Phù Sinh Mộng Chi Tịch Tuyệt

Edit: Tran Le

Beta: Thỏ TK

Chẳng bao lâu sau, bên hồ đã mọc lên ba cái lều thẳng tắp. Hồng y nam tử sau khi bận rộn xong liền bế đứa nhỏ đi về phía mọi người mua ngựa, mỗi năm đều có rất nhiều người tới đây tham gia Đại hội săn bắn, tất cả đều muốn ở trên lưng ngựa thi triển thân thủ, do vậy đều mang tới những con ngựa to khỏe với cước lực vững vàng, đào đâu ra một con la để mua. Hồng y nam tử đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn trúng một con bạch mã liền dắt về bên hồ cho nam đồng. Đứa trẻ kia vô cùng thông minh, chẳng mấy đã tự mình học được cách điều khiển ngựa.

Thẩm Thương Hải ngồi trước cửa lều nheo mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang đắc ý nắm dây cương, lại nhớ tới ba đệ đệ của mình trước kia đều ở trước mặt hắn đùa giỡn, học cưỡi ngựa, bắn cung, kiếm thuật... Mà giờ Nhị đệ, Tam đệ tro cốt đã tàn, Tứ đệ hiện không có tin tức. Kí ức đột nhiên dội về khiến khóe miệng hắn khẽ giương cao nụ cười, con người hắn dù có bao nhiêu lý tưởng xa vời nhưng đến cuối cùng đều muốn quay trở về Giang Nam cố trạch. Nhưng lúc này, hành trình trở về Giang Nam xem ra là không thể...

Hắn thoáng nhìn Thương Tịch Tuyệt người kia cũng đang nhìn xa xăm, thuận theo tầm mắt của Thương Tịch Tuyệt phía bên kia có một cái lều vàng mành cửa da trâu tương đối lớn chiếm cứ, thị vệ tuần tra bên ngoài hết sức nghiêm ngặt, lá cờ màu xanh ngọc cũng giương cao hơn so với các ngọn cờ xung quanh, đón gió phơi phới. Thì ra Vĩnh Xương quốc đã tới rồi, lần này có lẽ là Hạc vương gia?

Thẩm Thương Hải có phần đăm chiêu, nhưng thấy Thương Tịch Tuyệt nhìn đến xuất thần, hiển nhiên là bị người cố quốc gợi lên kí ức cố hương. Thẩm Thương Hải cũng cảm thấy có phần chua xót, nam nhân này có thể vì hắn mà đến mạng cũng không cần, lại không ngại buông bỏ tất cả, đến mức chỉ vì muốn cùng hắn bầu bạn mà không nhận người thân. Dù trong lòng luôn tưởng nhớ cố quốc nhưng quyết không bao giờ ở trước mặt hắn biểu lộ ra cảm xúc này. Đoạn tình cảm này, thế gian mấy ai có thể làm được?

Hiện tại bệnh cũ tái phát, lời nói và việc làm đối với hắn đều lãnh đạm vô tình, khiến hắn bắt đầu không ngừng tự trách bản thân. Cảm giác hổ thẹn dâng lên trong lòng, khẽ kéo cánh tay áo Thương Tịch Tuyệt, thấp giọng nói “xin lỗi”, đáp lại là ánh mắt của Thương Tịch Tuyệt. Thương Tịch Tuyệt vẫn giữ vẻ mặt ngàn năm khó đổi, khó nắm bắt được đang nghĩ cái gì nhưng nghe thấy Thẩm Thương Hải không đầu không cuối nói một câu xin lỗi, ánh mắt trở nên kinh ngạc, nhìn chằm chằm Thẩm Thương Hải.

Thẩm Thương Hải bị hắn nhìn đến lúng túng nhưng lại không dám tránh ánh mắt hắn, vội nắm chặt cổ tay Thương Tịch Tuyệt, dịu dàng lên tiếng “Tịch Tuyệt, vô luận thế nào ta cũng sẽ không buông tay ngươi”.

Thương Tịch Tuyệt nhíu chặt chân mày, nhìn bộ dáng kì quái của Thẩm Thương Hải đến nửa ngày cuối cùng gỡ móng vuốt của hắn ra, ôn hòa nói “Tùy ngươi. Nhưng mà sau này ngươi cũng đừng hối hận.”

Ban đêm trên thảo nguyên có rất nhiều ngọn lửa trại, mọi người quây quần trò chuyện vui vẻ. Ung Dạ Vương nổi tiếng là người không thích tiệc tùng. Do vậy, chẳng ai dám qua mời ba người bọn họ tới góp vui. Hồng y nam tử cùng Ô Thuật Nạp Na ban thưởng rượu thịt xong đã sớm trở về lều riêng.

Thẩm Thương Hải nằm bên cạnh y lắng nghe tiếng gió bên ngoài khẽ vang, sóng biển dập dìu vỗ đá nhịp nhàng. Thương Tịch Tuyệt ngồi ven biển đốt lửa phát ra hỏa quang rực rỡ, lúc sau cẩn thận đi đến bên Thẩm Thương Hải đang nằm ngủ, ánh mắt có chút đăm chiêu. Bàn tay bất giác vung ra, dịu dàng vuốt ve gương mặt Thẩm Thương Hải.

“Ân...” Trầm Thương Hải đang say giấc cảm thấy trên mặt ngứa ngáy nhất thời thanh tỉnh, mở mắt. Bất ngờ trông thấy đôi mắt sâu như biển đang nhìn xoáy mình, Thương Tịch Tuyệt không biết vì sao thoáng xuất hiện một tia ảo não, đột nhiên thu tay lại đứng dậy đi sang bên cạnh ngủ. Thẩm Thương Hải ôm lấy gò má dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của người vừa rồi, tim đập muốn bắn ra khỏi lồng ngực nhịn không được bật cười. Tịch Tuyệt kia rõ ràng thừa dịp hắn đang ngủ đến trộm đậu hũ, bị hắn phát hiện cũng không nên bày ra dáng vẻ lãnh khốc đi. Hắn hoàn toàn không ngờ Thương Tịch Tuyệt lại còn có dáng vẻ thất thố như thế.

Sáng hôm sau, Thẩm Thương Hải bị tiếng cười huyên náo bên ngoài đánh thức. Sau khi chỉnh trang bước ra lều, dương quang đã chiếu sáng cao nguyên, thảo sắc. Đám mây tuyết trắng tinh thông vạn lí phập phồng dềnh dang trên cao phản ánh xanh biếc xuống hồ bạc, tựa như có vô số tuyết liên đang bơi lội trong nước. Trung tâm thảo nguyên là một tòa đài, phía dưới có mấy người đang ngồi. Ung Dạ vương bất ngờ xuất hiện trong đoàn, bên cạnh hắn còn có một nam tử ăn mặc hoa lệ, trên mặt đeo mặt nạ hoàng kim. Trầm Thương Hải vừa trông thấy người nọ đã có thể xác định chính là Hạc vương gia của Vĩnh Xương quốc, hắn theo bản năng quay lại nhìn lều trại của mình, Thương Tịch Tuyệt vẫn chưa ra xem náo nhiệt. Hắn nhớ trước kia ở trong Vĩnh Xương Cung, Thương Ngâm Hạc vẫn luôn đối với hắn đầy địch ý, do vậy liền hòa vào đám đông bên ngoài, tránh để Thương Ngâm Hạc nhận ra mà sinh nhiều rắc rối.

Lúc này trên đài cao có vài người bắt đầu nói chuyện, Trầm Thương Hải đứng xa không nghe rõ, bèn hỏi mấy người bên cạnh đang cao hứng phấn chấn mới biết đại hội này do các quốc gia Tây Vực thay nhau chủ trì, lần này đến phiên Vĩnh Xương quốc làm chủ. Những người đứng trên đài cao đều là các trọng tài được cử ra giám sát đấu hội. Sau một màn ca vũ, những người tham gia thi đấu đều luân phiên lên sân khấu. Điêu dương, đua ngựa, xạ tiễn … Các tuyển thủ đều xuất trận thu hút được vô số người xem lớn tiếng reo hò. Trầm Thương Hải ngồi trên xe lăn bị đám người phía trước che khuất tầm mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, nghe xong một lát, thấy nhàm chán tự động lăn xe rời đi, bỗng phía sau vang lên tiếng cười hào sảng “Thì ra ngươi đã ở đây”.

Hồng y nam tử đầu đội đấu lạp bước đến, nam đồng kia ngồi trên cổ hắn ráo riết nhìn xung quanh xem náo nhiệt, mặt mày vô cùng hớn hở.

“Ta đang chuẩn bị trở về” Thẩm Thương Hải nghiêng xe lăn.

Hồng y nam tử nhìn quanh bốn phía xác định được sự tình, gật đầu “Ngươi như vậy chắc chắn là cái gì cũng không nhìn thấy, có muốn ta đưa ngươi vào? Đúng rồi, bạn của ngươi đâu? Hắn thương thế hẳn đã tốt rồi, sao không đến giúp ngươi?”.

Thẩm Thương Hải xấu hổ cười cười “Hắn không thích náo nhiệt”.

Nam tử kia à lên một tiếng sau đó trầm ngâm ” Ta đoán hắn nhất định có tâm bệnh, sở dĩ không muốn ra ngoài chạm mặt ai đó thôi”.

Thẩm Thương Hải không nhìn ra người này bề ngoài tùy tiện như vậy lại có ánh mắt sâu sắc đến thế, lại nghĩ tới lời Tịch Tuyệt ngày đó đã nói, tâm dao động rất nhiều “Các hạ nói, đối tốt với bằng hữu, bằng hữu sẽ đối tốt với ta, là thật?”

Hồng y nam tử chưa mở miệng thì đứa trẻ đã giòn giã nói: “Phụ thân có thể trị thì nhất định sẽ trị, phụ thân lợi hại nhất!” con mắt đen láy lấp lánh đảo vòng bồi thêm một câu “Thúc thúc cũng lợi hại nhất!”.

“Tiểu gia khỏa, cái gì ngươi cũng có thể nói” Nam tử kia bật cười, sau đó nói với Thẩm Thương Hải: “Nếu không nắm chắc ta sẽ không đáp ứng bừa. Chẳng qua bạn của ngươi có một khối thai kí sinh quá lớn, muốn trừ bỏ phải lột da thay mới, cũng không quá nguy hiểm. Chỉ có điều hắn có đồng ý hay không”.

Nghe nói phải lột da, Thẩm Thương Hải không khỏi lo sợ bất an. Hắn biết có nhiều y thuật cổ quái, cũng gặp qua không ít những thứ ly kì huyền diệu nhưng lần đầu nghe thấy có lột da thay mới, thực khó có thể tưởng tượng. Huống chi đó còn là da mặt của Thương Tịch Tuyệt, liên quan đến ngũ quan nếu sơ xuất có thể nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng không dễ dàng thay Thương Tịch Tuyệt quyết định: “Điều này... phải hỏi qua hắn mới được, Thương Hải trước xin tại ơn quý hữu”.

Hắn khách khí cúi người cảm tạ từ biệt hồng y nam tử rồi chậm rãi trở về.

Thương Tịch Tuyệt đang ngồi xếp bằng trong lều trại, nghe thấy tiếng động, giương mắt lạnh lùng: ” Sao thế? Không gặp được Phục Nghệ nên thất vọng trở về à?”.

Thẩm Thương Hải thong dong mỉm cười: ” Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ ra ngoài hít thở một chút. Ngươi nếu không thích, ta sẽ không đi nữa”.

Hắn nhìn trộm nét mặt Thương Tịch Tuyệt rồi nói tiếp: “Ngươi không phải là đang muốn chúng ta đi nói với Ung Dạ vương một tiếng rồi sau đó trở về Ung Dạ tộc đấy chứ?”

Thương Tịch Tuyệt vốn định mượn cơ hội giễu cợt hắn vài câu không ngờ hôm nay Thẩm Thương Hải lại dửng dưng chẳng quan tâm đến lời chế giễu của hắn, ngược lại khiến hắn giống như đang tấn công một cục bông vô chi vô giác chẳng có tí lực. Hắn hừ một tiếng từ chối cho ý kiến.

Thẩm Thương Hải lần này đi xa sợ đường sá xa xôi dễ khiến nhàm chán sinh bực mình nên cố ý mang thêm chút giấy mực để dành tiêu khiển dần. Thời điểm này nhàm chán không có việc làm mới nhớ đến lần trước nhận lời giúp người thợ rèn ở Lý tộc cải tiến ống bề liền đem giấy đặt lên đùi tùy tiện vẽ theo hứng. Hắn mải mê tu chỉnh quên cả thời gian, cũng chẳng biết bao lâu, đợi cho đến khi cảm thấy đói bụng thì đã qua buổi trưa. Lúc này bên ngoài tiếng reo hò ngày một lớn, thi đấu dường như đang ở hồi gay cấn. Một trận đinh tai nhức óc dội vào khiến Trầm Thương Hải ở trong lều bị dao động, bên ngoài thấp thoáng thấy ngàn kị binh đang chạy tới. Ban đầu dao động vô cùng mạnh mẽ nhưng rồi đột nhiên tĩnh lặng trở lại, cười lạnh: ” Thật quá phô trương, hẳn Phục Nghệ đã đến rồi”.

Thẩm Thương Hải hơi chấn động, trong gió thổi đến tiếng nói chuyện của đám người bên ngoài “Xạ Nguyệt vương đến, ta còn nghĩ Xạ Nguyệt vương đang giao chiến cùng với Hạ Lan Hoàng, sẽ không đến đây!”.

“Vội đến mấy thì cũng không thể bỏ qua sự kiện Tây Vực lần này mà!” Mấy người khác phản bác.

Quả nhiên là Phục Nghệ! Thẩm Thương Hải nhất thời trong lòng bối rối chốc lát sợ đến phát run, cuối cùng bỏ đi tạp niệm, đặt bút xuống, lặng lẽ đi tìm lương khô.

“Tuyệt Tịch, ngươi có đói bụng không?”

Hắn đưa miếng thịt bò đưa cho Thương Tịch Tuyệt nhưng y không nhận, chỉ liếc qua rồi chậm chạp nói: “Ngươi không ra ngoài gặp Phục Nghệ?”. Xét cho cùng Thương Tịch Tuyệt vẫn là vì hũ giấm chua năm xưa mà trở nên cáu kỉnh.

Thẩm Thương Hải bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, đem lương khô nhét vào trong tay Thương Tịch Tuyệt.” Ta đã nói sẽ ở cạnh ngươi cả đời, ngươi đừng nghĩ nữa! Huống hồ Phục vương cũng chẳng thích ta, ta với hắn thật sự chẳng có gì cả”.

Thương Tịch Tuyệt trong lòng vẫn còn hoài nghi nhưng cũng không nói ra miệng, lặng lẽ tiếp nhận lương khô.

Hai người bắt đầu ngồi ăn, bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, nam đồng oán giận nói vọng vào “Thúc thúc, ta muốn xem bọn họ giao đấu!”.

Hồng y nam tử cười lớn “Bọn họ hiện tại có đấu nữa đâu, thúc thúc kể chuyện xưa cho ngươi nghe, ngày mai lại mang ngươi đi xem tiếp”.

Đứa nhỏ đành ngoan ngoãn nghe lời.

Khi Thẩm Thương Hải bắt đầu tiếp tục ăn thì tiếng bước chân từ xa lại vọng đến lần thứ hai, đúng là không nên đứng trên đài cao nhìn Ung Dạ vương. Gương mặt Thương Tịch Tuyệt thoáng chốc phủ một tầng băng sương, thập phần tuấn lãnh hướng Trầm Thương Hải nói “Phục Nghệ đến rồi, đang ở du thuyết cùng quý tộc các nước lân cận kết minh, liên thủ xuất binh cùng đánh Hạ Lan Hoàng Triều, sau này phân chia lãnh thổ Trung Nguyên”.

Thẩm Thương Hải rùng mình, lúc trước hắn cũng đoán được phần nào mưu đồ mang quân Xạ Nguyệt quốc tiến đánh Trung Nguyên của Phục Nghệ nhưng không ngờ là thật. 

“Bọn họ đồng ý bắt tay với nhau sao?”. Tuy rằng miệng hỏi nhưng trong lòng hắn cũng sớm có đáp án. Ở Tây Vực, các cường quốc như Xạ Nguyệt, Vĩnh Xương giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, Phục Nghệ nếu vung tay một cái, người người thuận theo hắn nhất định nhiều như mây.

Ung Dạ vương thản nhiên gật đầu “Xạ Nguyệt quốc đã liên tiếp công phá các quan ải của Hạ Lan triều, sĩ khí rừng rực. Các nước có thể cùng nhau chia một chén nước, tự nhiên sẽ chẳng ai ngu ngốc cự tuyệt. Hiện bọn họ đang vội vàng uống máu kết minh, đề cử thủ lĩnh. Ung Dạ đơn bạc lại không nghĩ đến tranh đoạt hồn thủy”.

“Vậy còn Vĩnh Xương?” Thương Tịch Tuyệt đột nhiên lên tiếng, Ung Dạ vương ngạc nhiên trộm nhìn hắn một cái, đoạn nói “Ta thấy Thương Ngâm Hạc hắn vốn không có chủ kiến, nói cần cân nhắc thêm rồi mới quyết định. Hắn nói Phục Nghệ trước kia suýt chết trong Vĩnh Xương cung, cho nên hai nước đã sớm kết thâm cừu đại hận. Xạ Nguyệt quốc trước mắt đang đối phó với Hạ Lan triều nên tạm thời không dụng binh với Vĩnh Xương quốc, chờ chiến sự ở Trung Nguyên kết thúc cũng khó nói trước. Vĩnh Xương nên nghĩ kế sách đối phó với sự trả thù của Xạ Nguyệt sao cho tốt mới là chính sự. Hai nước nếu cùng trở mặt chỉ e cả Tây Vực vĩnh viễn không có ban ngày”.

Thương Tịch Tuyệt bặm môi, tinh thần vô cùng khẩn trương. Trầm Thương Hải biết hắn đang lo lắng cho vận mệnh của Vĩnh Xương quốc, nhẹ nắm tay Thương Tịch Tuyệt vốn muốn nói với hắn vài lời an ủi nhưng nghĩ hắn trước kia cùng Phục Nghệ có qua lại, do sợ bất cẩn nói điều không nên nói cùng khiến cho tâm trạng Thương Tịch Tuyệt trầm trọng hơn, nghĩ vậy đành ngoan ngoãn tiết kiệm ngôn từ của mình. Ba người thoáng chốc đều trở nên im lặng. Không biết qua bao lâu, tiếng xe ngựa gấp gáp vọng đến phá vỡ im lặng.

Tướng sĩ Xạ Nguyệt quốc cũng chọn ven hồ làm nơi dựng trại, bọn họ nhanh chóng dựng lều, không bao lâu sau thì hơn mười tòa doanh trướng to nhỏ nhanh chóng mọc lên. Ai ~~~ cái này có tính là oan gia ngõ hẹp không?

Thẩm Thương Hải âm thầm quan sát sắc mặt Thương Tịnh Tuyệt càng ngày càng âm trầm chỉ cảm thấy đau đầu, thôi nói chính mình cũng mệt rã rời, tự đi chợp mắt hay là cùng Thương Tịnh Tuyệt mau chóng khởi hành, rời xa chốn thị phi này. Hắn suy nghĩ thận trọng, trằn trọc hồi lâu mới từ từ thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã thấy trong trướng có một đống lửa giống như ngọn nến, thì ra là đã hoàng hôn. 

Thương Tịnh Tuyệt cùng Ung Dạ vương không có ở đây. Thẩm Thương Hải khẽ nhìn lướt qua thấy túi nước cùng cung tên đều ở đây, vậy có nghĩa là Thương Tịnh Tuyệt không có đi săn cũng không đi múc nước, hắn lập tức trở nên hoảng hốt, lăn chiếc xe ra trướng mũi thuyền.

Mặt trời đã khuất sau núi tuyết đem dãy núi đổ xuống từng tầng kim hồng sắc. Mặt trăng vừa mới mọc, xa xa, lửa trại hừng hực, đầu người đông nghịt đang hát vang chè chén, ca múa vang trời, so với tối hôm qua còn náo nhiệt hơn gấp bội. Hắn trong bóng chiều tìm kiếm thân ảnh Thương Tịnh Tuyệt, kiếm một vòng cũng không có kết quả. Ánh mắt cuối cùng không tự chủ rơi ở danh trướng màu vàng gần đó. Bên ngoài có rất nhiều thị vệ mang binh khí liên tục tuần tra, có thể khẳng định Phụ Nghệ đang ở bên trong. 

Hắn cùng Phục Nghệ giờ phút này cách nhau bất quá là trăm bước, nhưng Thẩm Thương Hải hiểu rõ mình cùng người nọ cho dù có gặp lại cũng đã trở nên xa lạ. Hắn than nhẹ, tính xoay người định trở về thì thấy có một người đàn ông đánh xe ngựa chạy qua. Xe ngựa một đường thẳng đến doanh trướng của Phục Nghệ.

“Ngươi là ai? Mau dừng lại!!” Thị vệ bốn phía mặt mũi biến sắc, đao kiếm rút ra khỏi vỏ tiến lên chặn xe ngựa.

Hồng y năm tử cao giọng cười to, không hề đặt những người kia ở trong mắt ngược lại còn vung một roi thúc xe ngựa hướng vương trướng chạy đến. Bọn thị vệ lớn tiếng quát mắng, múa may binh khí bổ về phía vó ngựa, chưa đến gần thùng xe đã có 2 liễm sắc bén cuốn gió phóng ra. Bọn thị vệ cả kinh ngay cả kinh khiếu cũng không phát ra, tựa như đống lá khô bay ngược lại. Hồng y nam tử này đúng là đến phục kích Phục Nghệ! Trầm Thương Hải hoảng sợ tiếp viện, xe ngựa kia không coi ai ra gì một đường lao thẳng vào lều trại.

“Lớn mật!” Trong trướng vang lên tiếng quát rống giận, giữa chừng lại quàng quạc gián đoạn, Trầm Thương Hải nhanh chóng quẳng cánh buồm ra đón, lại bị đánh bay khỏi trướng, ngã xuống nền cỏ. Tim hắn lúc này nhảy loạn nhưng không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng. Bên trong lều trại trở nên im ắng không tiếng động. Cuối cùng một giọng nói trầm thấp run rẩy lên tiếng “Là ngươi... “.

Phục Nghệ lên tiếng làm Thẩm Thương Hải vừa khiếp sợ, cuồng hỉ, thống khổ, hỗn loạn…nhịn không được khẽ lăn bánh xe lùi lại hai bước phân rõ ranh giới, nghe thấy Phục Nghệ quát hai tiếng “Vô Song” làm Thẩm Thương Hải như đóng băng tại chỗ, suy nghĩ trở nên mù mịt.

“Là ta...”

Cái âm thanh hoa lệ kia từ từ bay đến mũi thuyền giống như đem không gian xích lại một chỗ. Thẩm Thương Hải chau mày, thì ra chủ nhân của hai cái thủy chùy phóng ra từ xe ngựa kia là Vô Song công tử. Không phải sau khi Phục Nghệ trúng tên, hắn nói chuyện cũ không tính toán nữa hay sao? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui