Lời ca vừa xướng hoàn, tiếng tỳ bà cũng chậm rãi kết thúc, chỉ có Tô Tình vẫn ôm cẩm sắt nhẹ nhàng đạn tấu dưới ánh trăng tựa như dòng nước chảy.
Giờ phút này Nhã Hề đứng trên tòa sen thứ năm, bạch y phấp phới, tỳ bà giữ phía sau, giống như những nàng tiên tử bay múa trong những bức bích họa về thành Đôn Hoàng (1) vậy.
Xoay ngược tỳ bà, tiếng đàn thanh thúy như châu ngọc rơi vào đáy lòng người nghe, trong trẻo mà sống động.
Một tiếng trống giống như loạn thạch rơi vào dòng suối đột ngột vang lên.
Tiếng tỳ bà, cẩm sắt đồng thời dừng lại, mọi người có chút buồn bực tìm phương hướng tiếng trống này.
“Đại phong khởi hề vân phi dương, uy gia hải nội hề quy cố hương, an đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương (2)…” Thanh âm nam tử hùng hậu rung động xuyên thấu qua đêm trăng sáng, một nam linh mặc kim giáp cầm trống từ trên trời giáng xuống, chậm rãi dừng trên tòa sen thứ sáu, xúc động đánh lên một chuỗi tiếng trống mãnh liệt, có vẻ rất khí thế.
“Trịnh Nguyên Hoán!” Vẻ mặt Nhã Hề đầy kinh ngạc nhìn hắn, như thế nào hắn lại đột nhiên xuất hiện trong này?
“Nhã nhi!” Tử Thanh kinh hãi, nắm chặt hai tay, giống như tùy thời đều có thể xông vào ao sen! Ý cảnh đang tốt đẹp lại bị phá hỏng trong phút chốc! Tử Thanh chỉ cảm thấy từ đáy lòng bốc lên một trận phẫn uất.
“Phượng Hoàng song linh, sao có thể thiếu ta?” Đắc ý cười, tiếng trống trong tay Trịnh Nguyên Hoán càng đánh càng vang.
“Tâm niệm đã đứt, sao ngươi có thể lĩnh ngộ được chân ý trong khúc ca này đây?” Thanh âm hờ hững của Nhã Hề rơi vào đáy lòng Trịnh Nguyên Hoán, Trịnh Nguyên Hoán không khỏi ngẩn ra, tiếng trống trong tay cũng dần chậm xuống.
“Này! Đây là chuyện gì! Mỹ nhân đang ca yên lành, như thế nào lại xuất hiện một kẻ gây mất hứng vậy!” An Lộc Sơn đập ghế bật dậy, nổi giận đùng đùng với Trịnh Nguyên Hoán: “Người đâu! Bắn cái tên tiểu tử dám phá hỏng nhã hứng của lão tử kia xuống cho ta!”
“Tuân lệnh!” Kéo cung, mưa tên đột nhiên như một trận gió phóng mạnh về phía Trịnh Nguyên Hoán.
“Nhã nhi –!” Nhảy xuống ao sen, Tử Thanh vội vàng chạy về phía trung tâm. Trăm ngàn lần đừng có việc gì! Đừng xảy ra chuyện gì!
Hơn mười mũi tên đột nhiên xuyên qua thân thể, Trịnh Nguyên Hoán không thể tin được nhìn Sử tiểu muội ở xa xa vẫn như trước nâng chén chạm ly, lắc đầu, lại lắc đầu: “Vì cái gì……”
“Đang!” Theo bản năng tỳ bà chuyển lên chắn trước người, Nhã Hề chặn được hai mũi tên bắn đến, huyền đoạn (dây đàn đứt), nước mắt rơi, bi ai nhìn Trịnh Nguyên Hoán chậm rãi quỳ xuống trên tòa sen: “Vì sao ngươi còn không nhìn rõ? Linh nhân có vũ đài của linh nhân, vinh hoa phú quý có thể được bao lâu?”
“Hề nhi…” Đảo mắt nhìn Nhã Hề, hai mắt Trịnh Nguyên Hoán đỏ bừng: “Ta thật sự hoài niệm…thực hoài niệm…những ngày chúng ta ở Biện Châu cùng nhau……”
“Nguyên Hoán…” Nhã Hề nghẹn ngào gọi, nước mắt rơi xuống mặt Tử Thanh vẫn còn kinh hồn chưa định ở ngay phía dưới.
“Nếu…nếu…lúc trước ta cưới nàng…có lẽ chúng ta…có lẽ……” Phun ra một búng máu, khoảnh khắc Trịnh Nguyên Hoán nhắm mắt lại, thân mình thẳng tắp rơi xuống dưới chân Tử Thanh.
“Nhã nhi…” Nhìn vẻ bi thương trên mặt Nhã Hề, trái tim Tử Thanh kịch liệt co rút. Phượng Hoàng song linh, nay Phượng linh bay về trời tây, mặc kệ quá khứ hai người từng có bao nhiêu điều tốt đẹp, từng có bao nhiêu oán hận, giờ khắc này, trong lòng nàng hẳn cũng không chịu nổi phải không?
Cúi đầu nhìn Tử Thanh thật sâu, Nhã Hề ôm chặt đàn tỳ bà chỉ còn một dây, chút lệ tàn còn vương trên má, thê lương cười: “Tử Thanh, nhìn ta xướng hoàn bài ca này, được không?”
“Mặc kệ nàng xướng bao lâu, ta đều ở bên nàng!” Kiên định nói ra những lời này, mày Tử Thanh giãn ra, nghiêm nghị ngồi xuống dưới tòa sen.
Nhìn quang hoa nhàn nhạt phát ra trên người Tử Thanh, Tô Tình không khỏi chấn động, thế gian này thật sự còn có nam tử thâm tình không thay đổi như thế sao? Ảm đạm nhìn về phía Sử Triều Nghĩa đứng bên bờ, hận ý trong đáy mắt tựa hồ lại nhiều thêm.
“Sao không ca nữa? Lão tử muốn tiếp tục nghe!” An Lộc Sơn giận giữ rống to.
“Bẩm đại nhân, hình như dây đàn bị đứt, tỳ bà không tấu lên tiếng được.” Quan viên ở một bên nơm nớm lo sợ mở miệng.
“Vậy mang tỳ bà khác lên đưa cho nàng! Còn có, kéo Ân nhi trở về đi, ngồi trên mặt hồ như vậy rất nguy hiểm.” An Lộc Sơn vừa phân phó xong, đã nghe thấy một tiếng tỳ bà thanh thúy chậm rãi vang lên, hắn liền đột nhiên gọi thị vệ trở lại: “Không cần đi nữa.”
Một dây một trụ, ai cũng không nghĩ tới thế nhưng lại còn có thể xuất ra thanh âm thê lương đến vậy.
“Chuyển chu các, đê ỷ hộ, chiếu vô miên.” Nước mắt nhàn nhạt tràn đầy trong thanh âm, cẩm sắt trong tay Tô Tình nhẹ nhàng hòa cùng, vừa tuyệt phối hợp với tiếng tỳ bà trong tay Nhã Hề.
“Mỹ nhân này thật ra rất có ý tứ.” Có chút kinh thán trước tài nghệ của Nhã Hề, Sử Triều Nghĩa xoay người nhìn Sử tiểu muội vẫn ở một bên uống rượu như trước: “Chỉ là đáng tiếc a, người tiểu muội khổ tâm an bài thế nhưng lại rơi vào kết cục vậy.”
“Là do hắn vô dụng! Chết cũng không đáng tiếc!” Sử tiểu muội ngửa đầu uống cạn chén rượu: “Chẳng qua chỉ là một nam nhân, chết thì chết thôi.”
Sử Triều Nghĩa tiến lên, đè lại bàn tay đang muốn tiếp tục rót rượu của Sử tiểu muội: “Ta biết muội vì Sử gia mà hy sinh rất nhiều, chỉ là thật sự không cần hoài phí chính mình, có chuyện này đã canh cánh trong lòng ta từ lâu rồi.”
Nheo mắt nhìn Sử Triều Nghĩa, Sử tiểu muội tựa hồ nhìn thấu lòng hắn: “Có phải ngươi muốn hỏi ta đến tột cùng thì có hoài thai đứa nhỏ hay không chứ gì?”
“Sử gia không thể xuất hiện nghiệt chủng…”
“Ta biết ý tứ các ngươi, ta sẽ không để các ngươi mất mặt đâu, từ đầu đến cuối, mất mặt vẫn là nam nhân Sử gia các ngươi!” Giận dữ hất tay Sử Triều Nghĩa ra, Sử tiểu muội lại tiếp tục rót rượu.
Sử Triều Nghĩa không nói gì để chống đỡ được, chỉ có thể tỏ vẻ không để ý đứng dậy.
Nhã Hề bước lên đài sen thứ sáu vương đầy máu Trịnh Nguyên Hoán, thân mình không khỏi run lên, không tự chủ được liếc nhìn Tử Thanh một cái.
Tử Thanh đáp lại nàng bằng một nụ cười bình yên, giống như giờ khắc này, trong khoảng khắc này của ngày hôm ấy, chỉ có hai người, cái gì nguy hiểm, cái gì tâm kế đều xa xa ở thế giới bên ngoài.
“Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thời viên?” Ánh mắt nhìn về phía Tô Tình, trong nháy mắt bỏ xuống tỳ bà, Tô Tình cũng ném cẩm sắt cho Nhã Hề.
Buông đàn tỳ bà đứt dây xuống, Tô Tình nhặt lên sáo ngọc dưới đất, đột nhiên thổi lên một đoạn tiếng sáo du dương.
“Nhân hữu bi hoan li hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn.”
Nhảy lên tòa sen thứ bảy, Nhã Hề ngồi xuống, mười ngón tay thon gầy giống như hành vân lưu thủy bát lộng cầm huyền, vừa vặn vang lên cùng tiếng sáo, giống như dòng suối chậm rãi chảy song song với dòng sông rộng lớn nước trôi vội vàng.
Lơ đãng, nước mắt Nhã Hề rơi xuống.
Tử Thanh vươn tay, tiếp được nước mắt, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Gượng cười, Nhã Hề bỗng nhiên đứng dậy, mũi chân khẽ điểm nhảy lên tòa sen thứ tám, mang theo cẩm sắt ở giữa không trung xoay tròn, xiêm y tuyết trắng phiêu bồng, như thể một loài hồ điệp bừng tỉnh từ trong giấc mộng, còn chưa nhìn thấy rõ hai cánh, hồ điệp đã bay lên đài sen thứ chín.
Nụ cười khuynh thành, khắc thật sâu vào đáy lòng Tử Thanh.
Bàn tay thon gày trắng nõn bát cầm huyền, Nhã Hề đột nhiên nhấn dây đàn một cái, tiếng sáo thình lình dừng lại.
Trong nhát mắt, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
“Ân……la la…ân…la la…” Đúng là Tô Tình khe khẽ rên.
Hơi hơi giương mắt, không biết từ khi nào Tô Tình đã lên trên một tòa sen, phối hợp cùng Nhã Hề ở trên cao phía xa xa.
Bất tri bất giác từ trên bầu trời bay tới một phiến mây đen, từng bông tuyết tinh tế rơi xuống.
Xa xa nhìn lại, bên trong hồ sen dường như có hai vị tiên tử xuất trần, chỉ vội vàng liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
“Tử Thanh…” Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm ôn nhu của Nhã Hề khẽ gọi, Tử Thanh lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn về phía bạch y mỹ nhân kia.
