Lập Hạ khóc: “Đại Hoàn Đan hết rồi, cả hai viên đều hết rồi.”
Trái tim Lê Hiên trùng xuống.
Hai viên thuốc đó, hắn
đưa cho Nhan Hương một viên, viên còn lại, Tuyết
Yên đã cho hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn sang Dương Thụ hỏi, nói từng
chữ từng chữ: “Tối qua, trãm nói, tìm ngự y đến cầm
máu và trị thương ở chân cho nàng ấy, sao hôm nay
nàng ấy vân còn như này?”
Dương Thụ quỳ hai gối bò đến: “Nô tài đã đi tìm ngự.
y, chỉ là nô tài đáng chết, không tự mình đưa ngự y
đến, nô tài đáng chết!”
Lê Hiên nhấc cả người Dương Thụ lên, bóp nghẹt cổ
hán, nghiến răng nói: “Điều tra rõ ràng cho trâm! Kẻ
nào dám to gan như vậy!
Nhan Hương đứng đằng sau, cả người run rẩy.
Tuyết Yên đã chết thật rồi.
Tối qua, là nàng ta cản
ngự y lại.
Nàng ta nhìn thấy ngự y tay xách hộp thuốc vội vã đi
về phía nhà lao, nàng ta nói với ngự y: “Người sắp.
chết, không cần phí tâm, Hoàng thượng nói muốn
chữa trị cho phạm nhân, là nói cho người khác nghe.”
Ngự y lập tức hiểu ra.
Không ngờ, vẫn chưa hành hình mà nàng ta đã chết.
vệ chặn phía bên ngoài, không thể lại
Hắn hét vào bên trong: “Ta có thể cứu nàng ấy! Lê
Hiên, để ta cứu nàng ấy!”
Nhiếp Lăng Hàn điểm vào huyệt đạo của Tuyết Yên,
giúp nàng cầm máu, hắn không ngừng độ chân khí
cho Tuyết Yên.
Cơ thể lạnh như băng của Tuyết Yên từ từ ấm lên.
Nghe thấy tiếng hét của Lê Kiệt, Lê Hiên xua tay, mọi
người dừng lại.
Lê Kiệt quay đầu nhìn một cái, những
người đeo mặt nạ đen cũng đã dừng đánh.
Lê Kiệt từ đám đông đi ra.
Hắn đưa tay ra và thử kiểm tra hơi thở của Tuyết Yên,
hắn lấy một hộp nhỏ được chế tác tinh xảo từ trong
ngực, mở hộp ra, lấy một viên thuốc màu trắng, viên
thuốc ấy nhỏ như ngón tay út, óng ánh như tuyết,
nằm trong bàn tay Lê kiệt, tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ.
A Phúc vội xông đến ngăn hắn ta lại: “Vương gia,
không thể dùng!
Lê Kiệt gạt tay A Phúc ra.
A Phúc vẫn không buông tay, vừa khóc vừa nói:
“Vương gia, đây là thuốc cứu mạng của người, nữ
nhân này là gì của người, có đáng để người làm như
vậy không?”
Lê Hiên nói: “Ngươi cho nàng ấy uống thứ gì?”
Lê Kiệt nhìn Tuyết Yên: “Yên tâm, nàng ấy, đã như thế
này rồi, ta có thể làm hại nàng ấy sao? Thuốc này
cũng có thể cải từ hoàn sinh.”
Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.
Lập Hạ ôm chặt lấy Tuyết Yên: “Tiểu thư, tiểu thư!”
Nàng gọi hết lần này đến lần khác.
Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
xem ra là pháp trường đã phát sinh thay đổi, yêu nữ
kia hình như còn chưa bị moi tim mà đã chết rồi.
Nhưng Hoàng thượng làm sao vậy, tại sao lại trưng
ra khuôn mặt vô cùng tức giận? Nàng ta chết rồi, tại
sao mọi người đều không vui?
Nhan Hương nghiến hàm răng, đôi mắt nàng ta dán
chặt vào bóng hình của Lê Hiên, nàng nhìn thấy Lê
Hiên ngang ngược ôm Tuyết Yên vào lòng từ tay Lập
Hạ.
Ánh mắt ấy, sự đau khổ đấy, như thể Tuyết Yên
đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Nàng ta đã chết rồi, Tuyết Yên đã chết rồi, tại sao vẫn
muốn chiếm lấy Lê Hiên?
Nhan Hương lảo đảo rồi ngã khuyu xuống đất, Dương
Thụ từ phía sau bước lên đỡ lấy nàng: ‘Hoàng
thượng, Ý Quý Phi đã ngất rồi.”
Lê Hiên không hề ngoảnh lại, lạnh lùng nói: ‘Đưa
nàng ấy về cùng, tìm ngự y đến kiểm tra.”
Nhan Hương nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tuyết
‘Yên trong vòng tay Lê Hiên, nàng đã cùng hắn đi qua
những năm tháng dài đằng đẫng, hẳn đối với nàng, là
có tình cảm, hay là không có?
Giờ đây, người phụ nữ đánh cắp trái tim hắn cuối
cùng đã chết, không còn ai có thể cướp hắn lần nữa,
nhưng sao hẳn lại thờ ơ với nàng như vậy.
Tất cả những gì nàng làm, đều là vì hán.
Đương
nhiên, hãn cũng cho nàng vinh quang không ai sánh
bằng, cho nàng một hôn lễ long trọng hoành tráng,
cho nàng sự sủng ái khiến ai cũng ghen ty, cho nàng
sự khoan dung lớn nhất, nhưng, hắn không thể cho.
điều nàng muốn, đó là tình yêu.
Bây giờ, nàng đã mang thai con của hắn, nàng cố
gắng dùng mọi biện pháp để khiến người phụ nữ kia
rời xa hắn, nàng đã làm được rồi.
Nàng có thể đợi,
đợi hắn quay lại, đợi hắn quên đi nữ nhân đó!
Lê Kiệt đẩy A Phúc ra, cho Tuyết Yên uống viên thuốc kia.
Lê Kiệt đặt viên thuốc vào miệng Tuyết Yên.
Viên
thuốc đó, dường như có linh tính, thuận lợi trượt
xuống cổ họng của Tuyết Yên.
Lê Hiên đẩy hẳn ta ra và ôm chặt Tuyết Yên.
Hắn
nhìn nàng không rời, như thể sợ bỏ lỡ một giây nào đó.
Trân Châu ngã vào vòng tay của Duệ vương, nàng đã
không thể tự mình đứng vững, khi nãy nhìn thấy
Tuyết Yên không còn thở, nàng suýt chút nữa đã ngất đi.
€ó thị vệ đến tháo xiềng xích trên chân Tuyết Yên,
Lập Hạ băng bó vết thương của Tuyết Yên một cách đơn giản.
Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Lê Hiên: “Muội ấy chỉ
là nữ tử yếu đuối, sao Hoàng thượng lại bắt muội ấy
phải đeo thứ này!”
Lê Hiên cúi đầu không đáp lời.
Khuôn mặt của Tuyết Yên vẫn nhợt nhạt như trước,
‘Tử Vi Lệnh trên ngực nàng phát sáng.
“Tuyết Yên, nàng không thể chết! Nguyện vọng cuối
cùng của nàng trẫm vẫn còn chưa thực hiện được!”
Lê Hiên nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của nàng, nói lẩm bẩm.
Nhìn khuôn mặt trắng nhợt, cơ thể lạnh như băng,
những vệt máu ướt đẫm của Tuyết Yên, cơn giận của
Lê Hiên bất chợt bùng lên, hắn bất giác giơ tay siết
chặt lấy cổ họng Lê Kiệt đang bên cạnh: “Ngươi đã
cướp đoạt nàng! Đúng không!”
Lê Kiệt cười khẩy: “Mặc dù nàng ấy đáng lẽ là người
của ta, nhưng ta không đê tiện như ngươi!”
“Ý của ngươi là nàng tự nguyện?” Lực ở tay Lê Hiên
càng lớn hơn.
Lê Kiệt giáng vào mặt Lê Hiên một cái tát, Lê Hiên
nghiêng đầu, bàn tay buông lơi.
Lê Kiệt ngẩng đầu cười nói: “Đương nhiên! Tiếc là ta
đã bỏ lỡ, để nàng trở về bên cạnh ngươi!”
Lê Hiên nghiến răng nghiến lợi: ‘Đứa bé đó có phải là
của ngươi không?”
Khuôn mặt của Lê Kiệt cứng lại, hẳn ngẩng mặt lên
mỉm cười: “Ngươi nói ngươi yêu nàng, nàng là người
như thế nào ngươi lại không rõ? Nàng thực sự rất
ngốc, ngươi không hề tin tưởng nàng! Vậy mà ta lại
để nàng quay lại bên cạnh ngươi! Ngươi thực sự rất
đáng chết!”
Lê Kiệt chém về phía Lê Hiên.
Lê Hiên cam đảm dùng tay đỡ lấy.
“Lê Hiên!” Một giọng nói nhỏ xíu vang lên từ trong
lòng hần.
Lê Hiên giật mình cúi đầu.
Hắn bắt gặp ánh mắt
sững sờ đang nhìn hắn chằm chằm.
“Yên Nhi.” Hắn ôm nàng thật chặt, giữ chặt hai tay
nàng bằng cả hai tay.
Nhiếp Lăng Hàn và Lê Kiệt cũng bước tới vây xung quanh.
Tuyết Yên đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của
Lê Hiên.
Đôi mắt đen của Lê Hiên nhìn chăm chú vào
khuôn mặt nhỏ kia.
Tuyết Yên mơ hồ nhìn xung quanh một lượt, một hồi
lâu mới rõ chuyện gì đã xảy ra, nàng buông tay, nàng
nhìn thấy.
Nhiếp Lăng Hàn.
“Sư huynh.” Tay nàng đưa ra với Nhiếp Lăng Hàn: “Sư.
huynh, ta tìm sư huynh.” Giọng nói của nàng rất khẽ,
chỉ như thì thầm.
Nhiếp Lăng Hàn nắm lấy tay nàng: “Tuyết Yên, huynh ở đây”
Tuyết Yên vùng vẫy đứng dậy: “Sư huynh, đưa muội
đi, đi đến nơi mà huynh nói…”
“Yên Nhi, đừng lo lãng, được, sư huynh đưa muội đi.”
Nhiếp Lăng Hàn đỡ lấy Tuyết Yên.
Lê Hiên không buông tay, hản lạnh lùng nói: “Nhiếp.
Lăng Hàn, ngươi vượt quyền rồi.”
Tuyết Yên lại gân Nhiếp Lăng Hàn: “Lê Hiên, thực ra
mong muốn cuối cùng của ta là để sư huynh đưa ta
đến một nơi…”
“Không, trẫm không đồng ý.’ Lê Hiên giơ tay đẩy
Nhiếp Lăng Hàn một cách đột ngột.
Hắn đã mất bình Tĩnh.
Duệ vương vẫy tay, cấm vệ quân tầng tầng lớp lớp
bao vây lấy toàn bộ pháp trường.
Những người bên.
ngoài không hề biết phía trong đang xảy ra chuyện gì.
“Lê Hiên, chàng buông tay, sư huynh, đưa muội đi!”
Tuyết Yên dùng chút sức lực cuối cùng rời khỏi vòng
#‡ay Lê Hiên, nàng đưa tấy nhìn Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn ôm lấy Tuyết Yên.
Lê Hiên chĩa kiếm vào Nhiếp Lăng Hàn: “Nhiếp Lăng
Hàn, ngươi muốn tạo phản sao?”
Cố Phàm và Trương Dương vây quanh Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn không nói, một thanh kiếm vung lên,
ánh sáng quấn quanh, xung quang nổi lên một trận gió lốc.
Lê Hiên cũng dẫn người xông lên.
Tư Mã Huy đeo mặt nạ dẫn thị vệ của mình xông vào.
trong, hắn che cho Nhiếp Lăng Hàn xông ra ngoài.
.