Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Một trận này khiến Phượng Âm bị thương rất nặng. Không đợi Dạ Tịch khôi phục hẳn nàng đã ngất đi trước. Đến khi tỉnh lại đã được Dạ Tịch ôm trở về.

Có nguyên đan phụ trợ, hắn bình phục cực nhanh, lúc này vòng ôm cố ý thu nhỏ lại khiến nàng chỉ to bằng con gà mái, đi lại nhẹ nhàng. Nàng lén kiểm tra tiên lực của hắn, hướng di chuyển của tiên lực không khác so với Thanh Hòa, điều đó chứng minh suy đoán của nàng - tiên thuật vỡ lòng của hắn là từ Thanh Hòa.

Đánh đấm một hồi nàng mệt chết được nên ngoan ngoãn làm ổ trong vòng tay ấm áp của hắn, không nói năng gì nữa. Vốn đoán là tên này sẽ cằn nhằn miên man, vậy mà hắn chẳng nói chẳng rằng, hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói một câu: “Hôm nay ngươi không có ở trong phòng, ta đã rất sợ.”

“Vì sao?” Phượng Âm biếng nhác đáp lại một tiếng xem như trả lời, tuy rằng trong lòng cũng không hứng thú muốn biết.

“Ta không ngờ ngươi lại đối với ta tốt như vậy!” Thiếu niên nói xong, trong mắt ngập tràn ý vui: “Cho tới bây giờ… chưa từng có ai đối với ta tốt như vậy! Thanh Hòa cũng thế!”

Phượng Âm: “…”

−Anh bạn nhỏ, ngươi có phải đã hiểu lầm gì không?

“Ngươi mạo hiểm ra ngoài kiếm nước cho ta, ta đã rất cảm động, lại còn phát hiện ngươi vì ta mà giết cửu vĩ hồ lấy nội đan… ta… ta…”

Dạ Tịch có vẻ rất kích động, nói đến đây thì lắp bắp, vì thế chỉ có thể tổng kết một câu: “Dù sao, sau này ta sẽ lấy tánh mạng mà đối tốt với ngươi!” Dứt lời hắn ngẩng đầu lên, cùng nét non nớt của tuổi niên thiếu, hướng về ánh trăng không biết từ khi nào đã lơ lửng trên nền trời mà thành kính lập lời thề: “Ta, Dạ Tịch, sau này nhất định sẽ dùng tánh mạng bảo vệ Phượng Âm. Không để nàng bị khi dễ, không để nàng cực khổ không chỗ nương tựa, nhất định sẽ che chở nàng, tựa như… tựa như…”

Nói tới đây, vốn từ nghèo nàn của Dạ Tịch không thể phát triển tiếp được nữa. Phượng Âm nghiêng nghiêng đầu, đoán xem hắn sẽ nói những gì. Thiếu niên bị ánh mắt suy xét của Phượng Âm làm cho cực囧, nhanh trí rống lớn: “Tựa như cha nàng!”

Phượng Âm: “…”

Một lát sau, Phượng Âm kéo tấm thân thương tích đầy người nhổm dậy từ trong lòng Dạ Tịch: “Ngươi đi chết đi! Muốn làm phụ vương ta, ngươi còn chưa đủ lông đủ cánh đâu!!”

“Ai nói lông của ta không đủ không dài?” Bị kỳ thị, Dạ Tịch có vẻ giận dỗi lắm, hắn vừa ấn Phượng Âm xuống vừa kéo tóc từ phía sau ra trước, còn trịnh trọng nói: “Ngươi xem, lông của ta dài thế này cơ mà!”

Phượng Âm câm nín. Nhìn vẻ nghiêm túc của Dạ Tịch, nghĩ về tuổi tác hiện tại của hắn, Phượng Âm cảm thấy… mình vẫn là không cần một tiểu bằng hữu tai họa có vẻ tử tế này.

Sau khi trở về, Phượng Âm bắt đầu từ từ tu dưỡng kiếp sống của mình. Xương sườn nàng trên cơ bản đã bị gãy toàn bộ, vì thế chỉ có thể cậy nhờ thuật Xuân Phong Độ của Dạ Tịch giúp nàng khôi phục thân thể. Đây là một loại pháp thuật chữa trị rất hao tâm tổn sức nhưng lần nào Dạ Tịch cũng không nói gì, vui vui vẻ vẻ trị liệu cho nàng, ôm nàng vào lòng, vuốt ve lớp lông của nàng mà nói: “A Âm, không phải ngươi cả đời sau này đều là dạng chim chứ? Ngươi có thể biến thành người không?”

Dạng chim…

Nghe đến cái từ này Phượng Âm lại nhịn không được muốn bùng nổ.

“Ngươi mới là dạng chim… Ta sớm muộn gì cũng có thể biến thành người!!”

“Ngươi có thể biến thành người?!” Dạ Tịch đang ngồi bên lập tức dịch lại gần, trong tay còn cầm quần áo mới may cho nàng, hơn nữa ánh mắt sùng bái kia của hắn hoàn toàn là bộ dạng tiêu chuẩn của cô vợ trẻ. Dáng vẻ này khiến Phượng Âm cảm thấy thật hả hê, nàng cân nhắc một chút, mình tuy rằng không thể bắt nạt Dạ Tịch trưởng thành nhưng có thể sai khiến Dạ Tịch thiếu niên cũng là thành tựu vĩ đại rồi. Dù sao thiếu niên thiên tài từ nhỏ sức chiến đấu đã kinh người hiếm ai có thể hàng phục này, năng lực càng cao trắc trở càng lớn, nếu có thể thu phục Dạ Tịch, ngày sau mấy tên hồ bằng cẩu hữu nhìn nàng mắt sẽ tóe lửa cho xem.

Vì thế Phượng Âm hiếm khi nghiêm chỉnh trả lời câu hỏi mang tính đả thương cõi lòng của Dạ Tịch, nàng ra vẻ đoan trang nói: “Cái này ấy mà, chờ thời cơ đến, ta lịch thiên kiếp xong sẽ biến lại thành người.”

“Thiên kiếp?” Dạ Tịch có vẻ mù mờ, hẳn mới lần đầu nghe đến mấy từ này. Phượng Âm hít mũi, tiếp tục giải thích: “Là Thiên Lôi đó. Lúc đó ta sẽ bị đánh tám mươi mốt đạo sấm sét, đánh xong, sống sót được thì ta thành người, sống không được thì đến U Minh Phủ điểm danh.”

Đề tài này quá nặng nề, trầm trọng, thiếu niên Dạ Tịch im lặng mãi. Hắn suy nghĩ rồi nâng một tay lên khoát trên vai Phượng Âm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết.”

Phượng Âm: “…”

—— Cám ơn, ta rất cảm động. Nhưng tỷ đang chờ được sét đánh, nếu ngươi dám làm cho nó không đánh trúng ta, ta sẽ lập tức giết chết ngươi…

Dạ Tịch: “Vì tăng cường thể chất của ngươi, ta nghĩ ngươi sau này nên đi săn kiếm ăn với ta đi. Bằng không Thiên Lôi đến đây đánh chết ngươi thì làm sao?”

Phượng Âm: “…”

—— Ta rủa chết ngươi! Đánh chết ta sẽ có người không xong với cấp trên, vì cái quái gì ta lại phải đi săn cùng ngươi hả!

Quái thú Hồng Hoang đó, một trăm Phượng Âm cũng không đủ cho chúng ăn đâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui