Phu Quý Hà Cầu [Hoàn]

CHƯƠNG 88: LIÊN MỖ CHÍNH LÀ PHẦN TỬ TRÍ THỨC

Editor: Luna Huang
Ba ngày sau, Nhạc gia quân chính thức công thành, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đánh một trận đẹp mắt, làm cho Bàng Viêm tháo chạy.

Chỉ tiếc viện quân so với dự liệu lại đến thật đúng lúc, trong lúc đang giao đấu đột nhiên xuất hiện.

Trên thực tế, trận đánh ác liệt này song phương đánh đều có chút mỏi mệt, Bàng Viêm ngồi ở trên ngựa cũng là mệt thở hồng hộc, rốt cuộc là tuổi tác không buông tha người.

Lưu phó tướng Nhạc gia quân đánh ngựa khiêu chiến.

“Bàng Viêm tôn tử nghe đây, gia gia của ngươi Lưu Nhiêm hiện giờ ngay trước mắt ngươi, tiến đến nghênh chiến, chớ né ở nơi này sợ hãi rụt rè. Lúc trước Nhạc tướng quân đối với ngươi thật là tốt đều bị chó ăn rồi, gia gia thấy ngươi liền cả người không được tự nhiên.”

Hai người kia coi như là lão hỏa kế, trong quân doanh Nhạc gia xưa kia, hai người còn cùng đánh ngoại tộc phiên bang, rất là giao tình.

Bàng Viêm thở hổn hển nói.

“Con mẹ ngươi Lưu Nhiêm, Bàng gia gia ngươi đó là từ nay về sau cũng đánh trận trước ngươi ba tuổi, dựa vào cái gì lão tử để lão tử đánh lão tử liền đánh với ngươi.”

Lưu Nhiêm vốn khí hỏa với hành vi lúc trước của Bàng Viêm, vừa nghe lời này lại càng trợn mắt.

Lời miệng kia nói ra, huống chi đem từng tổ tông đối phương mắng mấy lần.

Dòng họ Liên thị đến góp vui đều yên lặng lắc đầu, quá không có tố chất.

Phe cánh hai phe cứ như vậy giằng co la hét ầm ĩ không ngừng, hoành đao bật người, chẳng ai ngờ rằng Liên Thập Cửu sẽ ném tới một cây quạt, vả lại lưu loát sai người giữa quân đứng lên đỉnh trướng.

“Bàng Viêm ngươi xuống đây.”

Bộ dạng hắn lười biếng nói một tiếng, mang trên mặt rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ vào trướng.

Đánh trận đến nỗi dậy sớm thế sao?

Bàng Viêm ngu si ngồi trên lưng ngựa, trường đao trong tay còn chỉ vào phương hướng Lưu Nhiêm, dấu lời nói trong miệng bởi vì tình thế bất thình lình cổ quái mà nuốt trở về.

Đó là ý gì?

Liên đại nhân cũng không để ý quá nhiều, trực tiếp ngồi ở trong trướng.

Liên Thập Cửu nâng trướng, nhìn như tùy ý, trên thực tế đúng là ở giữa hai quân, phân chia đắn đo lợi ích.

Vả lại trướng rèm hai bên toàn bộ rộng mở, một khi đối phương có hành động dị thường gì, người bắn cung của hai quân đều có ưu thế bắn chết.

Một cử động kia, không thể nghi ngờ là bày ra trạng thái để song phương đều an tâm.

Lưu Nhiêm cũng không biết Liên Thập Cửu muốn hát tuồng gì, ngoài miệng vẫn là không nhịn được chế giễu Bàng Viêm.

“Sợ? Ngay cả trướng cũng không dám vào?”

Bàng Viêm ngưu mắt trừng trừng không có ý tốt liếc Lưu Nhiêm một mắt, mang theo ngựa đến trước hai bước.

“Liên thị lang có gì chỉ giáo?”

Liên Thập Cửu không hé răng, chỉ cái thế thỉnh đến chỗ bàn có rót sẵn hai trản trà xanh, rõ ràng cho thấy ngồi xuống thương luọng. Lại biểu hiện ra quân trướng dưới mí mắt bọn họ, vẫn không giấu nguy hiểm gì, bày thái độ quân tử.

Trong đầu Bàng Viêm rất hiển, quân tử gì đó ở chỗ Liên Thập Cửu đều là vô nghĩa.

Nhưng hắn đã có ý gọi hắn tiến trướng, liền tất nhiên là có việc kinh doanh thích hợp.

Liên Thập Cửu uống một hớp trà thơm.

“Bàng đại tướng quân là mãnh tướng số một Đại Yến, sẽ không ngại Liên mỗ chính là phần tử trí thức chứ?”

Phần tử trí thức. . .

Bàng Viêm sợ run cả người, đầu của phần tử trí thức Đại Yến rơi xuống đất đều có thể đè chết một mảnh, nhưng người Liên gia các ngươi Bàng Viêm tính sao?

Thư sinh văn nhược, thư hương văn chương cho tới bây giờ không dính nỗi với bọn họ.

Trước trận, một danh đối thủ trí thương hiển nhiên vượt qua ngươi, vũ lực thưa xa đã mời ngươi nhập trước.

Đi vào?

Sợ là Liên Thập Cửu thiết xong cạm bẫy.

Không vào?

Hiện tại quả là không gánh nỗi.

Huống chi phó tướng Tiếu Cố bên cạnh Bàng Viêm, cùng hắn xuất sinh nhập tử nhiều năm còn ở, lớn giọng ồn ào.
Vọng Thư Uyển.com
“Tướng quân, chuyện có bao lớn. Một tên mao đầu tiểu tử như Liên Thập Cửu, một cái đùi to còn không canh tay thô như ngươi, quá sợ hắn làm gì? Ngươi sợ hãi rụt rè như vậy, thật sự mấy phong độ của một đại tướng, lão tử nhìn đều có chút khinh thường ngươi.”

Mẹ nó ai cần ngươi tôn trọng sao? Hành binh đánh giặc sính mãng phu chi dũng là không đầu óc nhất. Bản thân Bàng Viêm cũng không đầu óc, lại chướng mắt Tiêu Cố không đầu óc hơn mình.

Tướng sĩ trong trận dần dần bắt đầu xôn xao, tiếng động nghị luận càng lúc càng lớn. Văn thần cái gọi là khí tiết, võ tướng cái gọi là khí thế.

Bàng Viêm trên sa trường, còn chưa vung đao liền rơi xuống thành, khó tránh rơi vào cái tên sợ chiến.

Bàng đại tướng quân cũng có chút nôn nóng, ngồi ở trên ngựa rối rắm hồi lâu chắp tay với Liên Thập Cửu.

“Nếu Liên thị lang thành tâm tương yêu, Bàng mỗ tự nhiên từ chối thì bất kính.”

Sau đó nài ép lôi kéo dắt Tiêu Cố cùng vào trướng.

Tạo phản đều là phản tặc, tà đạo triều đình lại càng là trọng phạm.

Bàng Viêm là một thượng tướng quân, vốn nên ôm cái giá mãnh tướng trong kinh nên có vào trướng, hắn cũng thật muốn làm thế.

Thân hình khôi ngô vào quân trướng, theo bản năng muốn ngồi xuống. Lại ở lúc mắt Liên Thập Cửu đảo qua, sợ tới mức ngẩn ra.

Hắn cũng không biết mình làm gì phải sợ Liên Thập Cửu, chân chính luận, hắn kém chút còn làm nhạc phụ của hắn.

Nhưng vây cánh văn thần chi tranh trong triều nhiều năm như vậy, mặc dù hắn xem không hiểu được, nhưng cũng biết phụ tử Liên gia phái trung lập, cũng có thể ổn thỏa Đại Yến lần nữa.

Đây không phải là người bình thường chỉ dựa vào công huân gia thế là có thể làm được.

Thừa tướng Trương Tư Trung ngang ngược nhiều năm như vậy, cuối cùng Liên gia một đao tiễn hắn về tây. Thánh thượng nể trọng bọn họ, bọn họ lại đi theo Nhạc gia quân tạo phản, ngoài miệng Bàng Viêm không nói, lại lén cảm thấy được, người của Liên gia kỳ thật vẫn rấy tuấn tú.

(Luna: @@ hình như không ăn nhập)

Nếu không phải quan hệ đối lập, hắn đại khái muốn tìm hắn uống mấy vò.

Liên Thập Cửu mải miết chà nắp trản.

“Lúc trước các ngươi xem như cũng là Nhạc gia quân, Tiêu Cố là được thả nuôi có tạm thời không nói, Bàng Viêm là một tay nhấc Nhạc Thâm đề bạt. Lúc trước cũng xông pha đủ loại, cũng không nói đến nữa, chỉ nói một trận Gia Hưng quan, ngươi là không muốn đánh đi.”

Hôm nay Liên Thập Cửu sẽ không tính toán đi vòng vèo, loại sự tình giở giọng này tìm người biết chuyện nói. Trước mặt là hai tên ngốc. . .vẫn là thôi đi.

Liên đại nhân cứ việc nói trắng ra, nhưng Tiêu Cố chính là bẻ không được cua.

Hắn hỏi Bàng Viêm: “Vì sao nói lão tử là thả nuôi? Ta cũng được sinh ở nhà a, chẳng lẽ ta là do lão nương nhặt về?”

Trách không được lúc đầu bọn hắn không cần ngươi.

Rất nhiều năm Liên Thập Cửu chưa từng giao tế với người ngực không vết mực(ít học), nghiêng đầu đảo qua gương mặt chữ điền của hắn.

“Nương ngươi mù sao? Nhặt cũng không nhặt người đẹp mắt chút.”

Tiêu Cố liền phát hỏa, giờ cánh tay liền muốn liều mạng với Liên Dụ, bị Bàng Viêm bên cạnh tay mắt lanh lẹ giữ chặt.

Vừa mới nãy nói, Bàng Viêm cùng Tiêu Cố đều cũng có đầu óc không đủ là đúng. Khác biệt chính là, Tiêu Cố là ngốc thật, Bàng Viêm ngốc bao nhiêu cũng còn mang theo vài phần đầu óc.

Đó là như hiện tại, mấy câu văn từ hắn cũng nghe chưa hiểu. Nhưng một câu cuối cùng hắn lại hiểu.

Chỉ nói một trận Gia Hưng quan này, ngươi là không muốn đánh.

Đó là một câu hỏi, Liên Thập Cửu nói ra lại dùng giọng nói khẳng định.

Bàng Viêm thở dài, đứng ở góc không nói gì.

Trận này, hắn quả thật không muốn đánh, hoặc là nói, hắn không biết nên đánh hay không.

Liên Thập Cửu nhìn hiểu được, tuy nói một trận Gia Hưng quan này gian nan, nhưng không nên tiến công cũng không phải không thể.

Bàng Viêm ở chỗ này luôn chu toàn, ở mặt ngoài nhìn sang là muốn hao hết lương thảo của Nhạc gia quân, kì thực cũng là không muốn liều một trận.

Lúc Nhạc đại tướng quân còn tại thế, bất luận đối với phó tướng trong quân hay là tiểu binh vô danh đều đối xử bình đẳng, trong mắt hắn tính mạng của bất cứ người nào đều là trân quý, đối với hắn còn là tiểu tướng xung phong Bàng Viêm lại càng chiếu cố có thừa.

Trong cung truyền đến tin tức hắn bị chém đầu Bàng Viêm dĩ nhiên công huân trong người, công thành danh toại.

Hắn không phải không muốn ngăn, thậm chí có nhiều lần mặc quan phục trên người chuẩn bị tiến cung Lại cuối cùng tầm mắt hướng về già trẻ một nhà thì nản lòng ngồi trên mặt đất.

Các triều đại đổi thay, tướng lãnh mang binh cũng khó miễn gian nan khổ cực công cao lấn chủ.

Vọng Thư Uyển.com
Nhạc Thâm chết, để Bàng Viêm tiếc hận, đau lòng, hối hận, nhưng coi như lúc đó hắn thật đứng ra, cũng không phải thêm một vong hồn vô tội sao. Huống chi hắn còn có một nhà lão ấu vô tội.

Sau khi Nhạc Thâm chết, hắn liền càng thêm suy sút, giả vờ ngây ngốc trên triều đình thành thành thật thật sắm vai võ tướng lỗ mãng.

Tuy rằng hắn cũng không thông minh.

Hiện giờ hắn cũng đã qua tuổi tứ tuần, chợt nhận được tin tức Nhạc gia quân phiến loạn để hắn bao vây tiễu trừ, hắn nhìn xem thánh chỉ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Nhạc gia quân sao?

Hắn thậm chí có thể cảm giác được trong lòng máu tươi lạnh từng chút một bành trướng.

Hóa ra bọn họ thật sự còn sống.

Những lão gia hỏa cùng nhau bò đống người chết này, thật sự hồi lâu không gặp, lâu đến, ngay cả đương kim thánh thượng đều quên, hắn cũng từng tướng lãnh trong Nhạc gia quân theo Nhạc Thâm xuất sinh nhập tử.

(Luna: Đột nhiên ta khóc rồi, chương này dịch tận 2 ngày mới xong)

Hắn không muốn đánh bọn họ, lại càng không muốn nhìn xem thường thật sâu trên mặt những người đó.

Bọn họ tất nhiên khinh thường hắn, nếu lúc trước không phải Nhạc Thâm kiên quyết nhốt những người này ở Tự Phong cốc, chỉ sợ ngay lúc đó trời cũng thay đổi rồi đi?

Nói đến cùng, Nhạc Thâm vẫn là ngu trung, hắn tình nguyện tin tưởng tiên đế chỉ là muốn thí nghiệm lòng trung thành của hắn mà không cần mạng của hắn.

Trời của Đại Yến, là hắn thủ. Mà dưới thủ người vùng trời này, lại cuối cùng vị trời chém đầu.

Thật đáng buồn, đáng tiếc.

Hiện giờ một màn này lại tái diễn, thượng vị giả lại đổi thành Lưu Lăng càng thêm ngu đần vô đạo.

Hàng năm áp bách cùng thuế má, sớm để quốc gia kiện khang này coi như mỏi mệt không chịu nổi.

Hắn muốn chuyển dưới trướng Nhạc gia quân, dù sao nơi đó mới là quân trướng hắn chân chính nên ở.

Nhưng là làm sao có thể dễ dàng như vậy?

Vài lần ra trận giao phong, lão hữu châm chọc, cùng với bài xích không hợp nhau, để hắn cảm thấy được thật muốn chết cho xong.

Cũng ba phen mấy bận đánh lén, chính là muốn chứng minh mình cũng thực sự không phải là con chuột nghỉ mát dưới bóng râm của triều đình thối rữa.

Viện quân trong kinh tới, Tiêu Cố cũng chống đỡ búa đấu đá lung tung chạy tới. Nhưng trong lòng hắn rất rõ, cho dù lại đến hai mươi vạn, vận số Đại Yến cũng là hết.

Liên Thập Cửu chậm rãi buông trà.

“Một cái vương triều thay đổi, máu chảy thành sông là kết cục kém cỏi nhất. Bách tính đã sống lang thang nhiều năm như vậy, cũng nên là thời điểm cho bọn hắn một cái nhà. Ngươi là người biết chuyện, hành động theo cảm tính không giải quyết được vấn đề gì, không nên liều một sống một chết, mấy vạn mấy vạn người một con đường là được.”

Bàng Viêm mím môi, nhìn về phía Liên Thập Cửu.

“Nhạc gia quân kia. . .”

Có thể tiếp nhận hắn sao?

Nếu là hắn trở về Nhạc gia, nhóm lão thất phu kia có thể chịu không?

Đáp án kỳ thật không cần nói, trong lòng nhau đều là hiểu rõ. Trận này thật muốn liều mạng toàn lực đánh, Bàng Viêm nhất định là thua. Nhưng với Nhạc gia quan mà nói, cũng là thương nặng thật lớn. Trong quân vài tên cựu thần Nhạc gia cảm thấy được hắn có lỗi với Nhạc tướng quân, không chịu thương lượng. Bàng Viêm cổ cứng chống đỡ, cũng chỉ là chờ bậc thang thôi.

Võ tướng trọng nghĩa khí nhất, trên ý nghĩa thật lớn mà nói cũng như tổ chức thổ phỉ hoành đao cưỡi ngựa ở đỉnh núi. Ngươi được chiêu an rồi, đó chính là chân chó, đại gia hỏa liền đều xem thường ngươi.

Bàng Viêm hỏi ra lời này, cũng không phải trong lòng hắn đời cái an tâm gì.

Nhưng Liên đại nhân hiển nhiên cũng không nguyện ý hắn an tâm, trực tiếp nói.

“Nhất định là chướng mắt ngươi. Nhưng Bàng Viêm, còn hơn cùng nhau diệt vong với vương triều xuống dốc, đường ra duy nhất của ngươi cũng chỉ có thể phản chiến. . . Nhạc gia quân có lẽ không thể nhận ngươi, nhưng Ninh Sơ Nhất bằng lòng, đây là đường lui của ngươi.”

Một câu trúng đính.

Còn có cái gì có quyền uy hơn lời nói của tân đế ‘phó nhậm’ đâu.

Bàng Viêm giữ im lặng nhìn trường đao trong tay, chứng kiến Tiêu Cố vung hai thanh búa hét lên.

“Hai ngươi nói gì thế? Có phải để lão tử làm phản không? Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử từ lúc sinh ra chính là hán tử đỉnh thiên lập địa, ra trận giết địch chưa bao giờ có thái độ đàn bà, muốn thu. . .”

Tiêu Cố bị Bàng Viêm bổ hôn mê.

Thứ đồ ngốc, nếu không nhìn hắn là một tay bản thân đề bạt, chính thức không muốn quản hắn.

Lều trại đặt ở giữa quân luôn luôn rộng mở, tướng sĩ song phương đều nhìn thấy một màn Bàng Viêm bổ ngất Tiêu Cố.

Hắn ngẩng đầu nhìn Liên Thập Cửu nhàn nhã uống trà, thở dài một hơi ngồi dưới đất.

“Lão tử quy phục. Nhưng chỉ có một yêu cầu, chính là để dê con vương bát này nghe hai câu của lão tử. Ninh gia ngồi, ta cũng không muốn dính quang gì, chỉ cầu hắn có thể cho phép mang theo lão nương hồi hương là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui