Phù Sinh Mộng Sát Nông


Ngôn ngữ là một thứ, khi biểu đạt yêu thương luôn rất nhạt nhòa và yếu ớt nhưng khi biểu đạt hận thù, nó lại bén nhọn đến cắt da cắt thịt.

Ngoại trừ những người không mấy quan tâm, đối với Phác Xán Liệt và Kim Chung Đại mà nói, cuộc sống không có Biên Bá Hiền, chỉ còn lại cảm giác lạ lẫm, không thể thích ứng.

Phác Xán Liệt thường xuyên đi đến căn phòng từng thuộc về Biên Bá Hiền ngồi một lúc, vuốt ve tấm khăn trải giường cậu yêu thích nhất, phía trên tựa hồ còn lưu lại hơi ấm cùng mùi hương của cậu.

"Bá Hiền, một mình em dưới đó có lạnh không? Nếu không anh đến đó cùng em nha."
Phác Xán Liệt chỉ có thể cảm thán nhân sinh như một vở kịch, quá nhiều trào phúng.

Bá Vương mất Ngu Cơ yêu dấu, anh diễn câu chuyện của người đó, mất đi Bá Hiền của mình.

Nếu như lúc trước không quá chấp niệm, phải chăng đã không có kết cục như vậy?
"Sớm biết như vậy, chi bằng anh và em hát đoạn "Lương Chúc(1)" cho xong."
Lời còn chưa dứt anh đã cười khổ, không có kết quả, Lương Chúc chẳng phải cũng rơi vào kết cục sinh ly tử biệt mới hóa bướm thành đôi sao? Không tốt không tốt.

"Hay là hát vở "Mộc Quế Anh giữ ấn soái", em đóng vai đao mã(2) dáng vẻ nhất định rất xinh đẹp, anh sẽ làm Dương Tông Bảo của em..."
Nghĩ vậy, Phác Xán Liệt lại thở dài.

Câu chuyện tưởng chừng rất tuyệt vời vẫn không có một kết thúc có hậu.

Kết cục Dương Tông Bảo khi tuổi còn trẻ đã hy sinh trên sa trường, để lại Mộc Quế Anh trở thành quả phụ.

Cái này không phải, cái kia cũng không được.

Trách ai bây giờ, chỉ có thể trách bọn họ từ nhỏ đã là con hát.

Các vở kịch đều không có một vở phù hợp để hai người họ hát được một kết cục mỹ mãn.

"Bá Hiền, em nói xem anh vô dụng đến cỡ nào, tới bây giờ vẫn không thể tìm ra hung thủ hại chết em để báo thù.

Nếu anh xuống dưới tìm em, em có ghét bỏ anh không...?" Phác Xán Liệt một lòng muốn tìm tới cái chết, lại nghĩ đến chuyện không có mặt mũi đối diện với Biên Bá Hiền, không biết phải đem nó gác lại nơi nào.

Kim Chung Đại chỉ muốn đến phòng Biên Bá Hiền để tưởng nhớ một chút, lại nghe thấy tiếng Phác Xán Liệt lẩm bẩm trong phòng, vội đến độ không quan tâm người kia có nguyện ý thấy mình hay không, xông vào phòng.

"Xán Liệt, anh đừng...."
Nhìn thấy người kia tới, ánh mắt Phác Xán Liệt lập tức lạnh lẽo như băng.

"Cút ra ngoài, ở đây không chào đón cậu!" Phác Xán Liệt chỉ ra ngoài phòng, hạ lệnh đuổi khách.

Vào lúc này, anh không thể đối mặt với Kim Chung Đại, anh sợ mình không khống chế được sẽ làm ra chuyện gì thương thiên hại lý đối với người này.

Mạch máu trong cơ thể phình lên, bỏng rát từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, hai mắt như muốn phun ra lửa, trợn tròn đến dọa người.

Kim Chung Đại không hề nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, bỗng dưng hướng về phía linh vị Biên Bá Hiền trên bàn ở phía trong quỳ xuống.


"Em không có ý gì khác, chỉ là muốn lạy anh ấy."
"Cút đi!"
Vẫn không nhúc nhích, Kim Chung Đại cũng không biết lấy dũng khí từ đâu muốn chống đối Phác Xán Liệt.

Chỉ là, Kim Chung Đại tự biết mình không hại chết Biên Bá Hiền, trong lòng không hổ thẹn, ngoại trừ việc trước sau vẫn không thể tiếp nhận được sự thật người này đột nhiên không còn nữa.

"Tôi- nói- cậu- cút- đi-!" nộ khí của Phác Xán Liệt hoàn toàn bị châm ngòi, hai ba bước vọt tới trước mặt Kim Chung Đại, nắm lấy cổ tay cậu kéo lên.

Trong lòng bàn tay không biết bị vật cứng gì gõ vào, toàn bộ trái tim đều đau, Phác Xán Liệt nhíu mày, hầm hầm nhìn Kim Chung Đại.

Cả người cậu đều là độc dược, tôi vốn không muốn chạm vào cậu, nào biết chỉ vừa khẽ chạm vào đã đau nhức.

Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng.

Kéo ống tay áo đang phủ cổ tay ra, Phác Xán Liệt nhìn thấy trên tay Kim Chung Đại cột một món đồ chơi nhỏ, oán hận sâu thêm vài phần.

Dùng lực kéo mạnh Kim Chung Đại đến trước mặt rồi đẩy cậu ngã mạnh xuống đất, sau đó chỉ vào đoạn chỉ đỏ, vẻ mặt dữ tợn nói, "Tiện nhân, mày còn có mặt mũi đeo cái chuông đồng này sao?"
Phác Xán Liệt bổ nhào tới trước mặt Kim Chung Đại, liều mạng giật vật kia xuống, không mảy may quan tâm tới cổ tay Kim Chung Đại đã bị siết đến hằn ra vết đỏ.

"Xán Liệt, em xin anh, trả lại cho em đi!" Kim Chung Đại trơ mắt nhìn Phác Xán Liệt cướp đi bảo bối cậu trân quý nhất, chiếc chuông đồng có khắc hình chú mèo nhỏ từng đoạt từ tay Biên Bá Hiền lúc trước.

Giống như bây giờ, tất cả mọi người đều mỉa mai nói mình lấy đi mạng sống của Biên Bá Hiền.

Vẫn là lỗi của mình, làm chuyện xấu, vĩnh viễn đều là mình.

"Trả lại cho mày? Kim Chung Đại mày có biết xấu hổ hay không? Thứ này vốn không phải là đồ của mày!" Phác Xán Liệt nhớ tới cảnh tượng ngày đó, ánh mắt càng thêm bén nhọn, u tối, "Mày muốn núi vàng núi bạc thì tới tìm Ngô Đội trưởng của mày đi, cướp được thứ Bá Hiền yêu thích mày thích thú lắm đúng không?"
Kim Chung Đại không hề lên tiếng.

Cậu biết rõ, dù bị giễu cợt ra sao cái chuông đồng kia cũng không lấy lại được, giống như Phác Xán Liệt, không có một chút thuộc về mình, chưa từng có.

Mặc dù Biên Bá Hiền chết rồi, những thứ được khắc ghi lại vĩnh viễn đều là dấu ấn của anh ấy.

Bất kể là thân thể Phác Xán Liệt, hay trái tim, đều không có một chỗ trống dành cho mình.

Khóc không ra nước mắt, Kim Chung Đại chỉ đành đờ đẫn đứng dậy, chậm rãi rời khỏi nơi không chào đón cậu.

Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng cậu, càng siết chặt hơn món đồ kim loại trong tay.

Chỉ có tay đau, tim mới không đau.

Anh cũng không biết vì cái gì, đột nhiên lại đau đớn không rõ nguyên do.

Từ đó về sau, Quảng Đức Lâu lại thay đổi bộ dáng một phen, ngại thân phận Ngô Thế Huân, Lý Viên Chủ vẫn giữ lại Kim Chung Đại trong Viên, nhưng không an bài cho cậu làm việc gì cả, chỉ chờ đến hết hạn hợp đồng tranh thủ mời "ngôi sao tai họa" này đi.

Dù sao cậu cũng có một ngọn núi lớn như Ngô Thế Huân để dựa dẫm, một ngôi miếu nhỏ như Quảng Đức Lâu của gã không kham nổi vị đại thần này.


Phác Xán Liệt lại không chịu hát "Bá Vương Biệt Cơ", Lý Viên Chủ đành phải bố trí cho anh vở "Tứ Lang Thám Mẫu".

Ngược lại, Đoàn Gia Tân nhảy lên thành Phượng Hoàng, ai ngờ được y từ Kép đồng lại hát Đào nhi cũng ra hình ra dáng, một số người trước nay chưa từng nhìn thẳng vào y cũng rất ngạc nhiên, đều cảm thấy y ẩn mình đủ sâu, không lộ ra núi không lộ ra nước, quả nhiên bộc lộ ra được mấy phần bản lãnh.

Tuy hủy bỏ "Bá Vương Biệt Cơ" nhưng "Bạch Nương Tử" của Đoàn Gia Tân cũng thu được nhiều lời khen.

Đoàn Gia Tân lúc này mới nhớ tới gã thầy bói y mua chuộc trước kia không hề lừa gạt, nói mình là mệnh phú quý, quả thật như vậy, sau khi sắm vai Đào nhi, thanh danh y lan truyền càng rộng, thời gian trôi qua cũng có không ít người hâm mộ gửi tặng y giỏ hoa, mời đi dự tiệc.

Biết rõ chuyện Kim Chung Đại và Ngô Thế Huân lúc trước, Đoàn Gia Tân dĩ nhiên ai đến đều không cự tuyệt.

Những thứ đó không chỉ là cơ hội để y làm lung lạc lòng người mà nói không chừng còn có thể trở thành chút vốn liếng để y có thể dùng tới trong tương lai.

Từ sau lễ cúng 49 ngày, Phác Xán Liệt bắt đầu tìm đến rượu bất kể ngày đêm.

Lúc còn trong thời gian "cúng tuần", anh còn có thể lấy cớ linh hồn Biên Bá Hiền sẽ trở lại để gặp mình mà an ủi bản thân.

Bây giờ, đã qua bốn mươi chín ngày, thật sự không còn chỗ để tiếp tục niệm tưởng nữa, chỉ còn cách không ngừng mượn rượu để mê hoặc bản thân vẫn còn có thể nhìn thấy Biên Bá Hiền.

Kim Chung Đại nhìn thấy bộ dạng chán chường suy sụp này, chỉ thêm lo lắng, phiền muộn.

Kim Chung Đại biết rõ Phác Xán Liệt không muốn nhìn thấy mình.

Ngày thường nếu không trốn trong phòng thì sẽ lang thang trong biệt viện, nhìn xem Tiểu Ma Cô có khỏe mạnh hay không, hoặc là sẽ chỉ bảo nó rằng đời người không nên đi sai đường, cho dù lỡ đi sai rồi cũng phải quay đầu lại kịp lúc, đừng giống như bọn họ, biết rõ đường không thể đi lại cố chấp bước tiếp.

Tiểu Ma Cô đương nhiên không hiểu những đạo lý này, tuổi nó còn nhỏ, làm sao hiểu nổi những phiền não của các vị tiền bối, chỉ một lòng nghĩ đến việc làm sao có thể trở thành nhân vật danh tiếng.

Nhưng nó biết chuyện xảy ra với Quảng Đức Lâu, Tiểu Ma Cô cũng không biết phải làm sao.

Vẫn nhớ đêm giao thừa nhìn thấy Phác lão bản và Kim lão bản cùng nhau xem pháo hoa, bây giờ lại trở thành thù địch.

Thỉnh thoảng, Ngô Thế Huân xử lý việc trong Đội trinh sát cùng chút ít công vụ "cách mạng" xong đều đến Quảng Đức Lâu cùng Kim Chung Đại trò chuyện.

Hắn biết rõ người này khắp người đều là vết thương, chỉ có thể dựa vào thời gian mới đem những vết thương kia trị hết.

Huống chi phía sau hắn còn có chuyện quan trọng, "Nhi nữ tình trường" luôn phải đặt phía sau chuyện "quốc gia nguy nan".

May mắn là Kim Chung Đại cũng đã biết được đạo lý quan trọng, biết bên trong Quảng Đức Lâu này đã không còn có người có thể giãi bày tâm tình, trước sau an phận ở đây không tăng thêm phiền phức cho hắn.

Thay vì nói cậu ở lại Quảng Đức Lâu, có lẽ trên hết vẫn là không buông được Phác Xán Liệt.

Tâm nguyện duy nhất của Ngô Thế Huân chính là đợi đến lúc cách mạng thành công, hoàn toàn mai danh ẩn tích, mang theo Kim Chung Đại đi thật xa, lên núi ẩn cư cũng được, giúp cậu chữa lành vết thương lòng.

Thời gian thấm thoắt, đã một năm trôi qua.


Sinh nhật mười sáu tuổi của Kim Chung Đại cứ lặng lẽ mà đến.

Hơn phân nửa thời gian đều là sống trong giấc mộng, Kim Chung Đại nghĩ, bản thân ngoại trừ chìm trong giấc ngủ thì đâu còn cách khác, thức dậy đoán chừng càng thêm gian nan thống khổ.

Khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ yếu dần, cậu mới ra khỏi cửa phòng, nhìn những con hát khác đang bận rộn cho xuất diễn tối nay.

Chính mình là kẻ rảnh rỗi, nói trắng ra cũng không có ai cần mình giúp đỡ, đành phải dạo bước đến biệt viện coi Tiểu Ma Cô tập luyện.

Mãi đến đêm, Tiểu Ma Cô nghe nói là sinh nhật của tiền bối Tiểu Kim mới nhanh chóng tìm hai cái trứng gà nấu cho cậu một tô mì trường thọ.

"Chung Đại ca, Tiểu Ma Cô không khéo tay, nguyên liệu cũng không đủ, chỉ có mì trường thọ, hy vọng anh sống lâu trăm tuổi, thật lâu thật dài."thấy đứa nhỏ kia bưng tô mì nấu chín quá tới trước mặt mình, mũi Kim Chung Đại cay cay.

Thời điểm này, nhớ tới mình lại là đứa nhỏ này, mới bao lớn đây, chừng tám chín tuổi thôi, so với mình khi đó thì hiểu chuyện hơn nhiều.

"Cảm ơn!" Kim Chung Đại nghẹn ngào nhận lấy tô mì, trước mắt bị hơi nóng phủ kín.

Cái gì mà sống lâu trăm tuổi, thật lâu thật dài, chẳng qua đều là tự an ủi, tôi cũng từng cầu chúc cho Bá Hiền như vậy, nào biết anh ấy lại dừng lại vào năm mười tám tuổi? Đừng nói tới cái gì dài lâu.

Sợ rằng lâu dài đối với mình sẽ là "nỗi hận thù triền miên không dứt" của Phác Xán Liệt.

Lúc này, Kim Chung Đại mới nhớ tới những lời bàn hoang đường của gã thầy bói từng xem tay cho mình trước kia.

Đều là dối trá.

Cũng không biết có phải là tô mì này quá nóng hay không, Kim Chung Đại chỉ thấy ăn vào mặt đã ướt đẫm, có lẽ là khóc.

Sợ làm trễ nãi việc luyện tập Tiểu Ma Cô và các bạn vào ngày mai, Kim Chung Đại cũng không nán lại lâu, một mình đi tới đình hoang trong biệt viện ngẩn người.

Đúng lúc này, Tiểu Ma Cô đuổi theo báo rằng Ngô Thế Huân đến tìm.

"Sao anh lại tới đây?" Kim Chung Đại vốn dĩ nghe nói mấy ngày nay Ngô Thế Huân bận bịu việc còn có thể phải ra khỏi Thịnh Kinh, thấy hắn đột nhiên xuất hiện, trong lòng phần lớn là mừng rỡ.

"Hôm nay là sinh nhật em, anh làm sao có thể không tới?" Ngô Thế Huân ôm người gầy gò kia vào lòng.

Vì chữ tình tra tấn, người lúc trước còn có chút mềm mại hôm nay chỉ cảm giác được cả người toàn xương cốt.

Cuối cùng cũng chỉ có thể trách Quảng Đức Lâu này quá nhỏ, mà trùng hợp biệt viện này lại là nơi duy nhất còn sót lại chút ký ức tươi đẹp suốt bao năm trong cuộc đời Phác Xán Liệt và Kim Chung Đại.

Kim Chung Đại không ngờ tới, ngày hôm đó Phác Xán Liệt cũng sẽ lưu lại ở đình hoang mua say.

Vốn đang say khướt, Phác Xán Liệt bị tiếng người nói quấy rầy tâm tình, mượn ánh trăng mới nhìn rõ được hai người đang thân mật ở đằng kia là ai.

Thấy Kim Chung Đại ngoan ngoãn rúc trong lồng ngực Ngô Thế Huân, lại một lần nữa khiến những hình ảnh khó chịu vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Biên Bá Hiền hiện ra.

Anh phẫn nộ đến mức không chú ý tới rượu đã rơi vãi đầy đất, lúc này mới nghe rõ hai người trong lúc nói chuyện nhắc tới hôm nay là sinh nhật Kim Chung Đại.

Phác Xán Liệt ôm đầu, cảm thấy đau như muốn nổ tung.

Kim Chung Đại Kim Chung Đại Kim Chung Đại.

Ba chữ kia giống như bùa chú, chỉ cần nhắc tới, những hình ảnh đau thương trong đầu sẽ không ngừng hiện ra trước mắt.

"Anh không thể ở lại lâu, thấy em không có việc gì anh cũng an tâm rồi." cuối cùng, Ngô Thế Huân lưu lại trên trán Kim Chung Đại một nụ hôn, khẽ vuốt đôi má gầy gò của cậu, an ủi nói.


"Không sao, anh có thể xuất hiện đã là món quà tuyệt với nhất dành cho em rồi."
Còn có thể cầu xin điều gì nữa đây? Bất kể là hy vọng xa vời nào cũng sẽ đẩy mình tới vực sâu ác mộng.

Cứ bình bình đạm đạm như vầy còn có thể mong chút bình yên.

Tiễn Ngô Thế Huân đi rồi, Kim Chung Đại trở lại đình hoang, nhìn vầng trăng khuyết đến thẫn thờ.

Phác Xán Liệt vì tức giận mà từng bước tiếng lại gần cậu.

Thân thể nồng nặc mùi rượu giam chặt Kim Chung Đại lại, Phác Xán Liệt không biết vì sao, hình ành thân mật của Ngô Thế Huân và Kim Chung Đại khiến anh phát điên.

"Xán...Xán...Xán Liệt?" Kim Chung Đại kinh ngạc nhìn sắc mặc Phác Xán Liệt đỏ bừng, sợ hãi kêu lên.

"Tiện nhân...mày thực sự đói khát đến không thể nhịn nổi sao?" Phác Xán Liệt kìm chặt hàm dưới của Kim Chung Đại, lại bóp cổ cậu khiến cậu không thở nồi, "Thực ra, mày là loại tiện nhân ai cũng có thể làm chồng...luôn miệng nói thích tao...nhưng vẫn muốn liếc mắt đưa tình trong vòng tay gã đàn ông khác....!loại người như mày...!ông trời sao lại có mắt như mù không để mày chết đi?"
"Em..." Kim Chung Đại không phản bác được.

Trong mắt Phác Xán Liệt, cậu đã sớm không đáng một xu rồi, giải thích thế nào đều vô dụng.

Phác Xán Liệt thô bạo giật quần Kim Chung Đại xuống, hai đùi bạo lộ trong màn đêm dày đặc khí lạnh.

"Xán Liệt! Anh say rồi! Thả em ra!"
"Đừng cho là tao không biết thủ đoạn hèn hạ, làm bộ làm tịch của mày.

Không phải mày vẫn luôn rất muốn tao sao?" mùi rượu trong miệng Phác Xán Liệt phả lên mặt Kim Chung Đại, khiến cậu quay đầu đi chỗ khác.

Rất đau.

Đây không phải điều em muốn.

"Chẳng lẽ mày cảm thấy tao không thể thỏa mãn mày sao? Tiện nhân?" Phác Xán Liệt dùng sức kéo mặt Kim Chung Đại quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt như sao mờ trong đêm đông của anh.

"Chung Đại à, nhớ cho thật kỹ, món- quà- sinh- nhật mà Đại sư huynh tặng cậu!"
Giống như bị một thanh kiếm sắc xỏ xuyên, Kim Chung Đại thấy mình như cá mắc cạn, miệng há lớn, lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, toàn thân từng lỗ chân lông đều nóng rực, hít thở không thông.

Phác Xán Liệt ra sức càn quấy trên người cậu, thêm có rượu khiến anh chưa từng dừng lại.

Khắp nơi đều đau nhức.

Thân thể, trái tim.

Nếu như lần đầu tiên cùng Ngô Thế Huân còn sót lại chút lý trí thì Phác Xán Liệt hoàn toàn như một con dã thú đã mất kiểm soát, coi cậu như là đối tượng để trút giận, từng đợt va chạm đều giống như muốn xé toạt cậu ra.

Cũng không màng tới việc lưng cậu đang phải dựa vào thành lan can gồ ghề, mỗi lần đưa đẩy phần eo bị ma sát đến rách da vô cùng đau.

Cậu muốn khóc, mắt lại khô cạn không nặn ra được nước mắt.

Xán Liệt ơi, thay vì thế này, thà anh giết em đi còn hơn.

- ----------------
(1) Lương Chúc: Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài
(2) vai đao mã: một vai diễn trong hí khúc, ví phụ nữ giỏi võ nghệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận