Lê Đồng ngăn Giang Duệ lại: “Ta nặng sao? Là ngươi không có sức, là ngươi kém cỏi, ngươi còn quay sang cắn ngược lại, nói ta nặng! Yên tẩu tẩu, †ên này luôn vô lý như thế sao?” Mặt Lê Đồng đỏ rần.
“Công chúa nói ai kém cỏi?” Giang Duệ cáu, dừng lại quay người hỏi Lê Đồng.
Lê Đồng lại giật nảy mình: “Yên tẩu tẩu, tẩu nhìn hắn kìa!” “Mắt y luôn kém vậy mài! Vóc người và cân nặng của công chúa là tiêu chuẩn mỹ nhân tiêu chuẩn nhất.’ Tuyết Yên vội vàng cười nói.
“Giang Duệ, ngươi…” Không đợi Tuyết Yên nói xong, Giang Duệ đã nhéo mũi Tuyết Yên: ‘Không biết lớn nhỏ, gọi sư thúc!” “Ngươi, phí!” Tuyết Yên và Lê Đồng cùng phỉ nhổ hắn.
Mọi người cười rộ lên.
Nhiếp Lăng Hàn dẫn theo những người khác chào †ạm biệt Tuyết Yên.
Lương Hồng Tụ đi theo sát sau lưng Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên gọi Nhiếp Lăng Hàn lại.
“Có chuyện gì sao?” Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Sư huynh, huynh và Lương Hồng Tụ… Huynh thích Lương Hồng Tụ sao? Ý trung nhân trong lòng huynh là nàng ấy sao?” Tuyết Yên đã sớm muốn hỏi hản câu này, bởi vì nàng biết trái tim công chúa hướng về Nhiếp Lăng Hàn.
Nàng cũng hi vọng công chúa có thể gả cho Nhiếp Lăng Hàn.
Mặc dù Lê Đồng là công chúa, song tâm tính ngay thẳng, thiện lương đa tình, không quá yếu đuối.
Tuyết Yên cảm thấy hai người bọn họ vô cùng phù hợp.
Nhiếp Lăng Hàn dừng một chút: “Không phải Lương Hồng Tụ.
Có điều nếu phải kết hôn với ai đó, ta sẽ lấy nàng ấy.” “Vậy vì sao huynh không đi tranh ý trung nhân của huynh? Mọi mặt của huynh đều tốt.
Nếu như ta không gặp Lê Hiên, có lẽ ta sẽ khóc lóc đòi huynh cưới ta đấy!” Tuyết Yên cười nói.
Đúng vậy, đây là lời thật lòng của nàng.
Có một kiểu người, lần đầu tiên bạn gặp người đó đã như bạn cũ quen biết lâu năm.
Đây là cảm giác Nhiếp Lăng Hàn cho nàng.
Ngoại hình hắn nổi trội, văn thao vũ lược, hành xử ôn hòa.
“Vậy thì hận không gặp lúc chưa gả rồi.” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt nói: “Có điều ý trung nhân của †a hơi giống muội.” Hắn nhìn Tuyết Yên, trong mắt dịu dàng như nước.
Tuyết Yên sững lại, ai được sư huynh yêu, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Thật không, đáng tiếc Tuyết Yên không có cơ hội nhìn thấy rồi.
Sư huynh, công chúa thật sự rất tốt.” Tuyết Yên nhìn hán: “Huynh không hề nghĩ đến công chúa sao?” “Yên Nhi, đời này, ta chỉ muốn làm sư huynh của muội, không muốn làm người thân nhà chồng muội.” Nhiếp Lăng Hàn vỗ nhẹ đầu nàng.
“Được, ta thật muốn nhìn xem ý trung nhân của huynh trông như thế nào.” Tuyết Yên nói.
“Ta đi đây, muội giữ gìn sức khỏe nhé.” Nhiếp Lăng Hàn rời đi.
Tiễn mọi người xong, Tuyết Yên trở về phòng, đặt ấm đun nước lên than, bên trong là thuốc bổ Tuyết Yên nấu cả ngày, làm riêng cho Lê Hiên.
‘Vầng trăng treo trên trời như viên dạ minh châu, tối mười bảy tháng tám, trăng như càng tròn hơn.
Tuyết Yên thay váy màu lam nhạt, cài trâm bạc, tóc đen phủ trên vai, nét mặt bình đạm.
Không biết từ khi nào, có nhiều thứ dần biến mất khỏi trên người nàng.
Thì ra con người muốn trưởng thành cũng không phải từ từ, mà có thể chỉ trong nháy mắt, một đêm, hoặc là một sự kiện.
Trong Lâm Höa điện lại hiu quạnh đến bất ngờ: Điền Minh và Cố Phàm đứng phía ngoài, trong điện chỉ có Dương Thụ và Trân Châu hầu hạ.
Không có Tuệ quý phi, không có Đức phi, cũng không có phi tử khác.
Điền Minh và Cố Phàm nhìn thấy Tuyết Yên, thở phào nhẹ nhõm.
Trân Châu nhìn thấy Tuyết Yên, mắt cũng vui cười.
Dương Thụ đi lên thi lễ với Tuyết Yên: “Yên phi nương nương, nương nương đã tới rồi.
Hoàng thượng đuổi đám Đức phi và Tuệ quý phi đi, nô tài muốn đi mời nương nương, người ấy cũng không cho phép, nhưng nô tài biết, hoàng thượng đang chờ nương nương đó ạ.” Dương Thụ chảy nước mắt.
Tuyết Yên nhìn hán, không khỏi nghĩ vì sao nam nhân làm thái giám chảy nhiều nước mắt vậy.
Tuyết Yên chậm rãi đi qua, Lập Hạ lấy ấm đun xuống, lui ra ngoài cùng Trân Châu.
Cơn gió thổi tới, rèm trướng khẽ đung đưa, như điệu múa nhẹ nhàng của nữ tử, quấn quýt triền miên.
Tuyết Yên đứng bên cạnh hắn.
Lê Hiên ngửa mặt nằm trên giường.
Khuôn mặt hắn hơi tái, mặt gầy gò, nhìn kỹ, hình như tóc mai có mấy sợi tóc bạc, dưới ánh nến leo lét có phần †ang thương.
Tuyết Yên đưa tay chạm vào tóc hắn, nhổ mấy sợi tóc bạc, vân vê trên đầu ngón tay.
Hãn mới mười chín tuổi mà đã có tóc trắng.
Nàng chỉ quen hắn mới hơn một năm, tính cả đời trước, còn chưa được ba năm.
hương 100 Trả nợ vĩnh viên Cả đời hắn luôn bôn ba, mỗi một bước đi đều có nhiều lối rẽ như vậy, người bên cạnh đi qua đi lại, thời gian dần trôi qua, đã không còn người kết bạn từ thuở đầu nữa, nhất định trong lòng rất bi lương.
€ó lẽ mỗi người đều là như thế, chỉ là đường của Lê Hiên càng thêm long đong chút.
Hản đột nhiên duỗi tay nắm chặt tay nàng, thì ra hắn chưa ngủ.
“Cuối cùng nàng cũng đến.” Hắn mở to mắt, gắng gượng muốn ngồi dậy.
“Vết thương của chàng rất nghiêm trọng, nằm thẳng mới khỏe nhanh được, chàng máu nằm xuống đỉ, nếu không ta đi đấy.’ Tuyết Yên nghiêm mặt.
Lúc này hắn lại rất nghe lời.
Nàng dìu hắn, chậm rãi nằm xuống.
Song hắn vẫn đưa tay đưa ôm nàng vào lòng như nhặt được bảo vật, bàn tay vỗ về khuôn mặt nàng, giọng nói nghiêm khắc: “Nàng cho ta thuốc cứu mạng nàng! Nàng luôn khiến ta nợ nàng, đúng là quá hư!” Tuyết Yên cười, đưa tay ôm cổ hắn: “Hết cách rồi, chàng yêu ta không đủ, chàng yêu ta không nhiều bằng ta yêu chàng, con người ta luôn hẹp hòi như vậy đấy.
Nếu như kiếp này phải bên nhau, ta chỉ có thể làm như vậy, để chàng vĩnh viễn nợ ta.” “Tốt, đời này kiếp này, ta sẽ luôn trả nợ cho nàng, ở bên nàng!” Lê Hiên hôn sâu xuống, bàn tay không kìm được vuốt ve người nàng, hai người dán chặt vào nhau, cơ thể Lê Hiên bát đầu nóng lên.
Mỗi lần hắn ôm nàng đều muốn nàng.
Điều này khiến hắn điên cuồng.
Tuyết Yên đẩy hắn ra, xấu hổ nói: ‘Mạng chàng $áp không:còn nữa mà còn muốn chuyện này…’ Hản khẽ cười gian tà: “Ta muốn chuyện gì?” Tuyết Yên vừa thẹn vừa giận, quay mặt đi.
Hắn ngẩng đầu, thở dài một hơi, cầm tay nàng nắm chặt: “Ta biết chác chắn trong lòng nàng oán †a, Nhan Hương hại nàng nhiều lần như vậy mà nàng lại còn cầu xin cho nàng ấy, ta cũng vẫn giữ nàng ấy.” Tuyết Yên ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Ta nằm mơ cũng muốn báo thù cho bọn họ, nhưng ta biết sức nặng của nàng ta trong lòng chàng.
Còn nữa, ta không muốn vì chuyện này mà khiến Duệ vương và Lôi Trạch sinh lòng hiềm khích với chàng.
Bọn họ là người đối xử thật lòng với chàng.” “Không ngờ nàng còn nghĩ đến những điều này…” Tay hắn võ nhẹ trên lưng nàng, trái tim quặn thắt lại.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Tuyết Yên và những người phụ nữ khác, nàng luôn suy nghĩ cho hán, dù bản thân phải thiệt thòi.
“Quan trọng hơn là, Nhan Hương mang thai con của chàng.
Ta vĩnh viễn sẽ không hại con chàng.
Ta nghĩ đám Tiếu Xuân sẽ tha thứ cho ta.” Mũi môi Tuyết Yên khô đáng, dựa người vào ngực hán, nước mắt dần thấm ướt y phục hắn.
Nói đến đây, Lê Hiên thoáng khựng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
“Con của ta.” Hắn lặp lại.
Tuyết Yên tiếp tục nói: “Ta biết ta có lỗi với bọn họ, bảy mạng người, gần như không đêm nào ta được ngủ yên, mỗi lần trước khi ngủ ta đều sợ mơ thấy bọn họ.
Thậm chí ta còn không thể đối mặt với những người còn sống.
Thế nhưng ngay cả Phạm Tinh mà chàng cũng thả? Vì sao?” Trái tim Lê Hiên co lại, cơn đau ập tới: “Phạm Tinh và Nhan Hương có ý nghĩa như nhau với ta, tóm lại, là trẫm nợ nàng…
Tuyết Yên nằm thẳng người, rời khỏi vòng ôm của Lê Hiên: “Người quan trọng trong lòng chàng là con người, người khác thì không phải sao?” Lê Hiên im lặng, ở chỗ Tuyết Yên, hắn không biết nói gì hơn.
Tuyết Yên nói tiếp: “Chàng giết rất nhiều người, coi như bù đấp đi, nhưng những người đó đều không phải chủ mưu.
Bọn họ chỉ là nô tài đáng thương, chấp hành mệnh lệnh của chủ tử mà thôi, mặc dù có tội, nhưng tội không đáng chết! Làm như vậy.
sẽ có báo ứng đấy!” Lê Hiên ảm đạm, Tuyết Yên luôn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hản, thật sự là hắn đang bù đáp cho nàng, cũng là vì để cho mình an tâm.
“Ta không sợ báo ứng, nếu có báo ứng, thì báo ứng lên người ta đi.” Lê Hiên nắm chặt tay nàng không buông.
“Yên Nhi, có đôi khi không như nàng nghĩ, ta là Hoàng thượng, cũng có suy nghĩ của mình, ví dụ như, trong cung Quan Duyệt cần thay máu, trong cung Nhan Hương cũng cần…
Tuyết Yên rùng mình một cái: “Như vậy trong cung của ta thì sao? Có phải Nhan Hương để Phạm Tinh thả một mồi lửa cũng hợp ý chàng đúng không?” Lê Hiên ngẩn ra, đột nhiên nâng cằm nàng lên, thô bạo hôn nàng.
Nụ hôn sâu bắt đầu ngao du trên cổ, trên hai vai nàng.
Tuyết Yên phản kháng, hắn lại càng sấn tới, si dại hôn nàng, hận không thể vò nàng vào trong cơ thể mình.
“Yên Nhi, nàng chưa từng có ý nghĩ hại người, sao †a lại phòng bị nàng.
Chỉ ở chỗ nàng, ta mới có thể buông xuống tất cả mặt nạ, có thể giaø trọn tấm lưng mình cho nàng.
Điều ta sợ nhất thật ra là nàng có hiềm khích với ta.” “Vậy Nhan Hương thì sao?” Lê Hiên nhắm mắt lại: ‘Nhan Hương.” “Nhan Hương, nàng ấy là một phần ta không cách nào dứt bỏ, nàng ấy luôn nói ta thay đổi, nhưng có lẽ nàng ấy không biết, nàng ấy đã không còn là Nhan Hương trước kia nữa.
Tình yêu mà nàng ấy nói khiến ta ngạt thở…” Giọng Lê Hiên trầm khàn.
Tuyết Yên nhìn hắn, bỗng nảy lên một ý nghĩ: “Nếu chàng thật sự cảm thấy nợ ta, Tuyết Yên cũng xin chàng một chuyện.” “Nói đi, ta nhất định sẽ đồng ý.” Tuyết Yên thoáng trầm tư: “Nếu có một ngày, chàng và phụ thân ta gặp nhau trên chiến trường, có thể tha cho ông ấy một mạng được không?” Lê Hiên gật đầu: “Được, ta hứa với nàng.
Dù sao ông ấy cũng là phụ thân của nàng.
Ông ấy luôn trung thành tuyệt đối với Lê Kiệt, không hề phản bội.
Không mượn gió bẻ măng như một số quan viên.” “Chàng nhận lời rồi sao? Cám ơn chàng.
Phụ thân cả đời bôn ba, nếu như ông ấy không chết; ta dam đoan sẽ đưa ông ấy đi rất xa, rời xa triều đình, rời xa phân tranh, chắc chán sẽ không gây phiền toái cho chàng…’ Tuyết Yên kích động nói.
Lê Hiên cười cười: “Thật ra ông ấy không còn uy.
hiếp ta được nữa.
Trong khoảng thời gian này, †rong cung xảy ra quá nhiều chuyện, qua mấy ngày nữa, trãm cho Bạch Thiếu Đình và Vu Dung thành hôn, xua xúi quẩy.” Lê Hiên vuốt tóc Tuyết Yên.
“Hoàng thượng thật dễ quên.” Tuyết Yên lườm hắn một cái.
“Nàng có ý gì?’ Lê Hiên nắm cằm Tuyết Yên.
“Hai tháng trước, trong cung vừa mới cử hành một buổi đại lễ thành hôn long trọng, còn có cả sủng Tiêu phòng, toàn bộ hậu cung, triều đình ai mà không biết.” Tuyết Yên cười lạnh.
Lê Hiên nhắm mắt nằm xuống: “Nàng luôn có thể chọc giận ta!” Hắn ngẫm nghĩ, quay người nhìn nàng: “Nàng muốn không?” “Muốn gì?” Tuyết Yên hỏi.
“Những thứ đó, cái gọi là sủng Tiêu phòng, đại lễ thành hôn.
Ta biết, khi nàng và ta thành hôn, ta đã để nàng chịu thiệt.” Tuyết Yên lắc đầu: “Ta không muốn.
Ta cũng không nhận nổi, ta chỉ cần tâm đầu ý hợp!” “Nàng có thể nhận nổi, nếu nàng không nhận nổi, còn có ai có thể nhận nổi những thứ đó chứ?” Lê Hiên nắm chặt tay nàng.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa.
Ta nấu chén thuốc, chàng uống chút đi, coi như ăn khuya.” Tuyết Yên cầu hoà.
Lê Hiên vui vẻ đồng ý.
Lúc này hắn như đứa bé làm nũng, cơm đến há miệng, áo đến đưa tay, nửa tựa vào giường, chờ Tuyết Yên đút cho hắn.
“Mấy ngày nay nàng hãy ở Lâm Hoa điện đi, ta phê sổ ở Lâm Hoa điện, nàng giúp ta.” “Không.
Ta sợ bị người ta mắng thành hồ ly tinh, thành họa thủy quấy nhiều tâm ý của Hoàng thượng.” Tuyết Yên từ chối.
“Nàng mà cũng biết sợ à?” Lê Hiên nhếch môi lên.
“Đương nhiên; Tuyết Yên gì sũng sợ, Bất cứ ái ở, nơi này cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của ta.” Lê Hiên đưa tay ôm nàng: “Sau này có ta ở đây, ai dám lấy mạng nàng!” “Hoàng thượng lại dỗ ta rồi, ta luôn có cảm giác, †a sẽ chết trong tay chàng đấy.” Tuyết Yên cười nói.
Lê Hiên cầm hai tay nàng đặt trước ngực: “Nếu nàng không yên tâm, ta cho nàng kim bài miễn tử”
.