Phù Sinh Mộng Sát Nông


Kim Chung Nhân đưa Kim Chung Đại về nhà, con người đáng thương kia sau khi khóc mệt thì đã thiếp đi trên lưng cậu, trên gương mặt vẫn còn vương vài vệt nước mắt sắp bị gió hong khô.
Anh ấy để tâm đến người kia bao nhiêu, mà người kia lại tổn thương anh ấy sâu đến vậy.
Đã từng nhìn thấy một Thần lão bản lạnh nhạt và kiêu ngạo, Kim Chung Nhân cảm thấy Kim Chung Đại giờ khắc này mới thực sự là người luôn muốn ẩn giấu quá khứ của mình mà cậu đang tận lực tìm kiếm.

Tấm bài vị bị cháy, còn có vị Phác sĩ quan kia, tất cả rốt cuộc vì sao nên nỗi, và liệu Kim Chung Nhân cậu có thể có cơ hội chân chính bước vào trong lòng Kim Chung Đại không?
Nhẹ nhàng để người mắt còn vương lệ kia lên giường, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, Kim Chung Nhân ngồi trên thềm đá trước cửa thở dài.

Đô Khánh Tú không biết đi tới từ khi nào, thấp giọng gọi "Kim thiếu gia" sau đó cũng ngồi bên cạnh cậu.
"A Tú, là cậu à." Kim Chung Nhân trông có mỏi mệt, nhưng vẫn cố mỉm cười.
"Chung Đại ca gặp anh ta rồi nhỉ." Đô Khánh Tú tỏ vẻ đã biêt rồi, cười khổ, "Cho nên nói, anh ấy rõ ràng còn luyến tiếc anh ta nhưng lại mạnh miệng."
"Chuyện giữa Chung Đại và anh ta, rốt cuộc là thế nào?"
Đô Khánh Tú rũ mắt xuống, những chuyện trước kia cậu cũng chỉ nghe chữ được chữ mất, chưa từng tham dự vào, nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng đại khái hiểu được thông suốt.
"Đều là vướng mắc duyên nợ, ai bởi vì ai mà mất mạng, ai lại nợ ai một đoạn tình."
Buổi tối hôm đó, Kim Chung Nhân cảm thấy những kiến thức mà mình tích góp được trong nhiều năm du học đều không đủ để so với những chuyện mà Kim Chung Đại đã trải qua.

Lúc cậu đang hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý với tư cách Kim thiếu gia của Kim gia thì Kim Chung Đại lại đang phải lăn lộn nhiều lần trong một thùng nhuộm lớn.
Thế nhưng mà, những người đã đóng quân trong lòng Kim Chung Đại, mình có thể thay thế sao?
Kim Chung Nhân nhất thời ngẩn ngơ.
Chỉ hận rằng cậu không tham dự vào quá khứ của Kim Chung Đại được, mà hôm nay thực sự không biết làm thế nào mới là cách an ủi tốt nhất.
Cậu muốn đi tìm Phác Xán Liệt.
Trong đáy lòng Kim Chung Nhân có âm thanh gì đó đang kêu gào.

Cởi chuông cần tìm người buộc chuông, vì sao vào thời điểm này biểu hiện của Phác Xán Liệt lại khác thường như vậy?Ngày hôm sau, lúc kéo xe, Kim Chung Nhân tiếp cận nhân viên phục vụ thăm dò được trụ sở của Phác Xán Liệt, cố ý quanh quẩn ở khu đó.

Lại không ngờ gặp được Lý Thái Dân ở giao lộ.
"Thiếu gia, cậu dạo này khỏe không?" thực ra Lý Thái Dân luôn âm thầm theo dõi mọi chuyện về Kim Chung Nhân, nhưng hôm nay nhìn thấy Thiếu gia ngày trước trên đầu cột khăn lau, mặc trên người bộ quần áo thô rộng thùng thình, trong lòng gã có chút chút xót.

Bây giờ, Lão gia rốt cuộc có ý định gì gã cũng không mấy rõ ràng, nhất là gần đây Lão gia luôn làm việc rất bí hiểm, gã lại không tiện xen vào.

Nghĩ thầm nên để Thiếu gia quay về khuyên nhủ Lão gia, đừng làm chuyện gì lầm đường lạc lối.
"Cũng tạm được, Dân ca sao anh lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Dạo gần đây, anh thấy Lão gia là lạ, không biết đang chuẩn bị cái gì bí mật, Muốn nói cậu có thời gian nên quay về thăm hỏi ông ấy."
"Ông ấy có thể làm cái gì, cũng đừng nói là lớn tuổi làm ăn còn bị người ta gạt nha."
"Thấy ông ấy gần đây luôn đi sớm về trễ, nhưng mà có những chuyện người ngoài như tôi cũng không tiện nói nhiều.

Tóm lại máu mủ tình thâm, cho dù xảy ra cái gì đi nữa thì ông ấy vẫn là cha cậu."
Kim Chung Nhân lâm vào trầm mặc, xem ra ngày nào đó phải trở về một chuyến thôi.

Lão Kim đầu càng lớn tuổi càng hồ đồ, đừng nói đang lúc mình không ở nhà trông nom gia nghiệp thì thua lỗ đi.

Hơn nữa, gần đây chiến sự hỗn loạn, Lão Kim đầu đừng nên bày vẽ làm giàu vào lúc này.
"Em sẽ trở về, Dân ca anh đừng vội." Kim Chung Nhân cho Lý Thái Dân ánh mắt khẳng định, "Không có việc gì nữa anh mau về đi, em còn phải đi làm việc." nói xong liền kéo xe chạy về giao lộ khác.
Lý Thái Dân nhìn bóng lưng Kim Chung Nhân khuất dần, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Đường đường là một Thiếu gia, hôm nay lại đi kéo xe ven đường, thói đời quả thực rối loạn.
Để xe ở trước phủ Phác Xán Liệt, ở cổng có không ít binh sĩ canh gác, Kim Chung Nhân thấy mình bây giờ như vậy cũng xác thực không thể đi vào trong.

Liền ngồi xổm xuống tại chỗ, nhìn xem có thể đợi được Phác Xán Liệt đi vào hay đi ra không.
Đúng lúc này, Trương Nghê Hưng đang từ trong phủ Phác Xán Liệt đi ra, nói là có mấy người lính bị thương lúc làm nhiệm vụ.

Mấy ngày nay Trương Nghệ Hưng xin nghỉ phép ở bệnh viện, mới mời hắn tới băng bó.
Thấy Kim Chung Nhân ngồi ven đường, Trương Nghệ Hưng chủ động tới chào hỏi.
"Kim thiếu gia, cậu ở chỗ này làm gì vậy?"
"Trương tiên sinh, tôi muốn tìm Phác sĩ quan nói chuyện." Kim Chung Nhân rất nghiêm túc, như là đã biết chuyện cũ của Kim Chung Đại, trong lòng cậu cũng đã nắm chắc rồi.
"Là về chuyện Chung Đại sao?"
"Đúng."
Trương Nghệ Hưng có lẽ đã rõ ý định của Phác Xán Liệt, e rằng Kim Chung Nhân đi chuyến này không được gì rồi.
Phác Xán Liệt đang thảo luận công vụ, thấy Trương Nghệ Hưng quay trở lại, có chút khó hiểu.

Thế nhưng thấy Kim Chung Nhân đi phía sau hắn, anh khẽ chau mày.
"Xán Liệt à, Kim thiếu gia có chuyện muốn nói với cậu."
Phác Xán Liệt ra hiệu cho những người khác lui đi, để lại một mình Kim Chung Nhân.
"Kim thiếu gia tới đây có việc gì?"
"Kim Chung Đại." Kim Chung Nhân lời ít ý nhiều, chỉ một cái tên lại có thể khiến trái tim Phác Xán Liệt nhảy loạn.
"Tôi cũng không rõ ý của Phác sĩ quan là gì, nếu quả thật để ý tới Chung Đại, tại sao lại nhẫn tâm đẩy anh ấy ra? Còn nếu Phác sĩ quan chỉ là vì nhất thời muốn đùa giỡn tình cảm cùa người khác, kính xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt Chung Đại nữa, để cho anh ấy bình yên."
Nghe xong mấy lời này, trong lòng Phác Xán Liệt cảm thấy rất oan ức nhưng lại nói không nên lời.

Kim thiếu gia này tới đây hạ chiến thư rồi.

Chính mình bây giờ chỉ vì muốn bảo vệ Kim Chung Đại mới tàn nhẫn đối với em ấy như vậy.

Phác Xán Liệt đập tay xuống bàn thật mạnh, khiến Kim Chung Nhân nhìn trong lòng vẫn không phục.
Kim Chung Nhân nhìn ra, Phác Xán Liệt xác thực vẫn nhớ mãi không quên người đã khuất, rồi lại bởi vì giết lầm người Kim Chung Đại coi trọng nên hôm nay mới muốn vãn hồi và bù đắp.

Nếu không thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người khắp người toàn là vết thương kia thì cũng đừng nán lại quanh người đó, để cả hai đều rơi vào tình cảnh khó xử.
Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ tới tin tức nhận được mấy ngày qua.

Hôm nay, văn phòng tình báo của Đảng chấp chính đang truy lùng, bắt giết những nhân sĩ có liên quan tới Đảng ngầm bị bại lộ ở Phổ Hải, bản thân mình và Trương Nghệ Hưng, Kim Tuấn Miễn cùng một số đồng chí từ Thịnh Kinh đến còn không biết có thể ngụy trang được tới bao giờ nữa.

Mà Kim Chung Đại tuy không tính là người công tác công việc Đảng một cách chính thức nhưng thực sự vẫn có liên quan tới các sự vụ này.

Chỉ sợ Kim Chung Đại ở lại Phổ Hải sẽ bị liên lụy, mà cho dù Kim Chung Đại không bị bại lộ, anh cũng không muốn gã Thẩm hồ ly kia sẽ lấy cậu ấy làm con bài uy hiếp mình sau này.
Phải buộc em ấy rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Phác Xán Liệt hít một hơi thật sâu, đổi sắc mặt thành âm u còn có chút bỡn cợt mà nhìn Kim Chung Nhân.
"Nói cho cùng cũng chỉ là một con hát mặc người đùa giỡn, lại đáng giá để Thiếu gia Kim gia như cậu hy sinh sao? Còn vì cậu ta mà đi làm phu kéo xe, thực sự được mở mang tầm mắt."
"Phác sĩ quan, mời nói chuyện tôn trọng một chút.

Nếu tôi nhớ không lầm, ngài cũng từng làm con hát kia mà."
"Xem ra, cậu ta leo lên giường đều đem hết chuyện quá khứ kể cho cậu biết nhỉ, đúng là không biết xấu hổ."
Thời điểm Kim Chung Nhân nghe thấy chữ kia, thậm chí không tin được người trước mắt mình lúc này chính là người đàn ông mình từng thấy đứng trước mặt Kim Chung Đại đau khổ khẩn cầu, càng không tin được hắn là người đàn ông Kim Chung Đại từng yêu mà Đô Khánh Tú đã nhắc tới.

Rốt cuộc hắn coi Kim Chung Đại là cái gì? Là công cụ làm ấm giường sao?
Cậu và Kim Chung Đại bây giờ vẫn còn trong sạch, lại bị người này ác ý vũ nhục.

Thật sự đáng hận tột cùng.
"Phác Xán Liệt, anh nói chuyện nên biết tôn trọng người khác một chút! Tôi thích Chung Đại, nhưng tôi sẽ không bôi nhọ danh dự anh ấy.

Anh làm như vậy, không thấy có lỗi với người vẫn còn quan tâm tới anh sao?"
Nghe những lời này, trong lòng Phác Xán Liệt có loại vui mừng dù chết đi vẫn không nuối tiếc.

Giả bộ độc ác lại có thể biết được trong lòng Kim Chung Đại vẫn còn quan tâm tới mình, dựa vào điểm đó, càng muốn để Chung Đại rời xa cuộc tranh đoạt chính trị này, rời xa khỏi chiến tranh khói lửa.
"Theo lời cậu nói, mục đích của tôi đã đạt được rồi, cậu ta đau khổ như vậy sao? Cậu ta đã muốn sống tạm bợ qua ngày, vậy thì cố mà nếm trải tư vị của đau đớn đi.

Bây giờ, cậu có thể cho cậu ta hết hy vọng rồi, bởi vì trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một người đã hy sinh vô ích vì cậu ta thôi.

Mà bao nhiêu năm qua, tôi làm tất cả cũng chỉ để báo thù cho người đã khuất mà thôi."
Lời nói tàn nhẫn thốt ra khỏi miệng, trong khoảnh khắc đó Phác Xán Liệt rất muốn đánh chết mình, thế nhưng vẫn phải diễn tiếp, để cho Kim Chung Nhân càng tin tưởng, càng phẫn nộ hơn.

Có như vậy mới có thể đưa Kim Chung Đại rời khỏi đây.
"Thấy Kim thiếu gia vì cậu ta mà trở nên sa sút như vậy, thực sự đáng tiếc.

Tôi khuyên cậu nên rời khỏi cậu ta càng sớm càng tốt.

Cái người này vô cùng xui xẻo."
"Tôi biến thành cái dạng gì cũng không cần anh bận tâm.

Huống hồ, tôi tại sao phải nghe lời anh? Tôi yêu Kim Chung Đại, tôi sẽ không điên rồ như anh, coi anh ấy như món đồ chơi hay đối tượng để trả thù!"
"Ồ? Vậy tôi đây phải chúc các người thiên trường địa cửu rồi?"
Để đối phó với Tiểu thiếu gia trước mắt, phép khích tướng này vẫn dư xài.

Từ trên người người kia, Phác Xán Liệt nhìn thấy chính mình nông nổi của ngày trước, nhưng hiện tại kích động như vậy cũng không phải chuyện xấu, chí ít có thể khiến cho cậu ta đưa Kim Chung Đại rời khỏi đây để đến một nơi an toàn hơn.
Kim Chung Nhân không muốn cùng Phác Xán Liệt nhiều lời, tự biết có tranh cãi thêm cũng vô ích, quay người muốn đi.

Vừa tới cửa chuẩn bị mở cửa ra, giọng nói trầm thấp của người kia vang lên.
"Dẫn cậu ấy đi đi.

Lời đã nói ra tôi cũng không muốn lại tiếp tục nữa.

Giống như cậu ấy đã từng nói, sau ngày hôm nay, ân oán cũ đến đây chấm dứt.

Nếu như cậu thực sự thích Chung Đại, thì dẫn cậu ấy rời khỏi đây đi."
Kim Chung Nhân hừ lạnh trong lòng.
Không cần anh nhiều lời tôi tự nhiên cũng sẽ dắt anh ấy đi khỏi chỗ này.
"Không nhọc ngài phí tâm, mắt không thấy tâm không phiền.

Tôi nhất định sẽ dẫn anh ấy rời khỏi đây."
Đợi đến lúc Kim Chung Nhân đi xa, Phác Xán Liệt mới ngồi phịch xuống ghế như bong bóng bị xì hơi.

Anh đột nhiên khẽ nâng tay trái lên, rút bao tay da màu đen đang đeo trên tay ra.

Bên trong là bàn tay đầy vết sẹo xấu xí vì bị cháy, thêm vào đó, đường cong vốn đẹp đẽ ban đầu trên mu bàn tay bây giờ cũng đã biến dạng nghiêm trọng, thậm chí vài ngón tay không cách nào cử động, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có, không gập cũng không duỗi được.
Ký thật giờ đây, Phác Xán Liệt anh đã không có gì để sợ hãi nữa rồi.
Chiến dịch cách mạng hết sức căng thẳng.

Anh đã sớm không còn ôm bao nhiêu hy vọng với chính mình, hôm nay tay trái gần như tàn phế, chỉ sợ lên chiến trường cũng lành ít dữ nhiều.

Nếu có thể giúp Đảng ngầm lật đổ được Chính Đảng thống lĩnh đại cục, bản thân với tư cách quân nhân cũng coi như đã làm hết chức trách.

Mà đối với Kim Chung Đại, chỉ cần em ấy có thể bình yên mà sống, mình cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý rồi.
Thường thường, vết thương tinh thần so với vết thương thể xác càng đau đớn hơn nhiều.

Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó lại như một loại độc dược mạn tính tra tấn mỗi ngày mỗi đêm khiến con người ta không thể sống an ổn.

Phác Xán Liệt đã cảm nhận được rồi, cho nên anh có thể hiểu rõ Kim Chung Đại đã phải chịu đựng thế nào trong suốt ngần ấy năm.
"Chung Đại ơi, hết thảy khổ đau đều sắp kết thúc rồi.

Hy vọng em từ nay về sau hạnh phúc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui