Phù Sinh Nhược Mộng

Mây đen dày đặc, tựa hồ tùy thời trời đều có thể đổ mưa.

Vân Châu, phủ nha.

Đoạn phu nhân lo lắng giúp Tử Thanh mặc y giáp: “Miệng vết thương còn chưa
tốt, con đi ra ngoài sẽ mạo hiểm, con hài tử này, khi nào có thể để
nương an tâm đây?”

Tử Thanh cười nhẹ: “Chính vì chưa khỏe nên mới càng phải ra khỏi thành,
tửu yến lần này nhất định phải đi.” Nói xong liền đi vài bước, chỉ cảm
thấy động đến vết thương khiến một trận đau như xé, bất giác đầu đã đầy
mồ hôi lạnh.

“Tử Thanh!” Triều Cẩm đột nhiên đi vào phòng, lo lắng nhìn nàng: “Không
bằng để ta đi uống đi, tửu lượng ngươi vốn không khá, huống hồ trên
người còn có thương tích, vốn không nên uống rượu.”

Tử Thanh chỉ lắc đầu: “Ta cũng không thể để ngươi một cô nương đi uống rượu với hai hán tử được!”

Đoạn phu nhân không khỏi kéo kéo góc áo Tử Thanh, nữ nhi ngốc, chẳng lẽ con
không phải cô nương sao? Lời đoạn phu nhân muốn nói, Tử Thanh biết,
nhưng rượu này vẫn phải uống.

Trong lòng Triều Cẩm liền thấy ấm áp: “Yên tâm, ta không có việc gì.”

“Lục công tử, ngoài thành hai vị tướng quân Đột Quyết đang quát to muốn đem
rượu vào thành, chúng ta để họ vào hay không?” Man Tử bỗng nhiên vội vã
tiến vào hồi báo.

Tử Thanh cười: “Vào thành cũng tốt, ta lại có thể không cần đi nhiều, Man
Tử đại thúc, mở cửa đi, xem sắc trời hôm nay thì cũng không thích hợp
uống rượu ngoài thành, vạn nhất mưa một chút, phá vỡ hứng thú thì không
khỏi tiếc nuối.”

Triều Cẩm gật đầu: “Vào đây cũng tốt, ta đi phân phó đầu bếp làm chút đồ ăn
nhắm rượu.” Chỉ cần bọn họ vào thành thì cho dù lại có biến cố gì cũng
có thể ngay tức khắc bắt hai người đó, đại quân ngoài thành có nhiều đi
nữa cũng có thể bình yên.

Rốt cục Ma Dịch cùng Ma Ô mang theo mấy trăm vệ sĩ tiến vào thành Vân Châu.

Tử Thanh nhịn đau ra trước phủ nghênh đón, hàn huyên một phen, thỉnh đại quân vào phủ, một hồi tửu yến náo nhiệt bắt đầu.

Cho dù tửu lượng không ổn, Tử Thanh vẫn lại muốn cứng rắn chống đỡ tiếp
tục, qua vài chén, Tử Thanh liền cảm thấy choáng váng, liền không dám
nói thêm cái gì, sợ nói ra điều gì không nên nói.

Biết tửu lượng của Tử Thanh, Triều Cẩm liền lặng yên tráo đổi bầu rượu của
nàng, tự mình rót rượu, đưa qua: “Tử Thanh, uống này.”

Lòng Tử Thanh biết rõ ràng, khẽ mỉm cười, nâng chén kính Ma Dịch cùng Ma Ô: “Hai vị tướng quân, nào, ta kính các ngươi.”

“Hảo! Đến đây!”

Một ngụm trà thơm ngát tiến vào miệng, Tử Thanh cười nhìn Triều Cẩm, cứ như vậy mà uống mấy ngàn chén thì cũng không say một phần.

Triều Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, lại rót đầy rượu cho Tử Thanh.

Một trường tửu yến, uống thẳng đến đêm mới ngừng lại.

Phân phó thị vệ đem Ma Dịch cùng Ma Ô say khướt vào trong nội phủ nghỉ ngơi, Tử Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cười với Triều Cẩm: “Cảm ơn nàng,
Triều Cẩm.”

Triều Cẩm lắc đầu cười: “Còn không mau đi uống thuốc nghỉ ngơi?”

Tử Thanh hít một hơi thật sâu, thản nhiên cười: “Triều Cẩm, nay nguy hiểm
lớn nhất với Vân Châu đã kết thúc, ta nghĩ đây là thời điểm ta nói với
nàng một việc.”

“Muốn nói gì cũng được, nhưng mà, tối nay quan trọng nhất chính là dưỡng
thương thế của ngươi cho tốt.” Triều Cẩm ưu sầu đẩy Tử Thanh: “Nếu
ngươi không dưỡng thương cho tốt, Nhã nhi của ngươi sẽ đau lòng đến chết mất.”

“Được…Ta dưỡng thương trước.” Tử Thanh nặng nề thở dài, lòng nàng, chắc hẳn cũng không vui vẻ gì.

Nhìn Tử Thanh hơi ngẩn ra, Triều Cẩm đã đỡ nàng dậy: “Còn đứng đực ra đấy
làm gì? Đi, trở về phòng nghỉ ngơi.” Nói xong liền dìu Tử Thanh xoay
người đi về nội viện.

Tử Thanh, nay sau cơn mưa trời lại sáng, chàng cùng Nhã Hề chỉ sợ cũng sắp đơm hoa kết trái, Vân Châu không còn nguy hiểm, ta đây…sợ là không còn
lí do gì để ở lại nữa…Để cho ta ở cùng chàng thêm vài ngày nữa, chờ sau
khi có thể tiễn bước Hằng vương đi rồi…có lẽ, sẽ là lúc Sử Triều Cẩm ta
rời khỏi Vân Châu…Đời này kiếp này, chân trời góc bể, ta sẽ vẫn chờ
chàng.

Lặng lẽ nhìn mặt mày Tử Thanh, đáy lòng Triều Cẩm đau xót, nhịn không được mà nước mắt nơi khóe mắt đã chảy xuống.

Sau khi ta đi, chàng có sẽ nhớ ta không? Đủ chuyện trong quá khứ, rõ ràng
như trước mắt, nếu lúc trước ta dùng chân tâm đối đãi, kết cục bây giờ
có thể vẫn như thế không?

Một đêm ôm nhau triền miên trong quân doanh nơi Biện Châu kia, nụ hôn
khuynh tình ngày ấy, liệu có để lại chút dấu vết nào trong lòng chàng?

Lặng yên gạt đi lệ nơi khóe mắt, Triều Cẩm cố mỉm cười, đỡ Tử Thanh vào
phòng, xoay người lui ra, đóng cửa lại, đã là hai mắt đẫm lệ.

Tử Thanh cau mày, lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng kín, đáy lòng không hiểu sao lại một phen nhức nhối.

Triều Cẩm…Không cần tự làm mình khổ nữa…

Nhắm mắt lại, Tử Thanh nhớ tới lúc trước bên trong đại doanh ở Biện Châu,
nước mắt nàng rơi trên ngực mình, ân tình ta thiếu nàng, ta nên trả lại
nàng thế nào đây?

Tử Thanh ở trên giường trằn trọc khó ngủ nổi.

Triều Cẩm ảm đạm cười, nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn bầu trời, cô đơn từ bên cánh cửa bước đi.

“Kẽo kẹt –!”

Đột nhiên tiếng cửa mở vang lên làm cho Triều Cẩm hơi kinh hãi, nàng bắt
gặp một nữ tử lén lút tiến vào phòng Ma Dịch tướng quân.

“Sẽ là ai?” Triều Cẩm nghi hoặc đi qua, mới đến cạnh cửa, liền nghe thấy Ma Dịch kêu rên một tiếng.

“Ma tướng quân?” Triều Cẩm nhẹ nhàng gõ cửa: “Ma tướng quân, ngươi làm sao vậy?”

Cửa bỗng nhiên mở ra, Tô Tình vẻ mặt hoảng sợ tay cầm một con dao nhỏ máu
vọt ra, đưa tay kéo lấy áo Triều Cẩm, lôi kéo thật mạnh.

Triều Cẩm hất tay Tô Tình ra, tức giận quát: “Đến tột cùng thì ngươi đã làm cái gì?”

Bàn tay run run đem con dao nhỏ máu nhét cho Triều Cẩm, Tô Tình thuận thế
đem máu tươi lau lên tay Triều Cẩm: “Người đâu, người đâu tới đây –!”

“Ngươi!” Trong lòng Triều Cẩm cả kinh, chẳng lẽ mình đã trúng kế! Hoảng hốt đẩy
Tô Tình ra, con dao dính máu rơi xuống đất: “Ta với ngươi không cừu
không oán, vì sao ngươi phải hãm hại ta?”

Thanh âm Tô Tình làm cho hậu viện trong phủ nhất thời đèn đuốc sáng trưng, thị vệ nha hoàn đều chạy ra.

Lí Nhược, Đoạn phu nhân, Hoắc Hương, Đỗ y quan, Nhã Hề đều khoác áo bào đi ra, nhìn hai người không ngớt giằng co trong viện.

Tử Thanh mở cửa đi ra, nhìn Triều Cẩm: “Làm sao vậy?”

“Trước đừng hỏi ta làm sao, mau đi xem một chút Ma Dịch tướng quân có chuyện
gì?” Trong lòng Triều Cẩm dâng lên một trận sợ hãi, lắc đầu nhìn Tô
Tình, với tâm trí của nàng ta, hẳn vạn vạn lần không nghĩ ra độc kế giá
họa người khác như vậy!

Tử Thanh kinh hãi nhịn đau xông vào phòng, chỉ thấy yết hầu Ma Dịch tướng
quân có một lỗ thủng do đao cắt thật lớn, máu tươi đang ồ ạt chảy ra,
không có hơi thở, dĩ nhiên đã tuyệt khí!

Hoắc Hương cùng Đỗ y quan theo sau cùng hoảng sợ nhìn nhau, đang êm đẹp như thế nào lại vậy?

“Tiểu Tình tử, nàng làm sao vậy?” Lí Nhược lo lắng tiến lên ôm lấy Tô Tình: “Tiểu Tình tử nàng không sao chứ?”

Tô Tình nức nở: “Ta…ta mới đi ngang qua trước cửa phòng Ma tướng quân, đột nhiên nghe thấy tiếng quát mắng của Sử tiểu thư trong phòng…Cho nên ta
liền…đẩy cửa đi vào…Ai biết…”

Tử Thanh đi ra khỏi phòng Ma Dịch tướng quân, nhìn Triều Cẩm y phục hỗn
loạn, lắc lắc đầu. Việc này không phải như thế, tất nhiên không phải như thế!

“Chẳng lẽ là tướng quân Đột Quyết này mượn việc say rượu phi lễ Sử tỷ tỷ…cho
nên Sử tỷ tỷ ngươi ra tay giết hắn?” Lí Nhược hoảng sợ kết luận.

Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Tử Thanh, ngươi tin ai?”

Tô Tình là loại nữ lưu yếu đuối, giết người, sẽ không có ai tin, mà Triều
Cẩm xưa nay cương liệt, nếu thực sự có người khi dễ nàng, nàng động thủ
giết người cũng rất có khả năng.

Nhưng mà, Triều Cẩm như thế, cũng chỉ có thể là Triều Cẩm trong quá khứ.

Tử Thanh lắc đầu: “Việc này quá mức kỳ quái, ta tin Triều Cẩm sẽ không làm việc này…”

“Không phải Sử cô nương làm, chẳng lẽ là tiểu Tình tử?” Lí Nhược lại vạn vạn lần không thể tin được.

Ma Dịch vừa chết, Ma Ô tất nhiên sẽ truy cứu đến cùng, Vân Châu, sẽ dấy
lên chiến loạn! Mặc kệ việc này là ai làm, thừa dịp giờ phút này Ma Ô
còn say rượu chưa tỉnh, nay chỉ có một con đường có thể đi, chính là rời khỏi Vân Châu!

“Cái gì cũng không cần nói! Truyền lệnh quân dân toàn Vân Châu, lấy tốc độ
chuẩn bị hành trang, chúng ta mau chóng rời khỏi Vân Châu! Nếu không,
chỉ có một con đường chết!” Tử Thanh vội vàng hạ lệnh.

Lí Nhược nhìn Tô Tình khóc mãi không ngớt, lạnh lùng liếc Triều Cẩm một
cái: “Vì sao ngươi làm còn không dám nhận? Ngươi gây ra họa, sao phải
khiến toàn bộ chúng ta đến gánh vác?”

Thân mình Triều Cẩm chấn động, Ma Dịch chết đi, trừ bỏ qua Vân Châu, quả
nhiên không có đường có thể đi! Nhưng mà…nếu có người chịu nhận rội,
chịu chết như đã nói, Vân Châu vẫn có thể bình yên…Vậy…Giương mắt nhìn
Tử Thanh một cái thật sâu, thương thế của chàng, cần tĩnh dưỡng, không
thể gượng ép như vậy…

“Người…là ta giết!” Cắn răng một cái, Triều Cẩm đột nhiên thừa nhận, hăng hăng
trừng mắt với Tô Tình: “Ta không chỉ giết người, còn muốn đem tội đó giá họa cho Tô cô nương, thật sự không nên bởi vì một mình ta mà hại các
ngươi rời khỏi Vân Châu, lang bạt khắp nơi!”

“Ngươi câm mồm!” Tử Thanh đột nhiên quát Triều Cẩm ngưng lại: “Người đâu, áp
giải nghi phạm Sử Triều Cẩm vào đại lao, chờ nghe xử trí!”

Mọi người kinh hãi, Triều Cẩm lại gượng cười, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tử
Thanh thật sâu, nếu ta chết đi, chàng có thể nhớ tới ta cả đời, cũng coi như ta chết đáng giá.

“Tuân lệnh!” Thị vệ áp giải Triều Cẩm đi xuống.

Tử Thanh quay đầu lạnh lùng nhìn Tô Tình: “Chẳng lẽ ta lại cứu lầm một người?”

“An…” Tô Tình vừa muốn nói, Lí Nhược đã lại cướp lời nói tiếp: “Tử Thanh ca
ca, ngươi quả nhiên là sai lầm lớn rồi! Nguyên lai Sử Triều Cẩm tàn nhẫn một chút cũng không thay đổi!”

“Đủ rồi!” Tử Thanh lớn tiếng quát, đảo mắt chạm phải ánh mắt Nhã Hề, liền
ôn nhu nói: “Nhã nhi, các nàng đều trở về nghỉ ngơi đi, giao cho ta giải quyết.”

“Tử Thanh, ta tin tưởng Sử tiểu thư sẽ không phải là loại người như thế…Chớ trách oan nàng.” Nhã Hề buồn bã lắc đầu, một nữ tử yêu nàng sâu đậm như thế, sao có thể ngay lúc phong ba ở Vân Châu lắng xuống lại đẩy nàng
vào nguy hiểm đây?

“Ừ.” Tử Thanh gật đầu: “Đỗ y quan, người lưu lại, những người khác đều lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Nhìn mọi người lo lắng trở về phòng, Tử Thanh quay đầu nghiêm túc vẫy tay với Đỗ y quan: “Ngươi cùng ta vào đây.”

Vào phòng, đóng cửa lại, Tử Thanh lập tức cởi bỏ đai lưng: “Đỗ y quan, mau
chóng bôi thuốc cho ta một lần, ta sợ ngày mai không có cơ hội để làm.”

Đỗ y quan vẻ mặt kinh hãi: “Công tử vẫn muốn rút khỏi Vân Châu?”

“Không sai. Vân Châu lúc này không bảo vệ được, cho dù giao Triều Cẩm ra cũng
không qua được tai ương.” Còn thật sự nghiêm túc nhìn Đỗ y quan: “Ám
tiễn trong thành còn đả thương người hơn so với đại quân ngoài thành.”

“Công tử?” Tựa hồ đã hiểu vài phần ý tứ Tử Thanh, Đỗ y quan buông hòm thuốc, chuẩn bị đắp thuốc cho nàng.

“Chúng ta chỉ có thời gian một đêm, phải làm nhiều lắm, hơn nữa một bước cũng
không được sai! Nhớ rõ, ngày mai vừa ra khỏi thành liền thẳng hướng đi
Lạc Dương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui