Phu Quân, Xin Chào!

Sắp đến ngày giỗ của phụ thân nên Lý Tử Du muốn vào miếu thắp hương
cho người vì thế mà nàng đã đến nói với Thái phu nhân. Lúc ấy sắc mặt
của Thái phu nhân thật sự không tốt nhưng Lý Tử Du cũng không quan tâm,
nếu ngay cả chuyện thắp cho phụ thân một nén nhang mà nàng còn không
được làm thì nàng sao cứ phải chịu đựng như vậy nữa?

Cho đến bây giờ Thái phu nhân vẫn luôn nghĩ bà ta chẳng làm sai điều gì, tất cả đều là lỗi của người khác! Bà ta vẫn luôn cho rằng cái chết của phụ thân là do mẫu thân nàng gây ra
vì thế nên sắc mặt mới khó coi đến thế. Bà ta lại không nghĩ được rằng
nếu năm đó bà ta không ích kỉ, có thể hạ thủ lưu tình một chút thôi thì
đã chẳng hình thành nên cục diện như ngày hôm nay! Lý Tử Du sẽ không
phải mất cả cha lẫn mẹ! Bây giờ bà ta còn muốn nàng phải nhìn sắc mặt
đám người này mà sống sao?

“Thôi, chuyện cũng qua lâu rồi, ta cũng không so đo nữa. Đến ngày đó, ta với con sẽ cùng đi.” Thái phu nhân đã nói như thế.

Chỉ là Lý Tử Du biết rằng lời này chắc hẳn không phải là lời thật lòng của Thái phu nhân. Bà ta vốn rất hẹp hòi, cho đến bây giờ vẫn không chủ động tha thứ cho ai
cả. Vậy mà lần này còn muốn đi cùng nàng đến thắp hương cho phụ thân,
cho dù nghĩ thế nào thì nàng cũng thấy lời của bà ta thật đáng ngờ.

Đến ngày giỗ, Lý Tử Du từ sớm đã thức dậy rồi đến vấn an Thái phu
nhân, sau đó thì cùng Thái phu nhân xuất phát đến Thanh Nguyên tự ở
ngoại ô. Đó là một địa phương u tĩnh, thích hợp để các phu nhân đến dâng hương. Ngay từ lúc có ý định đến Thanh Nguyên tự thì phủ Trấn Viễn hầu
đã chuẩn bị hết thảy, phòng ngừa đám người va chạm phải chủ tử nhà mình.


Cùng ngồi trên một xe ngựa với Thái phu nhân, trong lòng Lý Tử Du
thật sự không thoải mái. Không phải là vì bà ta luôn soi xét đánh giá
nàng mà là vì Lý Tử Du nghĩ đến chuyện bà ta đã làm với cha mẹ mình làm
nàng chán ghét, vậy mà bà ta còn có dáng vẻ bình tĩnh đến vậy! Hành trình đến ngoại ô vẫn còn dài, Lý Tử du đành phải sử dụng phương pháp mà sư phụ đã chỉ cho mình, giả bộ ngủ.

Chờ đến lúc nàng đếm được mấy vạn con dê thì cuối cùng cũng đến nơi.
Lúc Lý Tử Du xuống xe thì đồng thời bên cạnh cũng có mấy cỗ xe ngựa khác dừng lại, nàng biết Thái phu nhân nhất định đã có suy tính khác.

Quả nhiên ở xe ngựa bên kia là Nghiêm thị, phu nhân Thừa Ân Hầu, quan trọng hơn là vị Nghiêm phu nhân này còn mang theo một nam nhân. Cuối
cùng thì Lý Tử Du mới biết được người đó là con trai trưởng của Nghiêm
phu nhân, Vương Viêm.

Lý Tử Du muốn lảng tránh nhưng Thái phu nhân lại nói cái gì mà duyên phận, mọi người đều là chỗ quen biết, không cần lảng tránh!

Nói thật dễ nghe làm sao! Chẳng trách bà ta lại không ngần ngại đến thắp hương cho phụ thân, quả nhiên là có chuyện mờ ám mà!

Để cháu gái mình cùng một nam tử khác gặp mặt, chuyện như thế mà bà ta cũng nghĩ ra được! Tiếp theo có phải muốn tạo ra một chút hiểu lầm khiến cho phủ Thượng Quan
không thể không từ hôn để rồi nắm lấy cửa hôn sự này phải không?

Tính kế thật tốt đấy! Thật là người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch mà!


Phu nhân Thừa Ân Hầu kéo tay Lý Tử Du rồi nói: “Lần trước khi trở về
ta có nghe Minh Nguyệt nói đã làm quen với Lý Tứ cô nương, rất muốn tiếp tục gặp mặt thì ta đã thấy kì lạ. Minh Nguyệt nhà chúng ta rất ít khi
quan tâm đến bạn bè cùng tuổi vậy mà lại khen Lý Tứ cô nương như thế.
Bây giờ được gặp Lý Tứ cô nương thì đã biết lí do Minh Nguyệt của chúng
ta thích con rồi. Đến cả ta nhìn cũng rất thích con đấy.”

Thái phu nhân ở bên cạnh cũng cười nói: “Phu nhân quá lời rồi. Ta
thấy Đại cô nương của nhà bà cũng rất đáng yêu, khó trách Thái hậu nương nương lại yêu thích đến thế.”

Nghiêm thị cười nói: “Sao có thể so sánh với Lý Tứ cô nương được chứ. Ta còn muốn đổi Minh Nguyệt lấy cháu gái của bà đấy, chỉ là sợ Thái phu nhân không muốn thôi.”

“Ha ha, bà cứ việc mang đi. Nó ấy à, bình thường rất nghịch ngợm, nếu bà không chê con bé phiền toái thì cứ mang nó đi thôi.”

Hai người càng nói càng hăng mà Lý Tử Du chỉ có thể cúi đầu suy tính lát nữa dâng hương xong liền nghĩ cách bỏ chạy.

Nghiêm thị kia còn nói thêm: “Nghe nói Lý Tứ cô nương hôm nay đến thắp nhang cho phụ thân, quả thật là hiếu thuận. Trùng hợp hôm nay ta cũng dẫn Viêm nhi đến thắp hương cho tổ mẫu, cái này còn không phải là duyên phận sao? Viêm nhi của chúng ta cũng là đứa hiếu
thuận. Năm ấy tổ mẫu của nó qua đời, nó đã khóc đến mấy ngày, cuối cùng
còn bị bệnh một thời gian, vất vả lắm mới khỏe lên được.”

Thái phu nhân đáp lại: “Đứa nhỏ như thế mới là một đứa con tốt. Vương phu nhân thật may mắn! Ta thấy bà cũng đừng gọi Tứ nha đầu là Lý Tứ cô

nương nữa, nghe thật xa lạ, cứ trực tiếp gọi Tử Du đi.”

“Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!” Hai người này cũng chẳng thèm hỏi ý kiến của Lý Tử Du thì đã sửa lại xưng hô rồi.

Còn Vương Viêm kia tuy một câu cũng chưa nói nhưng Lý Tử Du luôn cảm
thấy sau lưng có người nhìn chằm chằm, thật sự rất khó chịu!

Nghiêm thị liếc mắt nhìn con mình một cái thì liền nở nụ cười. Xem
xem, con chính là quan tâm mà, ta đã nói rồi, người như Lý Tứ cô nương
sao con có thể không thích được? Hiểu con không ai bằng mẹ, xem ra lần này đã tìm đúng người rồi!

Đến bảo điện, Lý Tử Du cung kính thắp nhang cho phụ thân, cầu cho phụ thân cùng mẫu thân ở dưới đó có thể sống tốt cũng hy vọng người có thể
phù hộ cho con gái hôm nay có thể thoát khỏi khó khăn.

Ăn xong thức ăn chay thì mọi người đều tạm nghỉ ngơi chốc lát. Chỉ là đến lúc Lý Tử Du dùng cơm xong thì Thái phu nhân đã rời đi, nghe nói là đau đầu nên không kịp nói cho Lý Tử Du, phó thác Lý Tử Du cho phu nhân
Thừa Ân Hầu.

Phu nhân Thừa Ân Hầu, Nghiêm thị nói: “Tử Du, con yên tâm đi. Tối nay hãy ở lại đây với ta một đêm, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về là tốt cả thôi.”

Tốt được thì đã tốt rồi! Lý Tử Du cảm thấy Thái phu nhân nhất định là rút kinh nghiệm từ chuyện của Đại đường tỷ rồi. Nếu nàng thật sự ở lại
một đêm ở Thanh Nguyên tự này, ngày hôm sau lại cùng phu nhân Thừa Ân
hầu trở về, lại còn cả Vương Viêm đi theo thì thanh danh của nàng chắc
chắn sẽ bị phá hư! Phủ Thượng Quan không từ hôn mới là lạ!

Thật là thủ đoạn mà! Thái phu nhân này lại có thể tùy tiện ném cháu gái mình cho người khác!


“Tứ muội muội, sao muội lại ở đây vậy? Ta với biểu tỷ đã tìm muội cả
nửa ngày rồi đó!” Người xuất hiện chính là Nhị đường tỷ của nàng, Lý Tử
Châu.

Nghiêm thị sắc mặt khẽ biến, Lý Tử Du liền hạ thấp người nói: “Nếu tỷ tỷ của Tử Du đã đến đây vậy chờ lát nữa Tử Du sẽ cùng tỷ tỷ trở về. Cứ
làm phiền phu nhân như vậy, Tử Du thật sự rất băn khoăn.”

Nghiêm thị nói: “Sao con lại nói vậy chứ? Tỷ tỷ của con tới đây, ta
cũng thật cao hứng. Tỷ muội các con nhất định có nhiều chuyện muốn nói,
ta không quấy rầy các con nữa.”

“Đa tạ Vương phu nhân!” Lý Tử Châu cười nói, “Con cùng các biểu tỷ đã sớm hẹn nhau hôm nay đến
Thanh Nguyên tự. Con nghe người của phủ chúng con nói là Tứ muội cũng
đến đây vậy mà tìm nửa ngày mới thấy. Lát nữa chúng con sẽ phải về rồi,
phu nhân cứ thoải mái làm chuyện của người đi ạ!”

Khi Lý Tử Du và Lý Tử Châu ngồi xe ngựa của phủ Định Viễn hầu trở về, Thái phu nhân Kim thị liền lớn tiếng hỏi: “Ai? Là ai đã về?”

“Là Nhị cô nương và Tứ cô nương đã về ạ!” Khưu ma ma nói.

Thái phu nhân nghe xong thì trượt tay đánh rơi tách trà. Sao lại
trùng hợp như vây? Nhị nha đầu sao lại đến Thanh Nguyên tự? Nếu như thế
chẳng phải sẽ khiến Vương phu nhân nghĩ bà đang cố ý đùa giỡn bà ta sao? Như vậy kế hoạch của bà chẳng phải bị phá hủy rồi sao? Bà ta một chút
cũng không thấy mình đã làm sai. Ngược lại còn cho rằng Lý Tử Du và Lý
Tử Châu cố ý phá hỏng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận