Phu Quý Hà Cầu [Hoàn]

CHƯƠNG 54: HẬU QUẢ CỦA BỐC ĐỒNG

Editor: Luna Huang
Thường người ở bên tuyết sơn, cũng biết ở sườn núi không nên lớn tiếng kêu la, bởi vì tuyết đọng ở đỉnh núi không dễ tan chảy, sườn núi thường xuyên sẽ xuất hiện chút ít tuyết lở, cho nên thương lữ lui tới, mặc dù là một đại gia tử, đi qua nơi này cũng đều im lặng tiêu sái mà qua.

Nếu nói là mất tiếng kêu to lúc Vương Hổ đi ra xem như làm chuẩn bị cho tuyết lở, một tiếng thét này của đông quan liền trang nghiêm thành nối giáo cho giặc.

Ninh Sơ Nhị thẳng đến bị Liên Thập Cửu gắt gao bảo vệ lăn xuống khe núi còn cẩn thận suy xét, nếu nàng quay về kinh không để cho đông mang hài nhỏ, nàng cũng có lỗi với bản thân vì đã chịu chuyện này.

Mưa tuyết vô tình, lúc lão thiên gia muốn ngươi xui xẻo, ai cũng không trách được.

Lại nói tòa núi Long Nham này, tại sao có thể được gọi là Long Nham.

Cũng là bởi vì vách núi dựng đứng đặc biệt nhiều,, ba bước một cái sơn động, năm bước một cái hang đá, nếu không bởi vì nơi này là đường hồi kinh ắt phải đi qua, thật không có bao nhiêu người bằng lòng đi qua đây.

Nhưng mà hiện nay, Ninh Sơ Nhị thật may mắn, lúc lão thiên gia tạo ngọn núi này ở trước mặt nhiều thêm mấy lỗ thủng, bằng không tuyết đọng thế tới hung hung nện xuống, không chết cũng chỉ còn nửa cáu mạng.

Tuyết lở kéo dài một đoạn thời gian rất dài, đợi cho bên ngoài ngừng động tĩnh thì cái động khẩu của bọn họ cũng bị phong kín.

Ninh Sơ Nhị không biết tình hình bên ngoài thế nào, chỉ biết là huyệt động này lớn đến thần kỳ, cũng lạnh đến thần kỳ.

Nương theo vách ánh sáng nhạt của tuyết đọng ở cửa hang, cảm giác bàn tay suôi bên người cũng mình dần dần siết lại cuối cùng dính bên người nàng.

“Yên tâm, sẽ không để cho nàng làm quả phụ.”

Bên tai vẫn là tiếng nói trầm thấp nàng quen thuộc, hơi có chút mệt mỏi, cũng không biết có bị thương tổn hay không.

Ninh Sơ Nhị nói, “Ngươi có mang diêm quẹt hay không, chúng ta thắp lửa lên trước.”

Mỗi ngày thương lữ đi qua Long Nham không ít, không kịp xuống núi cũng sẽ tìm hang đá hoặc sơn động ngủ một đêm, cho nên huyệt động như vậy, hơn phân nửa đều cũng để lại củi đốt hữu dụng.

Ninh Sơ Nhị mừng thầm bản thân xem như tốt số, vừa mới thổi diêm quẹt lên liền nhìn thấy một đống củi gỗ.

Nghĩ là hôm qua mới đi, củi kia cũng không tính ẩm ướt, thử vài lần lúc sau liền nhốm được đống lửa.

Ninh Sơ Nhị đưa bàn tay lên hơ trên lửa, xác định ấm mới đưa tay đi cởi trang phục của Liên Thập Cửu.

“Cho ta nhìn một cái, có bị thương không?”

Lăn xuống khe núi nàng rõ ràng nghe được hắn kêu rên. Nham thạch cứng rắn như vậy, đụng vào làm sao có thể không bị thương.

Liên tiểu gia mang bộ dạng uể oải tựa vào bên cạnh đống lửa.


“Thật muốn xem?. . .Vậy nàng giúp ta cởi đi.”

Ninh Sơ Nhị thật sự bội phục hắn lúc này, còn có thể duy trì bộ dạng công tử phong lưu. Nâng mắt trừng mắt liếc hắn một cái, bắt đầu cởi áo khoác của hắn.

Trang phục rất nhanh có thể cởi bỏ, chỉ là nút thắt vừa mở, Ninh nhị cô nương lại lưỡng lự.

Vọng Thư Uyển.com
Bởi vì từ đầu đến cuối, biểu tình của vị gia này đều quá mức. . . Bừa bãi, nhất là ánh mắt kia khóa ở trên tay nàng.

Ninh Sơ Nhị lại dừng một chút, mới mở y phục của hắn ra, đợi cho đến khi nhìn thấy nhuyễn giáp kim ti xem như thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên là có mặc theo đạo cụ bảo hộ.

Sắc mặt của Liên Thập Cửu vẫn không quá tốt.

Ninh Sơ Nhị nói.

“Ngươi rốt cuộc đau ở đâu, muốn ta giúp ngươi xem chút không?”

Dù sao thứ nhuyễn giáp này, cũng không thể bảo vạn nhất.

Liên tiểu gia thật cũng không nói cái gì, chỉ là ở trước mặt nàng, nới lỏng đai ngọc bên hông.

Cả người Ninh Sơ Nhị đều bởi vì động tác này mà bị dọa đến sửng sốt, theo bản năng che vạt áo trước ngực.

“Ngươi. . .phát cái điên gì?”

Liên Thập Cửu như cũ tiếp tục cởi, khóe miệng cong lên một độ cung.

“Ta chính là nổi điên, nàng cản nổi sao?”

Trên mặt Ninh Sơ Nhị lại là nóng, lại cảm giác mình cũng không làm sai cái gì, tổng bị chế giễu như vậy đầy biệt khuất.

Liền nắm chặt nắm tay nói câu.

“Lời này của ngươi, có phải có chút không cần mặt mũi không?”

Liên Thập Cửu nghe vậy, trên mặt lại khó được bị nàng vẽ ra một nét hưng trí.

“Còn có thứ không cầm mặt mũi hơn nữa, nàng dám nghe không?”

Ninh Sơ Nhị trừng một đôi mắt hạnh, thật sự cam bái hạ phong.


“Không dám, Liên gia, chúng ta vẫn là nói xem lão nhân gia người bị thương ở đâu rồi.”

Mặt Liên Thập Cửu lại bởi vì những lời này, chợt đỏ.

Phải biết rằng, thấy vị gia này ngượng ngùng quả nhiên là chuyện rất ngạc nhiên.

Một đôi mắt to của Ninh Sơ Nhị vòng vo hai vòng, giống như vô tình đảo qua.

“Người chẳng lẽ. . .đập hư chỗ đó rồi?”

Quả nhiên nghe thấy đối phương không được tự nhiên ho nhẹ.

Ninh Sơ Nhị lúng túng vài phần, lại cảm thấy được có chút buồn cười, ngược lại kéo đóng lửa không nói gì nữa.

Liên Thập Cửu lại không muốn dễ dàng buông tha nàng như vậy, rất không mặt không da nói.

“Không phải muốn giúp ta xem sao? Làm cái gì trốn xa như vậy?”

Vật kia là tùy tiện có thể xem sao?

Khuôn mặt Ninh Sơ Nhị đỏ hồng.

“Có chuyện hay không, bản thân ngươi còn không biết sao? Hơn nữa. . . Ngươi cũng không phải nhìn không được.”

Liên Thập Cửu lại càng phát thản nhiên, rất nhận chân nói với Ninh Sơ Nhị.

“Cái này, cần cứng rồi mới biết được a.”

Nghe xong lời này, Ninh Sơ Nhị là có thể trăm phần trăm xác định, vật này hoàn toàn không có chuyện gì, rõ ràng là cố ý chơi nàng.

Lập tức cũng không để ý đến hắn nữa, chỉ tự ngồi ở bên cạnh đống lửa.

Tính nhẫn nại hôm nay của Liên tiểu gia cũng cực kém, dứt khoát cũng lười giả bộ, đưa tay kéo nàng lại đây, cúi đầu liền hôn lên môi của nàng.

“Muốn ngủ một giấc với nàng, thật đúng là không dễ dàng.”

Hắn nỉ non, bàn tay vội vàng luồn vào bên trong y phục của nàng, vuốt ve lên cái mềm mại thuộc về hắn kia.

Ninh Sơ Nhị không nghĩ hắn tiến quân thần tốc như vậy, cũng bị dọa đến ngẩn ra.

Chỉ là phản ứng của thân thể, còn thành thực hơn miệng nhiều.


Môi lưỡi trơn ướt quấn quýt với nhau, cùng với tiếng rên rỉ bị đè nén trong cổ họng, trong huyệt động vắng vẻ này bị phóng đại vô số lần, hắn vẫn là không thể khống chế được bản thân si mê phần mềm mại này.

Thậm chí có khi thấy nàng thân mặc triều phục, hắn đều ảo tưởng, nơi đầy đặn kia bị quấn lại, sẽ là cảnh xuân thế nào.

Hắn yêu nữ nhân này, yêu đến không thể tưởng tượng nổi, yêu đến nông nỗi cũng tự cảm thấy buồn cười.

Thân hình dính sát vào nhau, trong nháy mắt hai người đều không kìm lòng nổi tràn ra một tiếng thán nhẹ.

Như là người đói khát lâu rốt cuộc tìm được nguồn nước, dây dưa không ngừng, giãy không lối thoát.

Cả người Ninh Sơ Nhị đều mềm không có một tia khí lực, chỉ có thể mặc cho hắn ôm bản thân đến áo khoác chồn bên cạnh.

Sơn động lạnh, trên người lại là khô nóng nói không nên lời.

Say sưa lâm ly hoan ái, thật sự như Liên Thập Cửu nói vậy, nếu nàng đồng ý, hắn liền có thể làm một đêm.

Vọng Thư Uyển.com
Chỉ là Ninh Sơ Nhị thật sự không chịu nổi, cắn bờ vai của hắn nói.

“Nếu ngươi muốn chơi chết ta, lấy dao còn nhanh hơn đó.”

Liên tiểu gia cúi đầu hôn kiều thê, lại lần nữa trọng trọng tiến vào.

“Nếu ta nỡ, sớm từ một năm trước liền làm rồi.”

Dù là như thế, cuối cùng Liên Thập Cửu vẫn là rất có lương tâm buông tha Ninh Sơ Nhị, chẳng qua đó là chuyện của hai canh giờ sau.

Ánh lửa lay động, Ninh Sơ Nhị sớm mệt mỏi ngủ, Liên Thập Cửu khiều lửa lớn hơn chút, bọc áo choàng trên người nàng.

Hắn không có ngủ, mà là suy nghĩ, chính mình lúc trước sao lại nỡ để nàng rời khỏi bản thân.

Một năm.

Sau sự kiện kia, hắn chừng một năm không có gặp nàng.

Hắn thừa nhận, hắn chỉ là muốn dùng phương thức như thế nói cho Ninh Sơ Nhị biết, hắn đang tức giận, hắn đang bất mãn, hắn đang đợi nàng cho hắn một đáp án.

Chỉ là kết quả, vẫn là tra tấn chính mình.

Ngày ấy bộ dạng tay nâng hòa ly thư của Ninh Sơ Nhị, hắn muốn nói, bất kể là lý do gì cũng được, chỉ cần không phải Phong Sầm.

Nhưng đồ hỗn trướng này lại thực sự dọn Phong Sầm ra để nói.

Hơn nữa rất hiển nhiên, Phong Sầm là biết Ninh Sơ Nhị đã xảy ra chuyện gì.

Loại cảm giác bị từ bỏ này, để hắn cảm giác mình đặc biệt buồn cười. Hắn có niềm kiêu ngạo của hắn, cho nên hắn khăng khăng rời kinh, cũng là bởi vì không muốn ở địa phương không có nàng nữa.

Đình đài, viện lạc, bàn, hết thảy quen thuộc, chỉ là mất nàng, nơi đó liền không gọi là nhà nữa.


Gặp lại thì vật này xưng hô hắn là Liên đại nhân.

Trên mặt lộ vẻ láu cá trên quan trường nên có.

Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia nhìn nàng, liền không nhịn được nhấp khóe miệng.

Liên Phúc nói: “Đại nhân, quan gia này làm vỡ đồ rửa bút bạch ngọc trong điếm chúng ta, lại lấy không ra bạc bồi.”

Tâm tình của hắn phi thường tốt.

Bởi vì coi như Ninh Sơ Nhị không đập bể đồ trong điếm của hắn, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến nàng đập chút gì đó.

Mới vừa trở về có thể gặp nàng, còn có chuyện gì càng làm cho người ta vui vẻ hơn sao?
Liên Thập Cửu thường xuyên suy nghĩ, duyên phận chính là thứ kỳ quái, ở bờ ao hoa sen liếc mắt một cái, liền là một đời.

Về phần Ninh Sơ Nhất sao?

Hắn biết đại khái bên trong này là có ý gì.

Chỉ là nàng không nói, hắn liền chờ.

Trái phải chuyện này nàng chỉ nói cho Phong Sầm biết, lại không nói cho hắn biết.

Hắn tự nhiên là không vui.

Lúc đó, Liên tiểu gia còn không biết mấy thứ mình tính kế sẽ rước lấy cho hắn bao nhiêu phiền phức, tóm lại mấy đêm ngủ ở sài phòng, hắn đều thức tỉnh nhân phẩm của bản thân.

Nơi đây tạm thời không nhắc tới.

Nói một đêm này, bên ngoài mọi người sắp điên rồi.

Phong Sầm Tần Hoan, đám người Chiêu Tài Tiến Bảo suốt đêm khiêng cuốc lần lượt đào sơn động.

Liên tiểu gia nghe thấy được, không rên một tiếng, để bọn họ tự tìm.

Hắn chỉ muốn cùng Ninh Sơ Nhị ở đây thêm một chút, đây cũng là sau khi hai người tách nhau một năm, lần đầu tiên ôm nhau ngủ.

Lúc Phong Sầm hô tên Ninh Sơ Nhị chạy tới, Sơ Nhị mơ hồ nghe thấy được, mông lung hỏi Liên Thập Cửu.

“Hình như có người ở kêu tên của ta.”

Liên đại nhân rất dịu dàng cười cười, đưa tay ngăn chặn lỗ tai của nàng.

“Linh tinh, tại sao ta không có nghe được? Đất này thú nhiều, nghe lầm cũng có, ngủ nhiều hơn chút nữa đi.”

Há lại chỉ hai chữ tuỳ hứng có thể biểu đạt?

Mà dạng hậu quả của bốc đồng đúng là, Chiêu Tài thẳng đến ngày hôm sau mới tìm được vị này, lạnh đến bản thân bệnh thương hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận