Phù Sinh Nhược Mộng

Lại trở lại Vân Châu, vốn tưởng rằng là một mảnh đất khô cằn, nhưng ngàn
lần không ngờ tới từ sau khi Ma Ô phóng hỏa xong, dân chúng lại lặng lẽ
trở về, một lần nữa kiến tạo lại gia viên của mình.

Trên những đống đổ nát đã xây lên bức tường mới, cỏ cây một thời hoang tàn,
nay được khai khẩn thành một mảnh ruộng mới vàng óng màu lúa chín.

Mỗi người ai cũng đều nghĩ Vân Châu vô dụng, người Đột Quyết sẽ không trở
lại đánh cướp một mảnh đất khô cằn, lại có thể khiến cho nơi này lặng lẽ biến thành một mảnh thiên địa an bình.

“Mọi người nhìn! Là Man Tử! Man Tử đã trở lại!” Xa xa thấy Man Tử, bách tính Vân Châu kích động tiến lên đón.

“Ha ha, mụ nội nó! Ta đã trở về! Ta còn đem theo Lục công tử trở về nữa!”
Man Tử vô cùng kích động, vén màn xe lên: “Lục công tử, ngài mau xuống
dưới xem, mọi người đều ở đây, đều ở đây!”

Tử Thanh cười ôm Nhã Hề vẫn mê man xuống xe: “Mọi người mạnh khỏe là tốt rồi.”

“Lục công tử!” Dân chúng đột nhiên quỳ xuống: “Ngày đó nếu không có công tử, chỉ sợ chúng ta đã sớm chết, nào có ngày hôm nay, xin nhận một lạy của
chúng ta!”

Tử Thanh vội vàng lắc đầu: “Không! Không! Là ta quá vô dụng nên mới khiến
cho gia viên của mọi người bị hủy, nên là ta cúi đầu với mọi người mới
phải.”

“A? Lục công tử, muốn bái thì cũng không phải ở nơi này, không phải ngài
vẫn nói, đến Vân Châu liền muốn mở tiệc cưới sao?” Man Tử bỗng nhiên giữ chặt Tử Thanh.

“Ha ha.” Tử Thanh cười cười, nhìn Nhã Hề im lặng tường hòa nằm trong lòng:
“Đúng vậy, bất quá hôm nay thì có phải là quá mức vội vàng không?”

“Làm sao lại vội vàng được! Đi đi đi, mọi người đều về nhà tìm xem, rượu a,
hồng trù* a, nhạc khí gì đó đều tìm ra đây hết, chúng ta hảo hảo tặng
cho Lục công tử một lần rượu mừng!” Man Tử nói xong liền mang theo huynh đệ cùng dân chúng bị kích động chạy vào thành.

(*dải khăn lụa đỏ buộc trong ngày cưới)

Nụ cười trên mặt Tử Thanh dần tắt, quay đầu nhìn Đỗ y quan cùng Đoạn phu
nhân đỡ nhau xuống xe, không khỏi nhớ tới Thanh soái Đột Quyết kia,
nương, con có nên nói người biết cha ở Đột Quyết không? Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt già nua của Đỗ y quan, nhiều năm như vậy, bởi vì có ngài nên nương mới có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay, so với cha lãnh
khốc vô tình, ngài thật sự tốt hơn nhiều lắm.

Nhịn xuống những lời muốn nói với Đoạn phu nhân, Tử Thanh nhìn Hoắc Hương:
“Hoăc cô nương, khi nào Nhã nhi nàng có thể tỉnh lại?”

Hoắc Hương nhìn kỹ sắc mặt Nhã Hề: “Đã giải huyệt rồi, có lẽ một hai canh giờ nữa, hẳn có thể tỉnh lại.”

An tâm cười, Tử Thanh dường như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ôm Nhã Hề đi
về phía bờ ruộng thơm nức hương lúa chín: “Nhã nhi, ta hy vọng lúc nàng
mở mắt, có thể nhìn thấy đầu tiên là vẻ đẹp của Vân Châu.”

Đám mây bàng bạc trôi lờ lững trên bầu trời Vân Châu, yên tĩnh đến nỗi
khiến cho mỗi lần hít thở đều khiến từng làn hương thơm thấm vào cánh
mũi.

Ôm Nhã Hề ngồi bên bờ ruộng, Tử Thanh mỉm cười nhìn phương xa: “Nhã nhi,
chúng ta đã trở lại.” Tay trái ngắt lấy cỏ dại ven bờ, nhẹ nhàng kết
thành một vòng tròn trong tay, khẽ đeo nhẫn cỏ lên ngón áp út bên tay
phải Nhã Hề: “Nên tỉnh đi thôi.”

Hai hàng lông mày nhíu lại, lòng khẽ run lên, hương thơm xông vào mũi khiến nàng rơi vào hoảng hốt.

Lại là mộng sao?

Sắc vàng óng đập vào mắt, chút gió man mác thổi qua, còn có khuôn mặt khiến lòng mình một lần lại một lần vướng bận kia.

Nhịn không được mà đỏ mặt, Nhã Hề ôm chặt Tử Thanh: “Đừng để ta tỉnh lại nữa, không muốn!”

Tử Thanh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nàng, ấm áp nơi lòng bàn tay khiến nàng không khỏi run lên.

Là nhìn lầm, khẳng định là nhìn lầm.

“Nương tử…” Đôi môi thì thầm gọi, môi Tử Thanh đã đặt lên môi nàng, tay phải
nắm lấy tay phải nàng, đặt lên ngực mình, tay trái nhẹ nâng cằm nàng,
làm cho mỗi lần triền miên gắn bó lại càng thêm quấn quít si mê.

Hàng nước mắt nóng bỏng chảy xuống hai má, lăn dài trên mặt Nhã Hề, hết thảy quá chân thật khiến cho Nhã Hề quên hết tất cả mà ôm chặt lấy cổ Tử
Thanh: “Tử Thanh…” Thật là nàng! Thật sự là nàng!

“Suỵt…” Tử Thanh hơi tách ra khỏi môi nàng, sủng nịnh nhìn nàng: “Hãy nghe ta nói…”

Hôn lên nước mắt của Nhã Hề, Tử Thanh khẽ lắc đầu: “Từ nay về sau, nàng
khóc một lần, ta cũng mặc kệ chung quanh có người hay không, chắc chắn
cũng sẽ hôn nàng một cái.”

Tâm Nhã Hề một phen bối rối, sắc mặt trong nháy mắt liền đỏ bừng: “Nàng…”

“Nếu nàng mà cười một cái…”

Nhã Hề khẽ cắn môi dưới, bộ dạng phục tùng cười: “Như thế nào?”

“Liền như vậy…” Đôi môi nóng bỏng lại hạ xuống, Tử Thanh hôn nàng thật sâu:
“Nhã nhi, cả đời này ta cũng sẽ không để nàng đi nữa.”

Nhã Hề đột nhiên run lên, đẩy khuôn mặt Tử Thanh ra: “Không…Tử Thanh…thân
thể ta rất xấu…” Kinh hoảng nhắm mắt lại, từng chuyện xảy ra trong vương phủ trào lên trong tim…

“Xấu?” Tử Thanh khẽ nhíu mày, lại cười ấm áp, kéo tay nàng qua, kéo ống tay áo nàng lên, phía dưới là da thịt trắng bóng nõn nà, làm sao còn có một
chữ “Hằng”?

“Là chỗ nào xấu?” Tử Thanh bỗng nhiên nhẹ nhàng hôn lên cánh tay nàng,
giương mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhã Hề, tay lại đặt lên trên vạt áo của nàng: “Hay là chỗ này xấu?”

“Nàng…” Vừa thẹn vừa sợ tránh né bàn tay Tử Thanh, Nhã Hề chỉ lắc đầu: “Sao có
thể…sao có thể? Đây khẳng định là nằm mơ! Khẳng định là nằm mơ!”

“Nhã nhi!” Tử Thanh bỗng nhiên kéo Nhã Hề đứng dậy, chỉ về ruộng lúa ở trước mặt: “Nàng hảo hảo nhìn xem, hôm nay chúng ta ở nơi nào?”

Nhã Hề giật mình nhìn bốn phía: “Vân…Vân Châu!”

Tử Thanh cười: “Là Vân Châu, Vân Châu của chúng ta.” Kéo Nhã Hề vào trong
lòng, Tử Thanh kiên định nói: “Chúng ta đã trở lại, mưa gió gì cũng đều
đã trôi qua, nơi này, là thế ngoại đào nguyên của chúng ta…”

“Thế ngoại đào nguyên…” Thì thào nhớ kỹ những lời này, Nhã Hề lệ nóng doanh
tròng, đáy lòng lại vẫn không xua tan đi được hết ưu phiền, nhìn vẻ mặt
bình yên của Tử Thanh. Tử Thanh, ta còn xứng có được thế ngoại đào
nguyên sao? Cơn ác mộng đã qua, ta không quên được…

“Nhã nhi, ta muốn cõng nàng…”

“Ta…”

“Đến!” Tử Thanh ngồi xổm xuống trước Nhã Hề: “Đi lên.”

Nhã Hề nhịn không được lùi lại một bước: “Tử Thanh…ta…”

Tử Thanh quay lưng về phía nàng, giơ tay trái lên: “Nhã nhi, còn nhớ rõ vết thương trên bàn tay trái này không?”

“Nhớ rõ…”

“Vậy còn nhớ rõ lời ta đã nói lúc ấy không?”

“Nhớ…” Nhã Hề một phen nghẹn ngào, Tử Thanh…ta sợ…thật sự rất sợ…sẽ có một ngày nàng ghét bỏ ta…

Tử Thanh hít một hơi thật sâu: “Ngày chưa gặp được nàng, ta đã nghĩ kiếp
này của ta đều sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Gặp gỡ nàng, ta
lại sợ có một ngày nàng sẽ ghét bỏ kẻ cùng thân là nữ tử như ta…” Tử
Thanh chậm rãi đứng lên, xoay người lại: “Nhưng mà, nàng lại kiên định
nói cho ta biết, muốn ta cùng nàng bạch đầu giai lão, chỉ làm Nhã nhi
của một mình ta…” Hai tay đặt lên vai nàng: “Giờ này khắc này, ta chỉ
biết, nàng là người cùng ta mười ngón tương khấu, là người hẹn ước đời
này kiếp này với ta, hai người chúng ta, ai cũng không thể làm đào
binh*.”

(*lính đào ngũ)

Nâng tay lau đi dòng lệ ứa ta trên mắt nàng, Tử Thanh cười ám muội: “Nhã nhi, ta là sẽ…”

Làn môi nóng bỏng đã áp lên môi Tử Thanh, Nhã Hề ôm chặt lấy nàng, tưởng
muốn đem yêu thương cả đời cả kiếp đều đắm chìm trong nụ hôn này. Tử
Thanh…cho dù có một ngày nàng làm đào binh, ta cũng sẽ không trách nàng, bởi vì…lúc này đây, nàng đã cho ta khoảng khắc ấm áp nhất kiếp này…Ta
đã cảm thấy đủ rồi…

Tử Thanh chớp mắt mặt liền đỏ bừng, nụ hôn này của Nhã Hề vừa lâu vừa dài
khiến nàng hít thở không thông, làm Tử Thanh đột nhiên không hiểu sao
lại cảm thấy lo lắng. Nhã nhi, nàng vẫn không thể vượt qua một cửa kia
sao?

“Nhã…” Tử Thanh nhẹ nhàng ôm lấy mặt nàng, hít thật sâu mấy hơi: “Hiện giờ ta còn muốn cõng nàng đi.”

“Được…”

Tử Thanh cười xoay người, Nhã Hề lại rơi lệ nằm úp sấp lên lưng nàng,
khoảnh khắc được Tử Thanh cõng lên, nước mắt không tiếng động mà rơi
xuống chân. Ôm chặt cổ Tử Thanh, Nhã Hề tựa vào vai nàng, một khi nhắm
mắt lại, lại vẫn là kí ức thủy chung không xóa nổi trong thủy lao nơi
vương phủ Hằng vương.

Thân thể này của ta từng đầy rẫy vết thương như thế, từng ở trước mặt bao
người bị vô số ánh mắt nhìn qua…Ta…ta thật sự xứng đôi với nàng sao?

Lễ nhạc trong thành Vân Châu bỗng nhiên vang lên, tuy rằng chỉ có đồng la, kèn, nhưng đối với Vân Châu mà nói thì có lễ nhạc đã là vạn phần kinh
hỉ.

“Vân Châu đã xảy ra cái gì?”

Tử Thanh cố nén nước mắt: “Nhã nhi, ta không có kiệu hoa đỏ, không có tam
thư lục lễ, chỉ có thể lấy thân làm kiệu, cõng nàng vào động phòng.”

Thân mình bỗng dưng chấn động, Nhã Hề chợt ôm sát Tử Thanh: “Ta…”

“Tối nay, là đêm đẹp của chúng ta, lúc này, thực sự đừng cô phụ…” Tử Thanh cười nhẹ: “Nương tử cần phải ôm chặt ta.”

“Nàng…ta…” Nhã Hề kinh hoảng ôm chặt Tử Thanh: “Tử Thanh…đừng bỏ ta lại…”

“Đêm động phòng, ai lại đánh mất tân nương đây, thật đúng là quá ngu ngốc
mà!” Tử Thanh giãn mi cười, cõng Nhã hề đi về phía cửa thành Vân Châu,
nhìn thấy Man Tử đồng dạng cười hề hề bên kia: “Man Tử đại thúc, hỉ
đường ở nơi nào?”

Man Tử cười hắc hắc: “Nhìn công tử gấp gáp kìa! Phu nhân cùng Đỗ y quan đã
đi qua đó trước rồi, chờ công tử cùng Nhã Hề cô nương qua bái đường.”

“Tân nương tử sao có thể không có hỉ khăn đây?” Nói xong, Hoắc Hương mỉm
cười, từ trong tay dân chúng lấy ra một chiếc cẩm khăn đỏ thẫm thêu uyên ương, nhẹ nhàng đội lên đầu Nhã Hề.

“Hoắc cô nương, cám ơn ngươi.” Nhã Hề run run lên tiếng.

Nhịn xuống lệ nóng cứ trào dâng, Hoắc Hương chỉ lắc đầu. Có được thâm tình của Tử Thanh, ta thực hâm mộ ngươi.

“Tân lang sao có thể không có hồng hoa đây?” Man Tử kích động một phen lấy
hơn trăm dải lụa hồng trong tay dân chúng, vài vòng hết thành một bông
hoa kì quái, liền muốn đeo lên người Tử Thanh.

“Hoa cầu không phải kết như vậy!” Hoắc Hương vội vàng đè lại tay Man Tử, đem lục hồng cầm lại, một lần nữa mở ra, tinh tế kết: “Cho dù có gấp đến
mấy thì đóa hoa trăm hoa hòa hợp cũng không thể làm xằng bậy được.”

Một đóa cầu hoa chầm chậm nở rộ trong tay Hoắc Hương, đáy lòng không khỏi
âm ỷ nhức nhối: “Yến công tử, trước đeo hoa lên, sau đó hẵn cõng tân
nương tử.”

“Được!” Tử Thanh nhẹ nhàng buông Nhã Hề ra.

Hoắc Hương đem đại hồng hoa vòng quanh thân mình Tử Thanh, nhìn gương mặt
nàng thật sâu, kiếp sau, ta cũng muốn làm một nữ tử mà ngươi thâm tình
đối đãi, hy vọng thượng thiên đừng khiến cho ta phúc bạc như thế nữa.

“Tốt rồi! Tốt rồi! Công tử có thể cõng Nhã Hề cô nương, theo chúng ta đến
đây!” Man Tử cười ha hả, nhiều tháng như vậy, rốt cục có thể chân thành
tận tình mà cười.

“Nhã nhi, đi thôi!” Tử Thanh cõng nàng, đi theo Man Tử về hướng phủ nha.

Hoắc Hương cười khẽ, yên lặng theo dân chúng đi sau các nàng, nhìn bóng dáng hai người xa xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui