Phú Quý Nha Hoàn

Vài năm sau đó, nàng đại khái biết Cảnh Liệt vì sao chán ghét nàng như vậy. Hắn căn bản là vì ghen ghét cha hắn thương nàng! Nhưng mà cũng không phải nàng đòi hỏi cha đến thương nàng, lại càng không phải nàng bảo cha không nên thương hắn.

"Ta đây trước hết quay về hậu viện. Như thế này đợi thiếu gia ra ngoài, ngươi lại đến hậu viện nói cho ta biết!"

Cung Tiểu Ảnh xoay người còn muốn chạy quay về hậu viện, nhưng nàng mới quay người lại, gương mặt lập tức cứng đờ. Bởi vì thân hình cao lớn kia của Cảnh Liệt không biết từ lúc nào, đã đứng ở bên cạnh cột hành lang phía sau nàng và Cúc Quyên!

"Tại sao ngươi liền chán ghét nhìn thấy ta như vậy ?" Hắn mặt mày lạnh lẽo.

Cảnh Liệt hai mươi mốt tuổi, gương mặt tuấn tú vốn hơi chưa chín , đã lột xác thành một người nhìn xa trông rộng cương nghị, có gương mặt tuấn tú tràn đầy hào khí .

Cảnh Liệt nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng xinh đẹp mượt mà ở trước mặt. Tựa hồ so với trong trí nhớ của hắn thì còn đẹp hơn.

"Ta còn đang nghi hoặc, vì sao một năm ta không thấy được ngươi mấy lần, thì ra là có chuyện như vậy. Xem ra có người không thích hợp làm tôi tớ tại Cảnh phủ." Mặc dù một hai năm qua hắn cũng bận rộn với chuyện ở Thương Hành, nên cơ hội gặp mặt nàng giảm bớt. Nhưng chính tai nghe thấy nàng nói không muốn gặp hắn, đã làm hắn cảm thấy không vui.

Vào lúc Cung Tiểu Ảnh vừa mới đi từ hành lang kia ra nhà trước, thì hắn liền nhìn thấy nàng. Dọc theo đường đi chỉ thấy nàng cười rất vui vẻ, chào hỏicùng từng tôi tớ. Hắn liền cảm thấy rất buồn bực, bởi vì hắn một mực cho là nàng vì tránh hắn, nên rất ít khi đi ra khỏi hậu viện.

Nay nghe được được đoạn đối thoại của nàng cùng nha hoàn, Cảnh Liệt rốt cục đã hiểu rõ ràng, vì sao số lần nhìn thấy nàng của chính mình trong một năm, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thì ra là có người mật báo cho nàng, đến lúc hắn và nương đều vắng mặt , thì nàng sẽ đến nhà chính chơi đùa. Bởi vậy nàng mới có thể đều rất quen từng người hầu như vậy!

Vừa nghe thấy thiếu gia nói lời này, Cúc Quyên sợ đến lập tức quỳ trên mặt đất "Thiếu gia, thật xin lỗi, xin ngài tha thứ Cúc Quyên."

"Thiếu gia, chuyện này không liên quan Cúc Quyên, là ta mệnh lệnh nàng làm như vậy. Nàng là bị ta ép buộc!" Sợ làm phiền hà Cúc Quyên, bởi vậy Cung Tiểu Ảnh nhận hết tất cả trách nhiệm trên người của mình. Dù sao, sáu năm qua, nàng đã sớm quen với việc hắn trợn mắt nhìn mình rồi châm chọc khiêu khích.

Nhưng mà Cúc Quyên từ nhỏ bởi vì trong nhà nghèo khó mà vào Cảnh phủ làm việc , nếu như bị đuổi ra khỏi phủ, như vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Các em trai của nàng ấy vẫn còn nhỏ a.

"Ngươi đây là đang cầu cạnh hộ nó?"

"Đúng!" Hy vọng hắn không phải thật sự sẽ đuổi Cúc Quyên ra phủ.

"Nhưng tại sao ta phải đáp ứng ngươi?"

Nàng không muốn gặp hắn, nhưng đối với một nha hoàn thì lại tốt như vậy. Nên hắn cũng muốn nhìn tình cảm bọn họ tốt đến đâu? Gương mặt tuấn tú hơi bành ra nhìn Cúc Quyên "Ngươi quay về đi thu thập đồ, sau đó đến phòng quĩ lĩnh tiền lương tháng này, lập tức rời khỏi Cảnh phủ!"

"Không, thiếu gia, van cầu ngài không nên đuổi Cúc Quyên ra khỏi phủ!" Cúc Quyên đỏ mắt cầu khẩn.

"Lập tức cút ra khỏi Cảnh phủ!" Cảnh Liệt nghiêm nghị gầm nhẹ.

"Ta đã biết!" Nhìn thấy thiếu gia tức giận như vậy, biết chính mình không có khả năng ở lại tại Cảnh phủ, Cúc Quyên cũng chỉ có thể đứng dậy trở về phòng thu xếp đồ.

"Không, Cúc Quyên. . ." Cung Tiểu Ảnh bối rối kêu Cúc Quyên vừa xoay người rời đi, lại thấy Cúc Quyên đã đau lòng chạy về gian phòng của nàng, "Không nên, thiếu gia, ta xin ngươi, không nên đuổi Cúc Quyên đi, ta van cầu ngươi!"

"Việc này ta đã quyết định!" Cảnh Liệt lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, cất bước muốn rời đi, khiến cho Cung Tiểu Ảnh vội vàng túm chặt lấy.

"Không nên, thiếu gia, ngươi không nên đuổi Cúc Quyên đi!" Mặc dù hắn có thân cao và hình thể vạm vỡ hơn chính mình, nhưng nàng dùng hết sức lực toàn thân, sống chết túm lấy hắn không tha. Bởi vì nàng không thể để cho hắn đuổi Cúc Quyên đi.

"Thiếu gia, ta van cầu ngươi, cho dù ngươi muốn làm gì ta, ta đều đồng ý ngươi, nhưng cầu ngươi không nên đuổi Cúc Quyên đi." Mặc dù nàng và Cúc Quyên trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng Cúc Quyên là bạn tốt của nàng, cũng là người mà nàng quí nhất ở trong Cảnh phủ!

"Hả, phải không? Cho dù ta muốn làm gì ngươi, ngươi đều sẽ đồng ý?" Mày rậm nhướn lên một cái, Cảnh Liệt túm cằm nâng gương mặt xinh đẹp kia, tuấn mâu trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời đang cầu khẩn.

Nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia, Cung Tiểu Ảnh cho dù có hơi sợ hãi, nhưng vì Cúc Quyên, nàng vẫn gật đầu rất khẳng định."Đúng, cho dù ngươi muốn làm gì ta, ta đều sẽ đồng ý!"

"Hảo, nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi."

"Ta sẽ nhớ kỹ, ta đây đi nói cho Cúc Quyên, để nàng không cần rời đi!" Cung Tiểu Ảnh lập tức xoay người rời khỏi căn đình viện, hoàn toàn không hề chú ý ở phía sau ánh mắt của Cảnh Liệt nhìn nàng, đã từ lạnh lùng thay sang một loại vẻ mặt khác.

Một loại ánh sáng ham mê mà không để cho người khác phát hiện ra!

*
**

Cung Tiểu Ảnh cảm giác ông trời tựa hồ cố ý làm khó nàng.

Bởi vì người mà nàng rất không muốn nhìn thấy, thậm chí tận lực né tránh, vì sao luôn một mực gặp phải hắn?

Tựa như hiện tại, Cảnh Liệt liền đứng thẳng tắp ở trước mắt nàng.

Mặc dù giữa hai người có khoảng cách nhất định, nhưng thấy gương mặt không hề có nụ cười kia của Cảnh Liệt, nàng phát hiện một đôi hắc mâu kín đáo từ đầu đến cuối làm cho không người nào có thể hiểu rõ đang nhìn thẳng vào nàng, khiến cho nàng cảm thấy dựng ngược tóc gáy.

Ngửi được bầu không khí không đúng, Cung Tiểu Ảnh không cần suy nghĩ xoay người liền chạy.

"Ngươi chờ một chút. . ."

Cung Tiểu Ảnh sau khi để cho hắn bắt được mấy lần, cuối cùng đã học thông minh. Biết hắn nhất định sẽ đến đây bắt nàng, bởi vậy nàng liền quay người thật nhanh. Không ngờ, nàng mới quay người, thì lại dẫm phải một cành cây khô, cả người trực tiếp bổ nhào xuống trên mặt đất . Nàng không thấy phía sau Cảnh Liệt đã nhanh chóng chạy tới. Bởi vì không bấu víu vào đâu được mà nàng té ngã , mặt mày nhăn nhó.

"A, đau quá!" Cung Tiểu Ảnh ngồi dưới đất kêu lên đau đớn, cánh tay và chân của nàng đều đau quá.

"Ngươi. . ." Cảnh Liệt cố kìm nén ý muốn tiến lên đỡ nàng dậy, mặt không chút thay đổi mà nói: "Ngươi ngu ngốc sao? Trên mặt đất có một nhánh cây lớn như vậy, ngươi lại không có nhìn thấy?"

"Đều là ngươi hại ta ngã sấp xuống, ngươi rất xấu, mỗi lần đều thích bắt nạt ta!"

"Ta làm chuyện gì? Vừa mới chínhlà một mình ngươi té ngã." Ai bảo nàng mỗi lần gặp mặt hắn liền bỏ chạy! Cảnh Liệt ngoài miệng tuy nói không thèm quan tâm, chính là ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn thấy nàng đang vuốt vết thương trên cánh tay mình.

Nhìn thấy gương mặt nàng vì đau đớn mà nhăn tít lại, trái tim hắn cũng không khỏi thít lại.

"Đứng lên." Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được đi tới chỗ nàng, đưa tay muốn đỡ nàng đứng lên.

"Không cần, tự ta sẽ đứng lên." Cung Tiểu Ảnh kìm nước mắt, hất tay của hắn ra, sau đó tự mình đứng lên từ trên mặt đất. "Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi lại bắt nạt ta, ta liền đi nói cho cha." Cung Tiểu Ảnh tức tối nói vậy, bởi vì hắn lần này hại nàng té ngã, đau thấu trời.

Vừa nghe đến Cung Tiểu Ảnh lại mang cha hắn dọa nói việc hắn làm đau nàng, Cảnh Liệt không khỏi bắt đầu giận.

"Được rồi được rồi, tốt nhất cứ bảo phụ thân của ta đuổi ta đi. Bằng không ta còn là sẽ tiếp tục bắt nạt ngươi!"

Cảnh Liệt tức giận xoay người rời đi, để lại sau lưng Cung Tiểu Ảnh cũng rất không hài lòng.

Làm chuyện sai vẫn còn lớn tiếng mắng người như vậy , trên đời trừ hắn ra, chỉ sợ không tìm được người thứ hai.

"Cha, người tìm con?"

Cảnh Quang Toàn nhìn thấy con mình đi tới, buông bút xuống ."Lần này Căn đại thúc cai quản Thương Hành muốn đi Hàng Châu đến huyện thành phía nam bàn chuyện buôn bán. Ta hy vọng ngươi cũng đi cùng đại thúc, để học tập nhiều hơn."

Cùng Căn đại thúc đi Hàng Châu? Cảnh Liệt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, "Cha, tại sao đột nhiên muốn con cùng Căn đại thúc đi Hàng Châu?"

Bởi vì công việc ở Thương Hành hắn đều đã làm quen, căn bản là không cần phải ... ra khỏi nhà để học tập cái gì. Hơn nữa Căn đại thúc đi chuyến này cả đi lẫn về, ít nhất mất thời gian một năm mới có thể lại trở về Kinh thành, Cảnh Liệt thật sự không hiểu cha vì sao muốn hắn đi cùng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui