấy bà từ xa, đi tới gần bà, xúc động nói: “Thật không ngờ hài tử này lại lấy được vợ.”
Mai cô còn có thể nói gì? Bà không thể muối mặt kể ra chuyện xấu mà nhi tử của bà đã làm với cô nương nhà người ta.
“Duyên số đến rồi ấy mà!” Mai cô miễn cưỡng đáp.
Mai cô nhìn xung quanh, cau mày khi thấy bóng dáng của Túc Thanh Yên, trong lòng càng cảm thấy lo lắng.
Hồ Thiết Trụ cũng tới ăn cơm.
Hắn ta cùng mấy người bạn tụ tập lại, thì thầm thảo luận cái gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Túc Thanh Yên.
Lòng Hồ Thiết Trụ không mấy dễ chịu, mấy ngày trước hắn ta mới chém gió sẽ chinh phục được nữ nhân ở Hội Vân Lâu, nào ngờ nữ nhân này lại thành thân với tên mọt sách chớp nhoáng như vậy.
“Hồ ca, chúng ta vào phòng tân hôn làm náo loạn đi?” Có người nảy ra ý đồ xấu.
Một người khác nói: “Đừng đề xuất ý kiến tồi.
Ngươi không thấy người của tiêu cục Bình An đều ở đây sao?"
“Hồ ca của chúng ta mà sợ đám người của tiêu cục Bình An ư? Đám người đó chẳng qua chỉ có vẻ ngoài vạm vỡ thôi mà!”
“Quên đi, tốt nhất đừng đắc tội với đám người của tiệu cục.”
Hồ Thiết Trụ không thể chịu đựng việc người khác coi thường hắn ta, áp dụng kế khích tướng với hắn ta trăm phát cũng không trượt phát nào.
Hắn ta đập bàn, nói: “Đi thôi!”
Những người ở bàn gần đó nghe thấy tiếng động đều nghi hoặc nhìn sang.
Tiểu đệ nhanh chóng túm lấy tay áo Hồ Thiết Trụ, hạ giọng: “Người của tiêu cục Bình An tẩu tiêu [] trở về rồi, chắc tên điên Túc Lưu Tranh kia cũng sẽ sớm quay lại thôi! Biết đâu hắn đã ở nhà nhưng chưa ra ngoài gặp ai.”
[]: Tẩu tiêu: áp tải hàng hóa hoặc người.
Nghe được cái tên này, sắc mặt Hồ Thiết Trụ liền thay đổi.
Suy cho cùng thì không ai muốn lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa, Túc Lưu Tranh là kẻ điên thích đùa giỡn với óc người đấy nhé!
Hồ Thiết Trụ đã có phần tỉnh rượu.
Tiểu đệ nhanh chóng kéo Hồ Thiết Trụ ngồi xuống, cười giải thích với những người ngồi cùng bàn: “Ca ca của ta uống nhiều quá rồi.”
Hồ Thiết Trụ cầm bát rượu lên, uống một ngụm lớn.
Có điều, lòng hắn ta vẫn bức bách khó chịu vô cùng.
Nếu Túc Thanh Yên không biết thì đã đành nhưng nghĩ tới việc sáng hôm qua hắn ta nhờ Túc Thanh Yên làm mối, hắn ta lại càng cảm thấy không vui.
Biết đâu tiểu tử kia đang thầm cười nhạo hắn ta thì sao?
Âm thanh ồn ào bên ngoài truyền vào phòng tân hôn khiến Phù Vy không tài nào ngủ được.
Nàng chỉ nhắm mắt một lúc, khi Linh Chiểu mang thuốc đã sắc tới, nàng bèn uống thuốc.
Loại thuốc này có chứa thành phần giúp nàng dễ ngủ, lần này Phù Vy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả tiếng động bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng đến nàng.
Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã gần tối.
Đoán được khi tỉnh dậy có thể nàng sẽ muốn đổi nước, Trám Bích chủ động hỏi: “Chủ tử muốn tắm không?”
Phù Vy uể oải ừ một tiếng rồi vịn vào tay Trám Bích để ngồi dậy.
Nhìn thấy đồ đạc trong phòng, nàng sững sờ một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.
“Túc Thanh Yên đâu?” Nàng hỏi.
“Cô gia vừa quay lại phòng nhưng thấy chủ tử đang ngủ nên đã ra ngoài rồi.”
Phù Vy đứng dậy và đi tắm.
Nơi tắm là một căn phòng nhỏ được đặt riêng trong phòng tân hôn.
Đứng trong căn phòng nhỏ, Phù Vy cảm thấy hơi chán ghét.
Nhưng sự chán ghét của nàng đã vơi bớt khi nàng nhận ra tất cả đồ đạc trong phòng tắm đều là đồ mới.
Phù Vy vừa ngồi ngâm trong nước nóng thì nghe thấy tiếng Túc Thanh Yên quay lại ở ngoài phòng.
Nàng không vội mà từ từ tắm rửa.
Phù Vy biết tên ngốc đó sẽ không vào.
Nếu chàng vào… thì cứ vào đi vậy.
“Đã đi xem nơi ở của các ngươi chưa?” Phù Vy hỏi Trám Bích.
“Linh Chiểu đã xem qua rồi ạ, rất ổn.”
“Đi thu dọn rồi nghỉ ngơi đi.
Ở đây không cần ngươi, sáng mai quay lại dọn dẹp là được.”
Đưa mắt nhìn quanh nơi nhỏ hẹp trước mặt, Phù Vy đoán được chỗ ở của đám nô tì cũng sẽ không thoải mái.
Nàng trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Sẽ không ở đây lâu đâu.”
Sau khi tắm xong, Phù Vy vén mái tóc ướt qua một bên vai, cầm khăn bông lau vết nước rồi bước ra ngoài.
Túc Thanh Yên đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân, chàng quay người lại.
Khi nhìn thấy Phù Vy, ánh mắt chàng vô thức né tránh, chàng hỏi: “Lạnh không? Nàng muốn đóng cửa sổ không?”
“Không lạnh.” Phù Vy chậm rãi đi về phía cửa sổ.
Bộ đồ ngủ bằng vải sa quấn quanh tấm thân thướt tha của nàng, phần trên không được buộc, ve áo buông thõng và trượt xuống một bên, bên kia thì bó sát vào người.
Chất liệu y phục mỏng manh thoáng để lộ xương vai ngọc ngà của nàng.
Nàng bước đến bên cửa sổ, vừa lau tóc vừa để mặc làn gió mùa hè ấm áp bên ngoài thổi vào mặt.
Mái tóc khô bị gió ấm thổi bay, nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
Ánh mắt Túc Thanh Yên không khỏi dừng trên người nàng, nhìn gió đêm ấm áp thổi tung mái tóc nàng và thổi tung bay bộ y phục mỏng manh của nàng.
Chàng trơ mắt nhìn cơn gió ấm áp thổi tung bộ y phục chưa buộc của nàng, lớp vải tuột khỏi da thịt nàng, để lộ một bên vai ngọc.
Phù Vy đảo mắt, nhìn vào bờ vai lộ liễu của nàng.
Nàng nở nụ cười dịu dàng rồi chậm rãi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Túc Thanh Yên.
Ánh mắt họ chạm nhau, nàng không nói gì mà kiên nhẫn chờ đợi.
Túc Thanh Yên rời mắt đi trước, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mặc y phục chỉnh tề.”
Phù Vy vẫn im lặng, tiếp tục nhìn chàng.
Bàn tay buông thõng bên người của Túc Thanh Yên khẽ cử động đầu ngón tay.
Chàng giơ tay kéo áo của Phù Vy, che đi bờ vai nàng.
Nhưng gió không theo ý chàng, thổi tung y phục của Phù Vy.
Túc Thanh Yên lại kéo áo nàng lên, vòng ra sau lưng Phù Vy, tìm dây buộc được khâu ở eo dưới của nàng.
Vì cố gắng tránh chạm tay vào cơ thể Phù Vy, chàng vòng sợi dây ra trước rồi buộc nhẹ nhàng trước eo nàng.