Phù Sinh Mộng Sát Nông


"Hai vị tiểu huynh đệ xin dừng bước." vừa đi khỏi vài bước, Kim Chung Đại và Đoàn Gia Tân ngoái đầu lại nhìn ông thầy tướng số kia, "Tôi nhìn thấy hai người thật sự có nhãn duyên, coi như là một chút nhân tình, để tôi xem cho hai vị một quẻ, được chứ? Đừng lo, tôi không lấy tiền hai người."
Kim Chung Đại bán tín bán nghi.

mà Đoàn Gia Tân bên cạnh lại bật cười, đột nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng Kim Chung Đại.

"Không lấy tiền, không tốn tiền cũng coi như là chuyện tốt, sao không thử xem?"
Kim Chung Đại nghe xong cũng thấy có đạo lý, hai người liền ngồi xuống ghế đẩu đối diện thầy tướng số.

"Xin hỏi nhị vị muốn coi vận mạng hay tình duyên?" Gã vuốt vuốt chòm râu hỏi.

"Tôi xem vận mạng." Đoàn Gia Tân lập tức mở miệng, quay đầu nhìn Kim Chung Đại thì thấy cậu vẫn chần chừ chưa quyết định.

"Tôi...tôi..." do dự cả buổi cuối cùng vẫn là Đoàn Gia Tân lên tiếng trước, "Sư phụ, coi tình duyên cho cậu ấy đi."
Kim Chung Đại giương mắt nhìn Đoàn Gia Tân, đối phương lại dùng biểu lộ "tôi hiểu" vì vậy cậu cũng không nói xen vào, chỉ cùng đợi thầy tướng số phán.

"Vị tiểu huynh đệ này nhìn theo đường chỉ tay, đường tình duyên có chút....!phức tạp..., nhưng lại rất dài..."
"Xin ngài giải thích..." nghe xong lời này, hai mắt Kim Chung Đại sáng lên.

"Xin hỏi, cậu đã có ý trung nhân chưa?" Gã thầy bói nhướng nhương lông mày, hỏi.

Kim Chung Đại quan sát Đoàn Gia Tân, nghĩ cũng không phải là bí mật gì nữa rồi liền gật đầu.

"Nếu vượt qua được gian nan trắc trở thì cuối cùng sẽ thành người nhà, đương nhiên phải trải qua ít nhiều phong ba, nếu có thể chịu đựng được những khổ cực này, hai người các cậu cuối cùng sẽ tu thành chánh quả...chỉ có điều..." Gã thầy bói muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.

"Có điều thế nào?" Kim Chung Đại căng thẳng đến độ tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Chỉ có điều quá trình này cần ít nhiều trả giá và lựa chọn, phải làm thế nào tất cả đều do tự cậu quyết định thôi."
Kim Chung Đại chỗ hiểu chỗ không, ý là chỉ cần tôi kiên trì hy sinh, một ngày nào đó Xán Liệt sẽ quan tâm tôi đúng không?
Một mực chìm đắm trong lời khuyên của vị tiên sinh này, cậu cũng không còn để tâm đến số mệnh của Đoàn Gia Tân.

"Nè, cậu vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện đó sao?" Đoàn Gia Tân nhìn thấy Kim Chung Đại cả buổi trời vẫn chưa lấy lại tinh thần, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu.

"Không có...không có không có..." Kim Chung Đại vội vàng trả lời y.

"Tôi bây giờ chợt nhớ ra là còn chút việc chưa làm xong, nếu như cậu không muốn đi dạo nữa thì về trước đi."
"À, dạ được.


Sư huynh, em đi trước, anh đi cẩn thận."
Đoàn Gia Tân nhìn bóng lưng Kim Chung Đại đi xa, mới quay lại hẻm nhỏ vừa nãy.

"Tôi đều nói theo lời cậu dặn rồi, nửa số tiền còn lại cậu nên trả cho tôi đi." Gã thầy bói chìa tay về phía Đoàn Gia Tân đòi tiền công.

"Biết rồi, lão già." Đoàn Gia Tân liếc mắt, đem tiền trong túi đổ ra một đống trên quầy hàng của gã, "Nếu như sau này cậu ta có tới tìm ông, cứ theo ý của tôi mà nói tiếp, nhớ kỹ, nhất định phải khiến cậu ta cảm thấy kiên định, không được dao động."
"Được được, tôi biết rồi." Gã thầy bói gật đầu.

"Đúng rồi, chuyện ông bịa về số mạng của tôi có bao nhiều là thực bao nhiêu là giả vậy?" Đoàn Gia Tân đột nhiên nhớ đến lão già này nói mình là mệnh phú quý, tuy y không hoàn toàn tin những lời quỷ quỷ thần thần này nhưng cũng thuận miệng hỏi.

"Tiểu huynh đệ này nhìn qua liền biết khí chất phi phàm, tương lai thực sự là mệnh phú quý nha.

Nếu đúng như lời tôi nói, sau này nhớ thưởng thêm cho tôi."
Đoàn Gia Tân nghe xong, ngẩn đầu lạnh lùng cười liền bỏ đi.

Gã thầy bói nhìn bóng dáng y, yên lặng thở dài.

.

Truyện Hài Hước
Thực ra, gã cũng không nói dối, sự thật chính là như vậy.

Vị tiểu huynh đệ thứ nhất đường tình duyên lúc ẩn lúc hiện, e là sẽ vì tình mà xoắn xuýt khổ sở, nhưng gã thuận tiện nhìn giúp cậu đường sinh mệnh, may mà đường sinh mệnh cậu rất dài, cho nên giống như gã đã nói, chỉ cần trải qua hết được gian khổ nhất định sẽ có ngày được hưởng phúc.

Nhưng vị Đoàn huynh đệ này, tuy là mệnh phú quý, lại không có phúc hưởng thụ.

Người đang làm thì trời đang nhìn, thiện ác nhân quả đều có báo ứng.

Kim Chung Đại một mình trở về Quảng Đức Lâu, vừa bước vào đại môn đã nhìn thấy bóng dáng Phác Xán Liệt.

Đang muốn trốn tránh nên hướng đường nhỏ lách qua, bởi vì không biết chạm mặt rồi phải nói gì mới phải, lại bị Phác Xán Liệt gọi lại.

"Chung...Chung Đại..." Phác Xán Liệt ấp a ấp úng gọi tên cậu.

"Đại sư huynh có gì cần sao?"
"Anh..."bây giờ, Phác Xán Liệt ngược lại lại ngượng ngùng như một cô nương, "Anh tới đây là muốn xin lỗi em, nếu Đại sư huynh có gì không phải em chỉ cần nói ra thôi, về sau Đại sư huynh sẽ sửa."
Sửa?
Trong lòng Kim Chung Đại có chút không biết phải làm sao.


Nếu như em nói em muốn anh yêu em, anh sẽ sửa sao?
"Đại sư hunh nói quá rồi, anh đối với em tốt như vậy, làm sao có gì đúng hay sai được.

Là Chung Đại hẹp hòi, trước kia có gì thất lễ, kính xin Đại sư huynh và Tiểu Bạch sư huynh đừng để bụng."
Thấy Kim Chung Đại lạnh nhạt như vậy, Phác Xán Liệt cảm thấy có chút không dễ chịu.

Nếu không phải đúng lúc nghe được tâm sự của cậu, bộ dạng trước mắt này làm sao anh có thể biết chuyện quan trọng là đối phương thích mình.

Bất kể ai đều thấy rõ là lập trường đối địch.

"Chung Đại à...!sắp tới sinh nhật em rồi, em muốn cái gì.

Đại sư huynh mua cho em." Phác Xán Liệt cười khổ, chính mình không có khả năng hồi báo lại nhiệt tình của đối phương, đành cố gắng dùng cách khác bù đắp lại.

Muốn cái gì?
Đại sư huynh, thứ em muốn, anh sẽ nguyện ý cho em sao?
Cho dù chỉ là lời hỏi han xuất phát từ đáy lòng, một ánh mắt ân cần thôi, em cũng không đòi hỏi xa vời sẽ nhận được tình cảm như tình yêu anh dành cho Bá Hiền sư huynh.

Thế nhưng, nêu không có Bá Hiền ở giữa khuyên giải, sợ là anh cũng không đến giảng hòa thành khẩn như vậy.

"Thứ em muốn, Đại sư huynh anh không cho được."
Một câu đâm trúng tim hai người.

Phác Xán Liệt vội vàng muốn làm lành, liền vui tươi hớn hở giả ngu, "Là châu báu gì sao? Xem ra Đại sư huynh về sau phải ra sức kiếm tiền mới được rồi."
Kim Chung Đại cười rất yếu ớt.

Quả nhiên, anh không hiểu.

Cũng không muốn tiếp tục ở đây dây dưa với anh nữa.

ở đây thêm một chút, chính mình lại đau đớn thêm một chút.

Về sau, có một khoảng thời gian, Kim Chung Đại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục cùng Biên Bá Hiền đùa giỡn như trước.

Đối với Phác Xán Liệt cũng khôi phục lại thái độ như xưa.


Điểm ấy khiên Phác Xán Liệt an lòng rất nhiều.

Ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Kim Chung Đại, Biên Bá Hiền cũng vài người có thể nói chuyện được trong đoàn hát hùn tiền lại, mua cho Kim Chung Đại một món đồ nước ngoài- Đồng hồ bỏ túi Tây Dương.

Phía trước màu vàng chạm khắc hoa văn rỗng, mặt sau toàn bộ đều được bọc bằng kim loại, kiểu dáng trang nhã lại rất đẹp.

Kim Chung Đại cầm món đồ kia, quả thưc vô cùng ưa thích.

Nghĩ đến đây là món quà quý giá lần đầu tiên được tặng trong suốt mười mấy năm qua, cậu cẩn thận bỏ vào trong hộp, sợ mất.

Mà cả một ngày trời không gặp Phác Xán Liệt, cả người tựa như cây thiếu nước, ủ rũ không có chút tinh thần nào.

Vương sư phụ tính tình thiện lương, nghĩ hôm nay là sinh nhật cậu nên cũng không làm khó.

Chỉ cho luyện tập vài đoạn liền cho cậu đi nghỉ ngơi.

Lúc vừa trở lại tiền viện, Phác Xán Liệt đầu đầy mồ hôi chạy tới, cầm tay cậu kéo chạy ra ngoài.

"Đại sư huynh, anh đang làm gì vậy?"
"Lát nữa em sẽ biết."
Hai người quẹo đông quẹo tây rồi chạy đến đường lớn, Phác Xán Liệt dắt Kim Chung Đại vào một quán cơm kiểu Tây, thoạt nhìn có vẻ chỉ có quan lại quyền quý mới có thể vào.

"Hôm nay sinh nhật em, Đại sư huynh mời em tới đây ăn ngon một bữa." Phác Xán Liệt cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh, khiến Kim Chung Đại có chút cảm động.

Lại nhìn tay đối phương, phát hiền có mấy chỗ trầy trụa, còn rướm máu.

"Xán Liệt, tay anh bị sao vậy?"
Kim Chung Đại lo lắng, ngưởi anh bị thương, lòng cậu sẽ rất đau.

Phác Xán Liệt vội vã giấu tay ra sau lưng, cười nói không sao.

Chẳng qua là muốn cho Kim Chung Đại có một bữa cơm thật ngon, anh nói ý định với Sư phụ, sau đó liền chạy đến công trường gần đó phụ giúp người ta khuân vác đồ, cuối cùng dùng tiền lương mừng sinh nhật Kim Chung Đại.

Bữa cơm này, hai người ăn lại có chút không yên lòng.

Kim Chung Đại vẫn muốn biết vết thương trên tay Phác Xán Liệt là vì cái gì.

Mà Phác Xán Liệt lại suy nghĩ làm sao lát nữa khiến Kim Chung Đại vui vẻ.

"Sao vậy? Mấy món Tây Dương này ăn không quen sao?" Phác Xán Liệt thấy Kim Chung Đại cả buổi không nói chuyện, liền gắp một món gọi là "bánh mì" trong thực đơn bỏ vào chén Kim Chung Đại.

Nếu như không phải vì sinh nhật Tiểu sư đệ, anh cũng không nghĩ mình sẽ có cơ hội đi vào quán cơm của người Tây phương.


"Không phải, thật ra em rất cảm động.

Thực sự rất cảm ơn Đại sư huynh đã dụng tâm." Kim Chung Đại nói thật, dù sao tất cả cũng là Đại sư huynh vì mình mà làm, đến nước này cậu cũng đã rất thỏa mãn rồi.

"Vậy thì tốt rồi, chỉ cần em vui thì Đại sư huynh cũng an tâm."
Phác Xán Liệt đột nhiên đứng dậy, nói nhỏ với một người đang đứng bên cạnh, sau đó quay về chỗ ngồi, nhìn thấy Kim Chung Đại như đang lọt vào sương mù.

"Đừng gấp, còn có một thứ rất tuyệt nữa muốn tặng cho em.

Trước tiên, em nhắm mắt lại đi." Phác Xán liệt nói với Kim Chung Đại.

Kim Chung Đại hoàn toàn không biết anh muốn làm gì, nhưng cũng nghe theo nhắm mắt.

Ai biết Phác Xán Liệt giống như ảo thuật gia, trên bàn bỗng nhiên xuất hiện một cái mâm tròn màu trắng vừa dày vừa mềm, bên trên còn dùng rất nhiều mảu sắc xinh đẹp vẽ những chữ nước ngoài ngang dọc nhìn không hiểu.

"Người Tây phương nói cái này là bánh sinh nhật, vào ngày sinh nhật bọn họ nhất định phải ăn cái này, anh nghĩ đến liền chuẩn bị cho em một cái." Phác Xán Liệt khẽ mỉm cười, lại khiến Kim Chung Đại trong lòng nhất thời mê loạn.

Nếu mỗi ngày đều là ngày sinh nhật thì tốt biết mấy?
Chí ít Đại sư huynh đều có thể đối tốt với mình như vậy mỗi ngày.

Mang theo chút hiếu kỳ trong lòng, Kim Chung Đại chỉ vào mấy chữ nước ngoài được dùng màu đỏ vẽ lên trên cái gọi là "bánh ngọt" hỏi Phác Xán Liệt, "Cái chữ nước ngoài này là gì vậy?"
"Thiệt ra, anh cũng không hiểu mấy.

Thấy chỗ đó bánh ngọt có rất nhiều kiểu dáng, bên trên đều viết mấy chữ này nên anh cũng nói ông chủ viết cho anh một cái, chắc có nghĩa là "Sinh nhật vui vẻ" đó." Phác Xán Liệt nhìn mấy cái văn tự của người phương Tây, nâng cằm suy nghĩ.

"Ông chủ quán cơm này cũng từng được đi nước ngoài rồi.

cũng hiễu vài câu tiếng nước ngoài.

Nghe ông ấy nói, mấy chữ này đọc là "ai lớp du".

Nghe hơi kỳ cục, cũng có thể là do anh học không giỏi."
Kim Chung Đại bỗng chốc bật cười, lần đầu nhìn thấy Phác Xán Liệt có chút ngu ngơ, trong lòng ngập tràn ấm áp.

"Em cũng học xong rồi, thì ra người Tây phương nói "sinh nhật vui vẻ" là "ai lớp du"."
Hai người cứ thế dùng loại phát âm sứt sẹo này mà vui vẻ một hồi.

Sau khi ăn xong, cũng là lần đầu tiên Kim Chung Đại cùng một mình Phác Xán Liệt trên đường trở về Quảng Đức Lâu, Phác Xán Liệt cảm giác được Kim Chung Đại rất vui, nội tâm cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Dù sao, tình cảm là thứ không thể san sẻ công bằng được, chỉ là có nguyện ý hay không.

Nếu những thứ này có thể bù vào những áy náy tận sâu trong lòng anh với Kim Chung Đại, anh sẽ làm tiếp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận