"Tôi...?" Kim Chung Đại vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề đắc tội này, nhất thời cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng theo Lý Viên Chủ lên xe đến Ngô Phủ.
Lần này đi, thần sắc Lý Viên Chủ hoàn toàn đối lập với vẻ dương dương đắc ý của lần trước, bàn tay gã run rẩy bên trong tay áo mà tâm tư Kim Chung Đại lại đổ dồn hết lên người Phác Xán Liệt.
Đến lúc xe dừng trước cửa Ngô Phủ, phía trước đã có nhân viên cần vụ đứng thành hai hàng, đèn đuốc dọc hành lang trong đình cũng sáng trưng giữa cảnh đêm mênh mông làm tăng thêm vài phần quỷ dị.
Lý Viên Chủ cơ hồ mỗi bước đi đều phát run, gã chỉ là ông chủ một đoàn kịch nhỏ làm sao đủ sức chống đỡ nổi các loại giày vò của Ngô Đội trưởng.
Ngô Thế Huân gác chân ngồi trên ghế sô pha kiểu Tây, bưng một ly cà phê hạ nhân vừa chuẩn bị cho hắn.
Vị đắng của chất lỏng màu nâu từ từ lan tràn trên đầu lưỡi càng khiến tinh thần hắn thêm phấn chấn....Đêm còn rất dài, hắn có rất nhiều thời gian để chậm rãi chơi đùa.
"Ngô...Ngô Đội trưởng..."
Lý Viên Chủ vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân liền lập tức quỳ xuống giống như một con chó, từ từ bò tới bên chân người nọ.
"À...Lý Viên Chủ tới rồi."
Ngô Thế Huân không hề nhìn lên, tiếp tục nhìn chăm chú vào cái tách kiểu Tây Dương hoa văn tinh xảo trong tay, ánh mắt lúc lóe sáng lúc lại u tối.
Mãi cho đến khi Kim Chung Đại chậm rãi đi vào, hắn phát hiện được mùi khác lạ mới nghiêng đầu quan sát Kim Chung Đại một chút.
Kim Chung Đại bị ánh mắt sắc bén như chim ưng của người này nhìn chằm chằm, cảm thấy rất không thoải mái, không biết mắt nên nhìn đi đâu đành phải nhìn vào mũi chân mình, ngây người.
Cúi đầu mới nhận ra bên trong áo khoác mình là áo ngủ, bất giác cảm thấy có chút xấu hổ.
Ngô Thế Huân nhìn ra hai tai người nọ đột nhiên đỏ dần, hé miệng cười cười, không ngờ thật sự cảm thấy thú vị lại chính là vị "Tiểu Quý Phi" này.
Trên dưới đánh giá quần áo mất trật tự của Kim Chung Đại một phen, bộ dạng có vẻ rất hấp tấp.
"Xin Ngô Đội trưởng rũ lòng thương, hai con hát của tôi không hiểu chuyện nên đắc tội với Ngài, kính xin Ngài tha cho tụi nó một con đường sống!"
Nghe nói như thế, Kim Chung Đại mới lấy lại tinh thần, đúng rồi, Phác Xán Liệt không phải bị vị Đội trưởng này bắt giam hay sao? Vì thế, cậu cũng vội vã quỳ xuống, nói hùa theo Lý Viên Chủ.
"Ngô Đội trưởng, tính tình Đại sư huynh có chút lỗ mãng, có mạo phạm Ngài chỗ nào chúng tôi ở đây xin khấu đầu chịu tội..." nói xong liền dập đầu một cái thật mạnh xuống nền xi-măng, làm vang lên một tiếng thật lớn.
Tiếng "bốp" này khiến trái tim Ngô Thế Huân bỗng nhảy loạn một nhịp, vội vàng kéo Kim Chung Đại dậy nhưng vẫn để Lý Viên Chủ quỳ ở đó.
"Muốn tôi thả bọn họ ra rất đơn giản, cậu ở lại."
Dứt lời liền kề sát lại, hơi thở Ngô Thế Huân phả trên trán Kim Chung Đại, khiến cậu bắt đầu run rẩy.
Lý Viên Chủ nghe được lời này, trong lòng thở phào một hơi.
Quả nhiên đem theo Kim Chung Đại là điều đúng đắn, Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền thậm chí cả vận mệnh Quảng Đức Lâu đều nằm trong tay cậu rồi.
Vì thế, Lý Viên Chủ giật giật ống quần Kim Chung Đại, nhắc cậu mau mau đồng ý.
Kim Chung Đại lúc này hoàn toàn hiểu rõ.
Đứng yên tại chỗ một hồi mới ấp ấp úng trả lời, "Dạ...được..."
Ngô Thế Huân ngoái đầu nhìn Lý Viên Chủ vẫn đang quỳ dưới đất, ném cho gã một biểu lộ khinh thường, ra hiệu cho gã đi ra ngoài không nên phá hư hứng thú của hắn.
Lý Viên Chủ cúi đầu khom lưng, thất tha thất thểu thối lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Kim Chung Đại cảm thấy tay chân lạnh buốt, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ, nên nói gì phải làm gì cậu đều không rõ ràng lắm.
"Cậu tên gì?" Ngô Thế Huân dựa vào ghế sô pha mềm mại, nhìn Kim Chung Đại vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
"Kim...Kim Chung Đại..." Kim Chung Đại vẫn không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt người kia quá lạnh lẽo, càng nhìn chính mình lại càng lạnh đến cực điểm.
"Rất quan tâm đến hai vị Sư huynh của cậu thì phải...Nhìn cậu quần áo cũng chưa kịp thay đã chạy tới đây..." Ngô Thế Huân đột nhiên đứng dậy vòng ra sau lưng Kim Chung Đại, khiến cậu cả kinh không dám nhúc nhích, sợ đối phương bất ngờ làm gì khác.
"Ngô Đội trưởng, tôi không biết hai Sư huynh đã làm gì chọc giận Ngài nhưng xin Ngài hãy tha cho họ! Chúng tôi suy cho cùng cũng chỉ dựa vào hát Hí khúc để kiếm ăn mà thôi..." Kim Chung Đại cúi thấp đầu, chỉ nghe ra âm thanh run rẩy từ trong cổ họng.
"Nhưng mà Biên sư huynh của cậu khi nãy cho tôi một bạt tai, Phác sư huynh của cậu thì tới Phủ của tôi gây sự, thử hỏi tôi làm sao đem khoản nợ này đòi lại đây?" Ngô Thế Huân thật sự cũng không định tìm cách hành hình hai người trong nhà lao kia, nhưng lại phát hiện lời vừa nói ra, đứa nhỏ này lại kinh sợ mà run rẩy kịch liệt hơn.
Hắn bỗng cảm thấy chuyện càng thêm thú vị.
"Vậy...Ngô Đội trưởng muốn làm thế nào? Chung Đại người cũng đã ở đây rồi, tùy anh xử trí, chỉ xin anh thả Sư huynh của tôi." Kim Chung Đại đọc được trong ánh mắt đột nhiên lóe sáng của đối phương chút ý tứ hàm xúc, cậu biết rõ mình có lẽ không tránh nổi kiếp nạn này rồi.
Xán Liệt à, miễn là anh bình an vô sự, muốn em làm gì em đều sẵn lòng.
Ông trời ơi, nếu như ông nhìn thấy con hy sinh rồi, cầu xin ông để anh ấy có thể đối tốt với con hơn một chút thôi.
Chuyện tối nay lại giúp cậu thấy rõ địa vị của Biên Bá Hiền trong lòng Phác Xán Liệt, người kia không đụng được cũng không tổn thương được.
Bản thân mình cho dù có bao nhiêu mị lực đi chăng nữa cũng không thể khiến ánh mắt Phác Xán Liệt chuyển dời đến trên người mình, chỉ còn cách thay Xán Liệt bảo vệ thật tốt bảo bối trong lòng anh ấy.
Có như vậy, sau này Phác Xán Liệt biết được, biết đâu sẽ đối với mình có chút áy cùng đau lòng chăng?
Cậu có thể nhận được...cũng chỉ có những thứ này mà thôi.
"So với Biên sư huynh của cậu thì cậu hiểu chuyện hơn nhiều..." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay giữ cằm Kim Chung Đại, ngón tay cái xoa nhẹ khóe môi mang theo đường cong đặc biệt của người này.
Gương mặt như vầy, cho dù là khóc khóe miệng vẫn nhếch lên cao có phải không?
"Có thể khiến cậu hy sinh như vầy, làm tôi rất tò mò nguyên nhân bên trong là gì đó..." Ngón tay Ngô Thế Huân đã chạm đến khóe môi Kim Chung Đại, "Các người không giống anh em ruột..."
Kim Chung Đại không biết nên trả lời thế nào.
Cậu không bắt được cảm xúc của người này, chỉ sợ nói sai sẽ mất đi cơ hội này.
"Hay là trong hai người, có người khiến cậu nguyện xả thân cứu giúp..." giống như bị đâm trúng, Kim Chung Đại giật nảy mình.
Không hổ là Lão đại của Đội trinh sát, năng lực quan sát của hắn nhạy bén không ngờ, làm cả người cậu giống như rơi vào một cái lồng giam không mảnh vải che thân để mặc hắn nhìn rõ rõ ràng ràng.
"Biên Bá Hiền...hay là...Phác Xán Liệt?"
Một luồng hơi nóng phun trên vành tai Kim Chung Đại, làm vành tai đỏ ửng khi nãy vốn đã mờ dần đột nhiên phủ thêm một lớp huyết sắc.
Giọng nói Ngô Thế Huân mềm mại không hề giống vẻ ngoài lạnh lùng ác nghiệt của hắn làm trái tim Kim Chung Đại rối loạn.
Kim Chung Đại cắn môi, cố gắng bình ổn hô hấp, không dám lên tiếng, cậu không biết Ngô Thế Huân đang toan tính điều gì.
"Nếu tôi đoán không lầm thì có lẽ là Phác Xán Liệt nhỉ..." Ngô Thế Huân bất thình lình ngậm lấy vành tai Kim Chung Đại, dùng đầu lưỡi khẽ quấn tựa như đang nhấm nháp trái cây.
Cả người Kim Chung Đại phát run, dứt khoát nhắm mắt lại tiếp nhận hơi thở dày đặc của người nam nhân này.
"Không ngờ các người đều thích tên tiểu tử kia nha..."
"Ngô Đội trưởng..." Kim Chung Đại khống chế âm thanh của mình, cố gắng bình tĩnh, "Chúng ta đã tới đây rồi, khi nào anh có thể thả họ?"
Tiếp đó, một bóng mờ cực lớn như đêm tối phủ xuống, một chiếc lưỡi linh hoạt trượt vào miệng mang theo vị đắng thuần túy không hề giống vị trà đậm, toàn bộ trôi vào trong trái tim đang dần nặng trĩu của Kim Chung Đại.
Thân thể vẫn còn run bần bật lại bị ép phải thích ứng với hơi thở lạ lẫm kia, sau đó bị đốt cháy, từ từ tung bay.
Chiều cao của Ngô Thế Huân cũng tầm tầm Phác Xán Liệt, Kim Chung Đại bị siết chặt trong vòng tay mạnh mẽ của hắn, dưỡng khí từng chút từng chút bị tước đoạt nhưng thần trí lại ngày càng rõ ràng hơn.
Những dấu vết người nam nhân này tàn sát bừa bãi trên người mình, sợ là cả đời này đều không quên được.
Mà giờ khắc này, Xán Liệt à, anh đang làm gì?
Có phải đang trong phòng giam u tối kia ôm Biên Bá Hiền, vỗ về anh ấy, ôm anh ấy chìm vào giấc ngủ không?
"Vào những lúc này, thất thần là hành vi rất không tôn kính đối với tôi đó...!hửm..." Ngô Thế Huân một tay ôm ngay thân thể nhỏ gầy kia, sau đó tiếp tục bắt đầu từ xương quai xanh của cậu.
Hương vị này ngọt ngào đến độ khiến hắn muốn ngừng lại không thể ngừng được.
Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy buồn cười, ngay từ đầu ra tay chọn đúng người này thì tốt rồi, thật không ngờ tốn công tốn sức lại còn gây ra nhiều chuyện như vậy.
Tuy nhiên, điều này quả thực cũng tăng lên không ít thú vị.
Kim Chung Đại từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu không biết phải dùng phương thức nào để đối mặt với chuyện làm người ta cảm thấy nhục nhã như thế này.
Rõ ràng cảm thấy thân thể nóng lên, có nơi rõ ràng bắt đầu thay đổi, nhưng đây vốn dĩ là thứ cậu không hề có kinh nghiệm.
"Nhìn thấy cậu hình như có chút không phối hợp, tôi đây phải nghĩ biện pháp rồi..." Ngô Thế Huân thấy người nọ cắn chặt môi, xấu xa nói, "Sau tối nay, tôi chỉ thả một người...cậu giúp tôi suy nghĩ sẽ tốt hơn đấy..."
Đón lấy một cú thúc thật mạnh, Kim Chung Đại cảm giác thân thể như muốn nứt toát ra, âm thanh đau đớn cũng nghẹn trong cổ họng.
"Không nói vậy thì ai cũng không thả..." Ngô Thế Huân cầm cằm Kim Chung Đại, lại động thân một cái.
Như bị một thanh kiếm sắc xỏ xuyên, tiếng rên của Kim Chung Đại theo chóp mũi thoát ra, ngực càng phập phồng dữ dội.
"Thả Biên Bá Hiền...hay là...Phác Xán Liệt...?" sau mỗi cái tên là từng đợt va chạm liên tục, phân thân bị tiểu huyệt nóng ấm siết chặt, thoải mái đến độ Ngô Thế Huân không nhịn được mà thở hổn hển, lực nắm cổ tay Kim Chung Đại cũng tăng thêm vài phần, nhìn vẻ mặt thống khổ của người nọ nhưng khóe miệng đặc biệt kia quả thực vẫn duy trì độ cong như lúc ban đầu.
Ngô Thế Huân càng cảm thấy thích thú hơn.
Trong đầu Kim Chung Đại ngập tràn cái tên Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền.
Thả Phác Xán Liệt.
Nếu như không thả anh ấy...mình hy sinh tất cả há chẳng phải uổng phí sao?
Không, thả Biên Bá Hiền.
Bởi vì như vậy Phác Xán Liệt mới không tiếp tục làm ra chuyện điên rồ.
Thả ai? Rốt cuộc nên thả ai đây?
Kim Chung Đại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, không còn cảm nhận được những đau đớn từ phía dưới thân đem đến nữa, cậu đã bị hai cái tên kia giữ lại, cuối cùng, một tiếng rít lên làm động tác của Ngô Thế Huân chậm lại.
"Ngô...Ngô Đội trưởng...xin anh...xin anh thả cả hai người họ đi..." Ngô Thế Huân nhìn thấy khóe mắt Kim Chung Đại lấp lánh, cúi đầu liếm đi giọt nước mắt.
"Không thể từ bỏ một trong hai bên, đó không phải là thiện lương, mà là hành vi nhu nhược..." Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve làn da Kim Chung Đại, "Còn nữa...kêu tôi là Thế Huân...đừng kêu là Ngô Đội trưởng!"
Kim Chung Đại ngơ ngác nhìn gương mặt đột nhiên chuyển thành dịu dàng của Ngô Thế Huân, cảm thấy người này giống như ma quỷ, mà bản thân mình chỉ có thể làm một con cừu non mặc hắn xâu xé.
"Nè..."
Ngô Thế Huân cúi đầu xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng tỏa ra mùi hương mê người của Kim Chung Đại.
"Thực ra, "Quý Phi Say Rượu" hát rất dễ nghe, không nghĩ tới tôi nhất thời nhìn sai rồi, chọn lầm một Ngu Cơ đã có Bá Vương." ngữ khí của hắn rõ ràng hòa nhã hơn nhiều, nhưng Kim Chung Đại cũng đã chết lặng nên cũng không đáp lại.
"Giọng hát đẹp, thân thể lại càng tuyệt," hắn khoan khoái thở dài, "Vừa nóng lại chặt...giống như đã lâu lắm rồi không được thưởng thức hương vị tuyệt như vậy."
Lời nói khiến người ta xấu hổ này làm Kim Chung Đại quay đầu, nhắm mắt không nhìn Ngô Thế Huân, bây giờ lại muốn tính toán gì nữa đây?
"Cậu so với Biên sư huynh của cậu hiểu chuyện hơn nhiều...cam nguyện vì người trong lòng mà dâng hiến bản thân mình," Ngô Thế Huân trở mình, nằm bên cạnh Kim Chung Đại, "Nhưng mà, cậu ta nhìn không thấy đâu, người đó, Đại sư huynh của cậu, Phác Xán Liệt."
Quả nhiên, đầu vai của người nọ bắt đầu run lên, loáng thoáng có thể nghe thấy được tiếng khóc thút thít.
Lưng cậu xoay về phía hắn, cực kỳ giống một con thú nhỏ đã mất đi toàn bộ chỗ dựa vững chắc, sau khi trọng thương chỉ có thể tự mình liếm láp miệng vết thương.
Thời điểm chính mình hung hăng càng quấy trên người cậu cậu không khóc, lại chỉ vì nhắc đến tên người này liền khóc không thành tiếng.
Rốt cuộc có bao nhiêu đau?
Ngô Thế Huân đột nhiên có chút hối hận, không nên đùa giỡn quá trớn như thế.
Nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ này bây giờ, trong trái tim rối bời như bị ai đó vo thành một cục.
"Vật nhỏ, bằng không sau này đi theo tôi đi!".