Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng.
Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào.
Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến.
Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn.
Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào.
chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn.
“Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy.
“Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua.
Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng.
Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra.
Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu.
Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút.
Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn chân đầm đìa máu.
Lê Kiệt nhìn Tuyết Yên từ trên xuống dưới, nhìn chăm chú vào cái bụng hơi nhô lên của nàng, lạnh lùng nói: “Hắn không đến cứu nàng đâu.
Trẫm đã cho lan truyền tin nghiệt chủng trong bụng của nàng với hắn, cũng thông cáo thiên hạ ngày mai sẽ hành hình nàng.
Nhưng hắn vẫn không đến, thất vọng lám đúng không ? “Höàng thượng đang nói đến ai vậy? Tại sao hắn phải đến cứu ta?” Tuyết Yên cất giọng lạnh nhạt.
Lê Kiệt nắm lấy cằm nàng, siết mạnh, quả là người phụ nữ bướng bỉnh.
Tuyết Yên cười khẽ, lệ đọng nơi khóe mắt.
Hắn nhướng mày cười, vung tay xé rách quần áo của nàng, nhìn thân thể nàng như nhìn những món ngon trên bàn.
Nàng ôm lấy bụng theo bản năng, hai tay đẩy hắn ra.
Hắn tức giận: “Nàng dám ghét bỏ trãm?” Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét khắp thân thể nàng, từng chút từng chút lấy đi tôn nghiêm còn sót lại của nàng.
Nàng cuộn tròn cơ thể mình hết mức có thể.
Nụ cười trên môi hắn ngày càng sắc lạnh, hắn ôm nàng lên, ném xuống giường.
Nàng liều mình cắn, đá, đạp.
Chân nàng đẫm máu.
Hắn giữ chặt hai tay nàng, móc xích chân vào cuối giường, đè lên thân nàng, nhìn những giọt nước mắt của nàng: “Thân thể nàng là của ta.
Ta có thể không yêu nàng, nhưng nàng không thể yêu người khác.
Nàng phản bội ta, chỉ có con đường chết; nàng:hiểu không?” Hơi thở hân nhẹ nhàng, miệng nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.
Nàng nhơ nhớp, nhưng hắn vẫn muốn điên cuồng muốn nàng.
Trong tích tắc, Tuyết Yên cảm thấy hắn vẫn còn yêu mình, vì hắn hận nàng, có hận mới có yêu.
“Lê Kiệt, ta chỉ yêu chàng, ta chưa bao giờ phản bội chàng, đứa con này là của chàng, tại sao chàng lại không tin?” “Đứa trẻ lai lịch bất minh, trẫm không cần, trãm không thiếu con cái.
Nhưng Lê Hiên đã thừa nhận rồi, nàng còn gì để chối cãi!” Tuyết Yên nhắm mắt lại, Lê Hiên từng nói thích nàng, chỉ vậy không hơn.
“Lê Kiệt, chàng có từng yêu ta không? Dù chỉ một chút thôi?” Lê Kiệt trầm mặc.
“Hóa ra chàng chẳng yêu ta một chút nào, Lê Kiệt, chàng không thể gạt ta sao? Cho dù là gạt ta, ta cũng bằng lòng nghe.” Lê Kiệt im lặng; ngay nói dối hắn cũng không muốn.
Cái khóa nặng trĩu bị kéo ra, mặt Tuyết Yên đã tái nhợt, nhưng nàng chỉ nhìn hắn cười.
Khi thực sự không thể chịu được nữa, nàng hét lên một tiếng để làm dịu cơn đau.
“Nàng cũng biết đau?” Những ngón tay của Lê Kiệt từ từ nắm chặt lại.
Từng giọt máu chảy xuống, Tuyết Yên cắn rách đôi môi.
Nàng không thể ngăn sự run rẩy trong đáy mắt, nàng muốn lùi lại, nhưng eo bị bàn tay hản giữ chặt, không thể cựa quậy.
“Lê Hiên đã hai lần tiến công, vô số lần làm trao đổi, chỉ để có được nàng.
Nàng vẫn không thừa nhận? Đã vậy mà nàng còn muốn trẫm yêu nàng? Hậu cung của trãm vô vàn mỹ nữ, có ai dám đại nghịch bất đạo như nàng khônf? Nhưng, trẫm rất muốn biết, nếu Lê Hiên biết nàng hầu hạ dưới thân trãm thế này, hắn sẽ ra sao?” Máu tuôn ra từ phía dưới cơ thể Tuyết Yên, bụng nàng đập thình thịch.
Hắn liếc nhìn vũng máu đỏ tươi dưới thân nàng, ánh mắt lạnh nhạt, không chút gợn sóng.
“Hoàng thượng, thai của hoàng hậu không ổn, muốn gặp hoàng thượng!” Cửa nhà lao vọng đến tiếng bẩm báo the thé.
Hắn nhìn nàng, hai tay đỡ lấy hai vai nàng, lòng đầy nỗi hận, rút ra khỏi thân nàng.
Hản ngừng lại giây lát, quay đầu nhìn nàng một cái, cuối cùng không nói lời nào, vội vã rời khỏi phòng giam.
Người hắn yêu, vẫn luôn là hoàng hậu, người chị cùng cha khác mẹ của nàng, Tuyết Kỳ.
Tuyết Yên nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của mình.
Nàng không muốn ngày mai xuất hiện †rước mặt mọi người với bộ dạng nhếch nhác như này, vì vậy liền xé vải manh, quấn thành áo mặc lên người.
Nàng bây giờ chỉ mới mười chín tuổi, vẫn ở cái tuổi như hoa như ngọc, vậy mà trái tim đã vỡ thành hàng trăm, hàng ngàn mảnh.
ào góc tường, đôi mất vô hồn.
Tuyết Yên dựa liệu nàng có yêu điên cuồng bất Nếu bắt đầu chấp như giờ? Tuyết Yên là con thứ của Đại nguyên soái, thậm chí nàng còn không được tính là eón thứ.
Nàng là con riêng của Tuyết Văn Hạo với phụ nữ bên ngoài.
Mẹ nàng là con gái của Đường chủ Đường Thanh Y.
Mẹ nàng chưa xuất giá đã sinh ra nàng, không lâu sau đó thì qua đời.
Nàng ở nhà ông bà ngoại trên núi Mặc đến khi mười ba tuổi.
Năm mười ba tuổi, nàng mới biết cha mình hóa ra là Đại nguyên soái ca lừng danh nước Đại Hưng Tuyết Văn Hào.
Cũng trong năm đó, nàng được đón về Phủ Nguyên soái.
Năm mười ba tuổi, nàng gặp tam hoàng tử Lê Kiệt lần đầu tiên, khi đó hắn mười chín tuổi.
Người con gái lớn lên ở vùng sơn dã đã yêu chàng trai hòa hoa phong nhã ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mùa đông năm đó, Lê Kiệt bị tứ hoàng tử Lê Hiên giam trong Phù thành.
Một tháng không thể phá vòng vây, lương thực cạn kiệt.
Lúc đó, Tuyết Yên đã yêu hắn sâu đậm.
Mặc dù Lê Hiên luôn thể hiện tình yêu với nàng, nhưng cuối cùng nàng đã chọn Lê Kiệt, từ chối chàng trai có thân hình cao lớn, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ – Lê Hiên.
Tuyết Yên trở lại núi Mặc xin ông ngoại giúp đỡ, ông ngoại đã xuất năm mươi nghìn quân để hỗ trợ Lê Kiệt.
Điều kiện của ông ngoại là Lê Kiệt phải lấy Tuyết Yên làm chính phi.
Sau khi lên ngôi, Tuyết Yên sẽ là Hoàng hậu.
Lê Kiệt đồng ý.
Ông ngoại, cữu cữu và Tuyết Yên dẫn binh phá Phù thành, đuổi Lê Hiên ra khỏi vùng Giang Bác.
Không lâu sau đó, hoàng đế băng hà, Lê Kiệt đăng cơ, trở thành hoàng đế, đổi tên nước thành Đại Hưng.
Lê Kiệt lên ngôi nhưng không thực hiện lời hứa phong Tuyết Yên làm Hoàng hậu.
Vị trí hoàng hậu để trống suốt hơn nửa năm, cuối cùng Tuyết Kỳ trở thành hoàng hậu, Tuyết Kỳ mới là tình yêu của hắn.
Hắn đã là hoàng đế, có khả năng dành những điều tốt nhất cho người mình yêu.
Còn Tuyết Yên thì được phong làm Tuyết Quý phi.
Giờ đây, vị quý phi nương nương ấy bị xử moi tim.
Moi tim, chưa ai thật sự chứng kiến hình phạt đáng sợ này.
Chỉ nghe cái tên thôi đã nổi da gà.
Khi hành hình, cả bộ ngực loã lồ ra ngoài, đối với nữ tử, đó là sự sỉ nhục.
Đồn rằng, hoàng thượng hận vị phi tử này thấu xương.
Tội danh của Tuyết Yên là tư thông với ngoại địch, không thể tha thứ được.
Thực ra, nguyên nhân thực sự khiến Tuyết Yên bị xử cực hình như vậy, chỉ có Hoàng hậu và vài tâm phúc của Hoàng thượng mới biết.
Ngày hôm sau, tuyết rơi.
Tuyết Yên đứng trong xe chở tù nhân, chân trần, trên đôi chân là một mảng màu đỏ sẫm.
Trên người khoác tấm vải trắng, khuôn mặt tái xanh, đôi môi nhợt nhạt, người run lẩy bẩy, nhưng đôi mát vẫn sáng ngời.
Nàng ngẩng đầu, bông tuyết rơi trên mặt, lập tức †an thành nước.
Trên tường thành, dưới lớp áo hoàng cẩm, dưới tán cây ngọc bích trong gió là Hoàng đế Lê Kiệt, đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ xinh đẹp khoác áo choàng lông hồ ly đỏ sẫm.
Ấy chính là hoàng hậu, cũng là tỷ tỷ của nàng, Tuyết Kỳ.
.