CHƯƠNG 19: PHÚC HẮC NHI TỬ BẠI GIA CHA
Editor: Luna Huang
“Nãi nãi không nên tức giận, nương làm gì không tốt, người nói nàng là được.”
Thân ảnh nho nhỏ trong góc phòng đột nhiên chạy ra, hai cái tay nhỏ bé long trước ngực liên tục thở dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, khóc đến nước mắt đều chảy một chỗ, thực sự làm cho đau lòng người không ngớt.
Liên Phương thị không nghĩ tới hài tử lại ở chỗ này, liền vội vàng ôm tôn nhi vào trong lòng.
“Nãi nãi không tức giận, nãi nãi không tức giận.”
Ninh Sơ Nhị cứng ngắc nhìn một màn trước mặt, cũng khiếp sợ nhiều cảm động.
Chỉ có nàng biết, thứ trên mặt Liên Hấp, căn bản không phải nước mắt, mà là.
.
.cước bọt của hắn
Nghĩ đến trước khi chạy tới Liên tiểu thú phun nước ở trên tay, lung tung chà ở trên mặt một ngụm lớn.
.
.
Nàng thực sự cảm thấy, bản thân hiểu hài tử quá mức nông cạn, bởi vì hắn đã học được làm sao phẫn heo ăn thịt hổ rồi.
Cũng có thể, đây là kế thừa từ phụ thân hắn, bản năng bẩm sinh.
Ninh Sơ Nhị hơi có chút cảm ngộ nghĩ.
Hy vọng sau khi Liên Hấp lớn lên, không nên bởi vì đoạn “Bất kham đã qua” khi còn bé này mà hối hận.
Nếu không, nàng thực sự không đành lòng.
Nhưng mà cái lo lắng này rõ ràng là dư thừa.
Bởi vì rất nhiều năm sau, Liên Hấp còn có thể vô liêm sỉ lôi kéo tay của tức phụ mình, khoái trá đàm luận chuyện mình lúc nhỏ, mặt mang kiêu ngạo.
Đây tự nhiên là nói sau.
Hơn nữa Liên phu nhân bên này, mắt thấy tôn nhi của mình khóc thành một người nước mắt, đâu còn có tâm tư khác.
“Hai người lớn cũng trông không được một hài tử.”
Lưu lại những lời này, Liên Phương thị liền ôm Liên Hấp đi.
Thần tình như trước không hài lòng, cũng là ý tứ ngầm cho phép.
Ly khai Liên phủ, Liên Phương thị mang theo mấy thứ đồ cổ ngọc khí tân đắc của Liên Thập Cửu đi.
Ngược lại không phải là thứ này có bao nhiêu hiếm lạ, mà là đó là phung phí bạc Liên thượng thư kiêng kị nhất.
Vọng Thư Uyển – Luna: Haha ta quên mất Liên Dụ rất keo kiệt
Lần trước Liên Thập Cửu cũng bởi vì mua một bạch từ nhữ dao(Một loạn đồ gốm sứ), liền bị Liên Dụ trong cơn tức giận, niêm phong tròn ba cửa hàng.
Hôm nay một món đồ cổ to.
.
.
Sắc mặt của Liên tiểu gia có chút khó coi.
Liên Phương thị trái lại chỉ cao khí ngang, cùi chỏ của nhi tử của mình luôn luôn hướng ra phía ngoài, nàng tổng yếu dùng điểm này bù lại mặt mũi cho mình.
Mới vừa rồi Ninh Sơ Nhị dựa vào hắn giải vây, nhìn thấy hắn như vậy không khỏi an ủi.
“Liên các lão cũng không phải người không bất thông tình lý.
Ta thấy mấy thứ này của người, phần nhiều là đồ rửa bút trấn thạch, cũng là phong nhã, nghĩ đến.
.
.”
“Bộ đồ rửa bút bạch ngọc kia, chỉ dùng khối ngọc sơn tinh thạch mài mà thành.”
Liên Thập Cửu chậm rì rì bỏ thêm câu này.
Ninh gia tiểu nhị liền không nói nữa.
Ngọc sơn tinh thạch, thiên lượng hoàng kim khó mua, cư nhiên mài thành hai khối đồ rửa bút lớn chừng bàn tay.
Cha ngươi chính là niêm phong toàn bộ cửa hàng của ngươi, cũng là đáng!
Có ngầm đồng ý của Liên Phương thị, liền xem như là mở một cánh cửa nhỏ cho Ninh gia, bổ sung thêm Ninh Trung Thu cùng Ninh lão phu nhân cũng có cơ hội tới gặp tiểu thú rồi.
Ninh Trung Thu là lúc Ninh gia nhị lão ba mươi bảy tuổi sinh hạ, so với Sơ Nhị nhỏ hơn mười bảy tuổi.
Ninh Sơ Nhị vừa gả cho Liên Thập Cửu, còn là một sỏa tiểu hài tử chảy nước miếng.
Ninh Sơ Nhị xem ra, Ninh Trung Thu xem như là thông tuệ.
Thế nhưng vừa so sánh với Liên Hấp, vẫn là rơi xuống tiểu thừa.
“Tiểu cữu cữu, chờ tiểu thú trưởng thành, nhất định mua cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon.”
“Tiểu cữu cữu, nghe nói ngươi còn tuổi nhỏ liền vào thư viện Bạch Lộc, giỏi quá.”
“Tiểu cữu cữu.
.
.”
Liền vì vài tiếng tiểu cữu cữu này, Ninh Trung Thu hầu như xài hết tất cả tiền mừng tuổi.
“Nhị tỷ tỷ, ta không bao giờ muốn chơi cùng tiểu thú nữa.”
Ninh Trung Thu lau nước mắt, cúi đầu dòm hà bao khô quắt của mình, vẻ mặt ủy khuất.
Ninh Sơ Nhị nhìn trong lòng băn khoăn, yên lặng lấp hai lượng bạc cho hắn.
“Cầm chắc, đi mua chút đồ mình thích.”
Thế nhưng ngày thứ hai, số bạc đổi lấy này đều chuyển đến trong tay Liên tiểu thú.
Trung Thu nói.
“Nhị tỷ tỷ, ngày hôm qua tiểu thú hôn ta rồi, còn khen ta lớn lên soái.”
Ninh Sơ Nhị nâng mắt nhìn đệ đệ mình, bị gạt còn vui mừng si ngốc, trong lòng phiền muộn một điểm vá cũng không có.
Nếu như Ninh Trung Thu chưởng quản hộ bộ, phỏng chừng sẽ bị Liên Hấp gạt đi rất nhiều bạc.
Đây chỉ là một giả thiết, thế nhưng tương lai không lâu, chuyện này lại có biến thành hiện thực.
Ninh Trung Thu trở thành Hộ bộ thượng thư nghèo nhất, Liên tiểu thú lắc lư đến hình bộ, hình thức hai cậu cháu ở chung.
.
.
Hiện nay tạm thời không nhắc tới.
Đảo mắt liền đến tuyết rơi nhỏ, trên cây lạnh kết ra băng, Ninh gia tiểu nhị bị chiêu vào Ti Thiên điện.
Giám chính đại nhân ngữ trọng tâm trường nói với nàng.
“Thánh thượng muốn trước nguyên nhật mở cửu vi thập tam cung, vì lục hoàng tử cầu phúc.
Thân ngươi kiêm ti tinh lễ tế, chuyện này liền giao cho ngươi làm đi.”
Ninh Sơ Nhị sinh mục kết thiệt nhìn Lưu giám chính.
“Đại nhân, cửu vi thập tam cung là đại kỳ.
Hạ quan tuổi tác còn non kém, sợ rằng chịu không nổi trọng trách.”
Vị đại kỳ, đó là dưới mười ba tinh vị Cửu Châu, dựa theo ngũ hành chi lễ trưng bày phúc vò.
Bích thanh lưu ly một cái, minh tử phất trần một cây, thỉnh kim tương ngọc phật tượng cửu tôn, khai đàn nhảy múa, tương tự với long hưng tát mãn vũ.
Đại lễ phiền phức như vậy, phần nhiều là ở lúc nạn hạn hán, hoặc là trưng binh xuất chiến thì mới có thể cử hành.
Quá trình của nó sở dụng lại cực kỳ kim quý, nên rất lâu không dùng đến.
vongthuuyen.com
Mà nay muốn khai đại kỳ như vậy, là chỉ vì một oa nhi mới ra sinh không bao lâu, thực sự quá buồn cười.
Mấu chốt nhất là, loại nghi thức này mọi người trong khâm thiên giám đều biết không sai biệt lắm yết khí, ngay cả cha nàng ở, cũng chỉ là biết chút lân sừng.
“Trẻ tuổi mới cần lịch lãm.”
Lưu giám chính mọi nơi nhìn một chút, ngoắc Ninh Sơ Nhị đưa lỗ tai qua đây.
“Thánh thượng nhìn, đơn giản chính là một náo nhiệt.
Biện pháp của đại kỳ, ngoại trừ những bộ xương già này như chúng ta, đâu còn có người hiểu rõ.
Ngươi chỉ cần học trong sách, chăm chú nhảy cũng được.”
Ăn cơm Thiên gia, đều có chút hạ sách như vậy.
Lưu Nguyên Châu cũng đã qua tuổi lục tuần rồi, để hắn nhảy, còn không phải muốn lăn qua lăn lại sao.
Ninh Sơ Nhị rút khóe miệng nhìn hắn.
“Đại nhân, khâm thiên giám sẽ tìm không ra người bên ngoài có thể thay sao? Tiết Chương đang cùng hai vị đại nhân khắc lậu từng trải nhiều hơn so với hạ quan, cũng là có thể đảm nhiệm được.”
“Là bọn hắn đều tặng lễ cho ta, ta không thể gọi bọn hắn đi.”
Lưu giám chính nói thẳng thắn thành khẩn, chòm râu hoa râm nhìn đĩnh cao thâm.
“Hạ quan, cũng có thể đưa lễ cho người a.”
Ninh Sơ Nhị đếm trên đầu ngón tay, trong phòng nàng còn có hộp lục an trà, vừa lúc cho hắn.
“Không cần.
Thứ này luôn luôn phải có người nhảy, khâm thiên giám chúng ta vừa lúc còn lại một mình ngươi.”
Không ngờ như thế, mấy vị đại nhân kia đều đưa lễ vật trước nàng rồi?
Đáng tiếc nàng gần đây đem tâm tư đều đặt ở chỗ Phì Phì, thậm chí ngay cả tin đồn trọng yếu như vậy cũng không biết.
Lưu giám chính vỗ vỗ vai của Sơ Nhị, xoay mặt cầm hộp giấy nhỏ cho nàng.
“Lục an trà này ngươi lấy uống đi, thiếu hỏi lại ta lấy nữa.
Ngươi phải biết rằng, bổn quan vẫn luôn là thưởng thức ngươi.”
Vào đông gió lạnh thổi tán lá khô, thê lương nhìn không thấy một tia sinh cơ.
Ninh đại nhân cứ như vậy ngây ngốc đứng ở trước Thiên Ti điện trong nháy mắt đóng cửa, cảm thấy nhân sinh tựa như đại thần, mặc kệ ngươi thành kính thế nào, thời gian xui xẻo vẫn là xui xẻo.