CHƯƠNG 37: TÚY ÔNG CHI Ý CŨNG KHÔNG PHẢI DO RƯỢU
Editor: Luna Huang
Liên gia đây là nhìn Ninh đại nhân không vừa mắt, nếu không y theo thân phận của vị này, sẽ chỉ cần tính toán một rượu cất hoa quế kê sao?
Mới vừa rồi nhìn tư thái nói chuyện của Ninh Sơ Nhị với huyền chủ, vài phần ‘Vô cùng thân thiết’.
Liên đại nhân càng nhìn thấy nàng, xoay người liền vào dịch quán.
Hiện nay Ninh Sơ Nhị còn lấy toàn bộ gà trước mặt mình.
.
.
Uông huyện lệnh cho là mình hiểu, đứng dậy đi tới bên cạnh Ninh Sơ Nhị rỉ tai nói.
“Người làm sao không ăn?”
Ninh Sơ Nhị lâu miệng đầy dầu.
Đây không phải là ăn đó sao?
Uông huyện lệnh lại nói “Người làm sao còn ăn?”
Ninh Sơ Nhị không rõ.
Đây rốt cuộc là ăn hay không ăn a.
Uông Xuân Lâm dùng ánh mắt, nhỏ giọng nói với Ninh Sơ Nhị.
“Y theo ý tứ của hạ quan, người vẫn là không ăn tốt.
Ninh gia, người tuy là kinh quan, nhưng quan bái bát phẩm, hạ quan bất tài đứng hàng thất phẩm, chỉ điểm người một ít.”
“Mới vừa rồi người không thấy Liên gia thấy người qua đây liền vào dịch quán, đơn giản chính là vì người quá mức thân với huyền chủ.
Người sáng suốt đều nhìn ra, thánh thượng để Trình huyền chủ theo đến, tất nhiên là muốn kết cửa hoàng thân này, nói trên đường người chen vào toán chuyện gì xảy ra?”
“.
.
.”
Ninh Sơ Nhị trừng mắt Uông Xuân Lâm, rất chân thành nói.
“Ta là phụng chỉ tới lấy bánh cuộn thừng.”
“Vậy người nên đi lấy, chớ ở bên này a.”
Uông Xuân Lâm hận thiết bất thành cương xem xét nàng một mắt.
“Chúng ta những thứ làm quan này, đó là cần thời thời khắc khắc minh bạch ý tứ của thượng quan.
Người nhìn một cái một con gà bày ra bàn tiệc, còn để người gắp hết, người đây là việc gì?”
Đây là Đông quan hiếu kính nàng a.
Nàng trong mắt Đông quan, cũng coi như thượng quan.
Ninh Sơ Nhị đâm hai cái đầu gà.
“Vậy theo ý của người, hạ quan nên làm thế nào?” Nhổ ra?
Uông Xuân Lâm thần thần thao thao lắc đầu.
“Đương nhiên là gắp cho Liên gia.”
Đây là lễ nghi tối thiểu, thừa dịp gà này còn chưa động bao nhiêu, gắp mấy khối qua đó, đây cũng là thể thống.
Uông Xuân Lâm tự nhận là thuyết pháp này, thứ nhất có thể để cho Liên Thập Cửu nét mặt thuận tâm, thứ hai đưa ân huệ nho nhỏ cho Ninh Sơ Nhị, tính thế nào đều là buôn bán đủ vốn.
Vọng Thư Uyển.com
Đâu biết được, Ninh Sơ Nhị không phải là đủ vốn mà là đủ đần.
Vì nàng dĩ nhiên học theo thịt gà toàn bộ thịt gà đến phụ cận Liên Thập Cửu.
“Còn lại một bên chân, ăn không? Vị đạo ngược lại không tệ.”
Chỉ là hắn không thích hoa quế, đại khái là không thích.
Uông Xuân Lâm chỉ cảm thấy một trận cháng váng đầu.
Y theo ý nghĩ của hắn, Ninh Sơ Nhị lần này đó là bồi tội, hôm nay đại trương kỳ cổ, chẳng lẽ không phải đang gây hấn sao.
Hai người ngồi có chút xa, Ninh Sơ Nhị lúc này cọ đến gần, chính thuận thế ngồi vị trí của Uông huyện lệnh, bên cạnh thân Liên Thập Cửu.
Uông Xuân Lâm nhắm mắt, lường trước thảm cảnh xuất hiện máu chảy thành sông.
Vậy mà, hai người đều là tường an vô sự.
Liên tiểu gia mạn điều tư lý cầm lấy chiếc đũa, mặc dù không cử động mâm hoa quế kê nữa, nhưng cũng ăn tự tại.
Không phải là không thể gặp nam nhân tốt với nàng sao.
Phong đại cốc chủ phiên trứ bạch nhãn rau xanh trước mặt, gõ nhẹ chén của Đông quan nói.
“Gắp cho ta chút huân.”
(Luna: Huân là đồ có chút mặn tanh có vị của tỏi)
Nghe được Tần Hoan rất ôn nhuận trả lời một câu.
“Muốn ăn tự gắp đi.”
Yến hội qua nửa, mọi người khó tránh khỏi cạn ly một phen.
Liên Thập Cửu là một tay hảo thủ trong quan trường, vật trong ly tự nhiên không hề so được.
Trái lại Ninh Sơ Nhị, liền có vẻ có chút không có tửu lực.
Ngược lại không phải là người bên ngoài mời rượu, mà là nàng đoạt rượu quá nhanh.
Mọi việc tự nhiên đều có chút đầu nguồn.
Ninh Sơ Nhị phải làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì trong bữa tiệc, Trình Nguyên huyền chủ vẫn ám chỉ mọi người mời rượu Liên Thập Cửu.
Túy ông chi ý, kẻ ngu si đều biết không ở phải do rượu.
Ninh gia tiểu nhị nhìn manh mối sai, đương nhiên xung phong nhận việc cản rượu uống
Trong tiệc rượu, Liên tiểu thú tỉnh, Liên Thập Cửu đứng dậy đi xem một lần, đút chút điểm tâm lại để cho hắn ngủ.
Dù sao cũng là hài tử, tàu xe mệt nhọc luôn luôn nhịn không được.
Lúc trở lại lần nữa, Ninh Sơ Nhị đã gục xuống bàn ngủ rồi, chỉ là chống một đôi mắt hạnh không chịu nhắm lại.
Ninh Sơ Nhị nói với Liên Thập Cửu “Không cho ngươi uống rượu.”
Liên tiểu gia mím môi nhìn nàng, nét mặt tự tiếu phi tiếu.
“Ta không uống, ngươi tới uống.”
“Ân, ta uống.”
Nàng làm bộ còn muốn đứng lên, bị hắn đưa tay đè lại.
“Thay ta thay ta uống.”
Ninh Sơ Nhị cau mày suy nghĩ một hồi, trong mặt mày lãnh ngạnh khó có được lộ ra một chút kiều thái nữ nhi gia.
Nàng lặng lẽ tới gần hắn, ghé vào bàn tay lỗ tai của hắn, nhỏ giọng nói.
“Phản chính chớ uống.
Bởi vì ta luôn cảm thấy ngươi say, Trình Nguyên nhất định sẽ nghĩ cách ngủ với ngươi.”
Nàng nghĩ nàng đại khái là say, nếu không cũng sẽ không nói ra lời mất mặt như vậy.
Mùi rượu nồng đậm làm trên người nàng có hương thơm cực nhạt, đập gò má của Liên Thập Cửu.
Tay nhỏ bé mềm mại không xương, vô ý đụng vào vành tai để lại chút ngứa.
Hắn uống hớp trà, hầu kết khẽ động hỏi.
“Vậy còn ngươi? Có nghĩ là ngủ với ta không?”
Tiếng nói hơi có chút khàn khàn, mang theo lười biếng độc thuộc về hắn, có chút bại hoại, lại có chút mê người.
Ninh Sơ Nhị có chút tâm hoảng ý loạn, trong nháy mắt ôm gò má tạc hồng, ngoan ngoãn nằm xuống lại trên mặt bàn giả chết.
Liên Thập Cửu cười nhạt như thường, dưới tay áo rộng rãi tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của nàng.
Không muốn sao?
vongthuuyen.com
Phản chính hắn là suy nghĩ.
Trình Nguyên ngồi ở chính thủ, mặc dù ai cũng gần, đến cùng không có nghe hai người nói gì.
Chỉ thấy Liên Thập Cửu cầm lấy chén rượu của nàng, nhấp một ngụm.
Ngày đó, hăng hái của hắn thực sự rất tốt.
Hàm tiếu nâng chén, ôm người ngã trái ngã phải người trên bàn đều uống.
(Luna @@ không hiểu câu này luôn, là ăn đồ thừa của chỉ hay sao???)
Trình Nguyên cũng uống có chút mơ màng, vốn muốn chờ hắn uống nhiều rồi thân cận một phen, cũng vì đầu thiên hôn địa ám lay động mà bỏ qua.
Trình Nguyên đi rồi, người trong bữa tiệc chỉ nghe được một câu của Liên tiểu gia: “Tất cả giải tán đi.” Đều như được đại xá, chắp tay rời đi.
Trên bàn tiệc hơi có chút hỗn độn, chỉ còn lại Liên Thập Cửu cùng Phong Sầm hai người đối diện.
Phong Sầm đứng lên, không nói được một lời đưa tay khoát lên trên vai của Sơ Nhị, đó là muốn dẫn nàng rời đi.
Hắn vẫn không nói gì.
Dù sao nhìn nữ nhân mình yêu thích cản rượu thay nam nhân, trầm mặc ngồi ở một bên coi chừng nàng, là khí độ lớn nhất hắn có thể biểu hiện ra.
Liên Thập Cửu nhìn tay Sơ Nhị trên vai Sơ Nhị, chậm rãi để chén rượu xuống.
“Nữ nhân của ta, ta sẽ chiếu cố.”
Hai bàn tay, trên không trung cấp tốc giao thủ.
Đợi cho Liên tiểu gia có thể nhỏ dược mấy chiêu thức đã dùng, liền có vẻ tài nghệ không bằng người.
Phong Sầm nói “Mấy chiêu của ngươi dễ phá a.”
Liên Thập Cửu có chút tán đồng gật đầu, sau đó lý trực khí tráng nói với Chiêu Tài.
“Gọi mấy người bọn hắn tiến đến, lôi Phong Sầm ra bên ngoài.”
Nên nói đôi khi không phải không thừa nhận, cùng có người, vĩnh viễn đều là đạo lý cứng rắn.