Trái tim đập lên từng hồi, mặt Tử Thanh không khỏi đỏ bừng, nhìn vào đôi mắt chứa ngàn vạn nhu tình của nàng.
“Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lí cộng thiền quyên.”
Tử Thanh chỉ cảm thấy trong khóe mắt một mảnh ướt át, Nhã nhi, nàng có biết đây là khúc ca hay nhất, đẹp nhất ta từng nghe qua không?
“Ngốc…” Từ xa ngước nhìn nhau, đầy trìu mến lại không cần nói một lời.
Bàn tay mềm gảy dây đàn, thanh âm cẩm sắt chậm dần, chậm rãi kết thúc.
“Oanh!” Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, tòa sen thứ năm bỗng nhiên nổ tung, một cột khói lửa phóng lên cao, giữa bầu trời đêm đầy tuyết nở rộ ra vạn điểm ánh sáng như những vì sao.
“Hay! Thưởng! Thưởng!” An Lộc Sơn cười to một tiếng: “Mau thỉnh hai vị mỹ nhân lên đây, lão tử muốn đích thân ban thưởng!”
Tử Thanh cười vươn tay ra: “Tiên tử mỹ lệ nhất, nên xuống dưới rồi.”
Ngượng ngùng cười, vươn tay ra, được ấp ủ trong một lòng bàn tay ấm áp.
Tay kia Tử Thanh đã cởi ra bạch cừu của mình, thuận thế phủ lên cho Nhã Hề: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Nhã Hề ấm áp gật đầu, nhớ tới Tô Tình ở một bên, liền vội vàng buông tay Tử Thanh ra, tiến lên kéo Tô Tình, đem bạch cừu đồng thời phủ lên trên người cả hai: “Tình nhi ngươi cũng cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Hơi ấm từ cơ thể Tử Thanh còn sót lại trên bạch cừu, Tô Tình không khỏi run lên, nhìn gương mặt Tử Thanh, rốt cuộc ngươi là một nam tử thế nào? Lại có thể đối xử thâm tình với Nhã Hề tỷ tỷ như vậy?
“Ồ, tiểu tử này còn có thể thương hương tiếc ngọc như thế a.” An Lộc Sơn cười ha hả, đợi ba người đến gần: “Hai mỹ nhân này, Ân nhi, tối nay phụ tử ngươi ta, mỗi người chọn một nàng! Cùng hưởng một đêm đẹp!”
Quả nhiên! Chuyện lo lắng nhất vẫn xuất hiện!
“Lão sắc lang!” Tử Thanh vội vàng đè lại Lí Nhược ở một bên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Sử Triều Nghĩa ngồi nhấm nháp rượu một mình, rốt cục trò hay đã trình diễn, nhìn tiểu tử ngươi phải làm thế nào bây giờ đây?
Quay đầu cho Tử Thanh một nụ cười an tâm, Nhã Hề cùng Tô Tình đồng thời quỳ rạp xuống trước mặt An Lộc Sơn: “Tạ An đại nhân khen ngợi.”
“Ha ha, mỹ nhân, thanh âm nói chuyện cũng đều mê người như vậy, lão tử thích, rất thích!”
--------------------------------
(1) thành Đôn Hoàng: ngôi thành cổ nằm trên con đường tơ lụa
(2) Bài “Đại phong khởi” – Hán cao tổ Lưu Bang:
Dịch:
Gió lớn nổi lên, mây bay cao
Bốn biển cùng quy, về một mối
Anh hùng giữ an khắp bốn phương
Bài hát này gọi là Đại Phong Khởi, là khi Lưu Bang thảo phạt Hoài Nam Vương Anh Bố, trên đường về tây, đi ngang qua cố hương Phái Huyền, ông ta đã cho tụ tập những người già trẻ cố nhân đãi một buổi yến tiệc, trong buổi tiệc Lưu Bang đã lấy ra một loại huyền nhạc khí và ngâm lên bài thơ này