Trong ảnh, hai đứa con tôi dựa sát bên cạnh anh ta, tỏ ra hết sức hiếu thảo.
Bài báo còn phỏng vấn chúng về cảm nghĩ đối với cha mình.
Con tôi cười thản nhiên, nói rằng chúng tự hào về cha mình, mong muốn trở thành người như cha.
Tôi cảm thấy lòng mình lạnh giá.
Chúng đã quên mất lúc anh trai nó chết, chúng đã khóc nức nở và căm hận cha thế nào.
Cũng quên luôn những năm tháng ai là người đã cực nhọc kiếm tiền mua gạo muối, dầu mỡ.
Càng quên rằng, khi không có cha bên cạnh, chúng đã bị người đời chế giễu và đau khổ ra sao.
Khi chúng đến thăm tôi, trong mắt lộ rõ sự áy náy.
Tôi cầm tờ báo hỏi chúng: "Đây là sao? Báo viết bừa, hay các con thực sự nghĩ như vậy?"
Hai đứa nó cố sức giải thích, nhưng lời nói toàn là về quyền lực và tiền bạc.
Chúng nói, thời thế đã khác xưa, chúng đã chịu đựng đủ sự dày vò của tiền bạc, giờ không cần tôi giúp đỡ giải quyết chuyện hôn nhân, nhà cửa nữa, sao tôi lại không hài lòng?
Chúng nói, chỉ cần cúi thấp đầu một chút là có thể sống thoải mái hơn, vậy hà tất phải quan tâm đến cái danh dự vô nghĩa ấy? Hơn nữa, người yêu cầu chúng cúi đầu là cha của chúng, cúi đầu trước cha mình không có gì là mất mặt.
Chúng còn nói, tôi quá lạc hậu, không hiểu thế sự, cố chấp, không biết rằng thế giới bên ngoài đã thay đổi, đã có một diện mạo hoàn toàn mới.
Chúng nói, ...
Đủ rồi!!!
Tôi nói, bọn nó đã quên mất cái c.h.ế.t của anh trai, nhưng tôi vẫn nhớ rõ.
Nếu bây giờ cắt đứt quan hệ với Lục Phục, hai đứa nó vẫn là con của tôi.
Nếu không, chúng tôi sẽ cắt đứt quan hệ, từ nay không gặp lại.
Chúng do dự một lúc, nói rằng tôi đã lẫn rồi.
Tôi bị đưa vào viện dưỡng lão.
Chúng đến thăm tôi, cũng ăn mặc như những doanh nhân thành đạt với vest và sườn xám, trông giống như những người trong giới thượng lưu.
Chúng hỏi tôi đã suy nghĩ thấu đáo chưa? Nếu đã nghĩ thông, thì hãy trở về nhà cùng chúng, chúng sẽ coi tôi như mẹ mà phụng dưỡng.
Tôi hỏi chúng có suy nghĩ thấu đáo chưa? Nếu đã thông suốt, thì hãy gỡ bỏ lớp vỏ văn minh đó, sống thành thật và làm việc chân chính.
Sắc mặt chúng thay đổi, từ đó chúng tôi không gặp lại nhau nữa.
Sau đó, tôi dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để trả trước toàn bộ chi phí tại viện dưỡng lão, sống phần đời còn lại và c.h.ế.t tại nơi này.
Sau khi tôi qua đời, Lục Phục long trọng đến nhận thi hài của tôi, kiếm đủ sự đồng cảm và nước mắt của mọi người.
Các phương tiện truyền thông nhiệt tình đưa tin về hành động tốt đẹp của anh ta, còn hai đứa con của tôi thì dìu anh ta, khóc đến nỗi không còn sức.
Thật là trớ trêu!
Cuộc đời này của tôi như một vở kịch hoang đường.
Làm hài lòng người khác, nhưng lại hoang phí chính mình.
Sống lại một kiếp, làm sao tôi có thể để anh ta mọi chuyện đều như ý?
Tôi nhìn Lục Phục, bình tĩnh nói: "Tôi hiểu rồi, anh chỉ cần chờ tin tốt từ tôi là được."
Tôi lấy món đồ cuối cùng trong hồi môn của mình ra khỏi nhà, quen thuộc đến tiệm cầm đồ để cầm cố.
Sau đó, tôi đến quán cà phê, đợi giám đốc Kim.
Lục Phục không giỏi giao tiếp, đối với những việc tiếp xúc với người khác, nếu có thể tránh thì anh ta sẽ tránh.
Kiếp trước, tôi đã dốc hết tâm sức, biết được rằng bảo mẫu nhà ông Kim có việc phải về quê, nên đã chủ động đến thăm, lo liệu ba bữa cơm cho gia đình ông ấy, khiến ông hài lòng, từ đó mới thành công vay được khoản tiền để giúp “Ninh Báo” trụ vững một thời gian.
Nhưng lần này, tôi sẽ không dốc hết sức như vậy nữa, tôi đã có kế hoạch khác.
Tôi nhìn ông Kim đang bước vào, mỉm cười bình thản chào hỏi.
Ông ngạc nhiên nhìn tôi.
"Cô Lâm có khí chất như vậy, trông không giống người trẻ tuổi, mà giống như đã trải qua nhiều sóng gió."
"Thời gian thay đổi con người, làm báo chí lại càng như vậy.
Hôm nay tôi hẹn ông đến, ý định của tôi chắc ông đã biết.
Ban đầu, tôi định dùng tình cảm để thuyết phục ông, để ông sẵn lòng cho tôi vay tiền.
Nhưng vừa rồi tôi đã thay đổi ý định.
Đối với người thiện tâm như ông, tôi không muốn ông phải chịu thiệt thòi.
Tôi dự định mời ông nắm giữ 40% cổ phần của 'Ninh Báo'.
Ông thấy thế nào?"
Ông Kim vô cùng ngạc nhiên.
"Tôi rất muốn nghe chi tiết, chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?"
02.
Nói chuyện với ông Kim xong thì trời cũng đã đứng bóng.
Tôi chầm chậm đi về phía trường của con trai lớn, Lục Phẩm Gia.
Tôi nhớ con đến phát điên.
Trong kiếp trước, mỗi ngày tôi đều lau chùi di ảnh của con.
Cậu bé 15 tuổi, nét mặt đầy u sầu, nhưng khi đối diện với tôi lại luôn nở nụ cười tươi.
Con trai giữ nỗi ấm ức và buồn bã cho riêng mình, nhưng lại tỏ ra hiểu chuyện và lo lắng cho mẹ.
Lần này, tôi sẽ không để chuyện đó lặp lại.
Mắt tôi dõi theo từng đứa trẻ bước ra khỏi cổng trường, cho đến khi nhìn thấy con, nụ cười dịu dàng mà tôi dự định thể hiện biến mất hoàn toàn, nước mắt tuôn trào không thể kìm nén.
Mắt tôi dần mờ đi, không còn nhìn rõ con nữa, nhưng tôi cảm nhận được một bóng hình nhỏ nhắn đang vội vã chạy đến bên cạnh.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"
Tôi nhanh chóng lau khô nước mắt, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của con.
Tôi ôm con vào lòng.
Con ngượng ngùng giãy giụa, nhưng dường như cảm nhận được nỗi buồn của tôi, con lại ngoan ngoãn, đưa đôi tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Khi tôi bình tĩnh lại và buông con ra.
Con mới hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Có phải ba đã làm sai điều gì không?"
Con còn nhỏ nên chưa biết cách che giấu cảm xúc, lời nói của con đầy vẻ dò xét.
Tôi giật mình, chẳng lẽ Lục Phục đã có mối quan hệ với Trâu Nhược Yên từ lúc này?
Tôi hỏi con: "Nếu ba đã làm điều gì tổn thương mẹ, con có nói cho mẹ biết không?"
"Mẹ sẽ buồn không?"
"Có lẽ là có."