Tử Vi bị Tân Đạt Nhĩ đưa về tộc Độc Long.
Trên đường đi, Tân Đạt Nhĩ luôn bày ra
khuôn mặt lạnh tanh.
Tử Vi lo lắng không yên.
Hôm nay vì
nàng mà Hoàng đế Đại Hưng chạy
thoát, đây vốn là cơ hội tốt để bắt hắn.
Đương nhiên, còn do câu nói thích Lê
Hiên của nàng.
Vị ca ca này yêu thương nàng trăm
đường, nhưng không cho phép nàng gả
cho Hoàng đế nước đối đầu, cho dù đó
có là hòa thân đi chăng nữa.
Nàng cưỡi trên ngựa, Tân Đạt Nhĩ đi
trước nàng một chút.
Chân trái của nàng
vẫn còn bị thương, đi một lúc, chân nàng
đau, bắt đầu đi chậm lại.
Nhưng lần này, ca ca không hề đợi nàng.
Xem ra hắn thật sự tức giận rồi.
Vân cung của Tử Vi nằm trong đại điện
của tộc Độc Long, rất gần với điện
Trường Thánh của mẫu thân.
Đến cửa đại điện, Tân Đạt Nhĩ xuống
ngựa, đứng từ xa nhìn Tử Vi chăm chậm
đi đến.
Tử Vi dừng lại, mắt cá chân rất đau,
nàng lóng ngóng xuống ngựa, chân vừa
chạm đất đã đau đến mức nghiến răng
nghiến lợi.
Tân Đạt Nhĩ chỉ lãnh đạm nhìn nàng.
Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ qua
đỡ nàng xuống ngựa.
Trước mặt những người thân yêu nhất
của mình, Tử Vi cảm thấy nỗi đâu ở
chân như khắc vào tim, nàng rưng rưng
nước mắt nhìn Tân Đạt Nhĩ.
Tân Đạt Nhĩ không hề mềm lòng, hắn
vẫy tay, hai thị vệ khiêng kiệu đi đến.
“Đưa công chúa về Vân cung.”
“Không, muội muốn đi gặp mẫu thân.”
Tử Vi biết chắc hắn sẽ đi thỉnh an mẫu thân.
“Vậy khiêng công chúa đến điện Trường
Thánh” Nói xong Tân Đạt Nhĩ không cả
quay đầu lại mà đi về phía trước.
Đối với mẫu thân và vị ca ca này, Tử Vi
vô cùng trân trọng.
Nàng vội vã lên kiệu, theo sau ca ca.
Đến cửa lớn điện Trường Thánh, mẫu
thân Thánh Tuyết Đại phi đã đứng trước
cửa chờ bọn họ.
Thánh Tuyết Đại phi mặt mũi hiền hậu,
đôi mắt to, khuôn mặt cũng to, khóe
miệng luôn cong lên, nhìn rất xinh đẹp.
Đôi mắt cũng là màu nâu vàng, làn da
hơi đen.
Mắt của Tân Đạt Nhĩ rất giống
mắt mẫu thân.
Tử Vi cảm thấy tướng mạo của mình
không giống mẫu thân chút nào, nàng
thường tự nhìn mình trong gương mà
phiền muộn, mặc dù nàng cũng xinh
đẹp, nhưng làn da trắng ngần này, khuôn
mặt nhỏ mỹ miều này không có nét nào
là được kế thừa từ mẫu thân, vì thế luôn
cảm thấy đáng tiếc.
Mẫu thân nói nàng giống tổ mẫu.
Có lẽ
vậy, dù sao thì nàng cũng không biết tổ
mẫu trong như thế nào.
Tử Vi khập khà khập khiễng rời khỏi
kiệu, mẫu thân đau lòng bước đến dìu
nàng: “Sao con lại bị thành cái bộ dạng này?”
Sống mũi Tử Vi cay cay, nàng dựa vào
mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, chân
con bị trẹo rồi.
Sưng to như eo con lợn rừng vậy.”
Mẫu thân vén váy nàng lên xem một
chút: “Đúng là sưng rất to, mau, truyền
thái ý đến kiểm tra.”
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng, thỉnh
an mẫu thân xong, liền quay về đại điện
của mình.
Tử Vi tức giận quay người theo mẫu
thân vào trong phòng.
Ngự y đến đắp thuốc lên mắt cá chân
của nàng, nàng líu ríu không hề muốn
quay về cung của mình.
“Mẫu thân, ca ca đang giận con” Tử Vi thở dài.
Thánh Tuyết Đại phi mỉm cười nuông
chiều: “Ca ca con sao lại giận con thật
mẫu thân làm nũng: “Mẫu thân, chân
con bị trẹo rồi.
Sưng to như eo con lợn rừng vậy.”
Mẫu thân vén váy nàng lên xem một
chút: “Đúng là sưng rất to, mau, truyền
thái ý đến kiểm tra.”
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng, thỉnh
an mẫu thân xong, liền quay về đại điện của mình.
Tử Vi tức giận quay người theo mẫu
thân vào trong phòng.
Ngự y đến đắp thuốc lên mắt cá chân
của nàng, nàng líu ríu không hề muốn
quay về cung của mình.
“Mẫu thân, ca ca đang giận con” Tử Vi thở dài.
Thánh Tuyết Đại phi mỉm cười nuông
chiều: “Ca ca con sao lại giận con thật
Loại tình thân này, không giống như với
ngoại công và cữu cữu, cũng không
giống với tình cảm mà phụ thân Tuyết
Văn Hào dành cho nàng.
Tình cảm sâu sắc như vậy, tình cảm
xuất phát từ tận đáy lòng không vướng
chút điều kiện nào thế này, đây là lần
đầu tiên nàng cảm nhận được.
Không
nồng nhiệt như tình yêu, nhưng khiến
người ta an tâm hơn cả tình yêu, và cũng
lâu bền hơn cả tình yêu.
“Không phải hắn không được sao?” Đại
phi hỏi Tử Vi.
“Huynh ấy cứu con hai lần, hơn nữa, nữ
nhi cảm thấy, gả cho huynh ấy, có lẽ sẽ
tránh được một cuộc chiến.
Con không
muốn Đại Hưng và Bắc Di luôn luôn đối
địch” Tử Vi nói.
“Chuyện giữa các nước đã có đại ca
con, con không cần bận tâm.
Con chỉ
cần nói, con có thích hăn không? Hoàng
đế Đại Hưng đã có Hoàng hậu rồi.” Đại
phi lo lắng nhìn nàng.
“Hoàng hậu của huynh ấy có lẽ sẽ không
tỉnh lại nữa.” Tử Vi nói nhỏ.
Mạnh cô cô
nói, Lê Kiệt cho nàng uống Hoàn Hồn
đan, nàng có thể sống ba năm.
Đã hai
năm rồi.
Tử Vi lệnh luôn ở trên người
Tuyết Yên bảo vệ nàng, tháo Tử Vi lệnh
xuống, khí tức của Tuyết Yên lập tức sẽ
biến mất…
Hai tay Thánh Tuyết Đại phi vén tóc Tử
Vi: “Bắc Di có nhiều nam nhân như thế,
sao con lại ưng ý Hoàng đế Đại Hưng?
Con gả qua đó, không làm được Hoàng
hậu, quy tắc trong cung Đại Hưng cũng
rất nghiêm ngặt, với tính khí của con rất
khó để sống vui vẻ.”
“Mẫu thân, lần trước con ngã từ trên
ngựa xuống, quên đi rất nhiều chuyện
trước đây, lần này con hiểu rõ, có rất
nhiều việc không phải bản thân muốn
khống chế là được, chúng ta cần biết nội
tâm của chính mình, biết bản thân mình
cần gì, nắm chặt những gì đang có, làm
những việc bản thân muốn làm.
Con yêu
mẫu thân, cũng yêu ca ca, con muốn
cùng ca ca chia sẻ phiền muộn, con
không muốn vì chiến tranh mà bách tính
tan cửa mất nhà.”
Đôi mắt Thánh Tuyết Đại phi rưng rưng:
“Con à, con có lòng rồi.
Để ta tìm cơ hội
thương lượng với ca ca con.”
Bữa tối, Tử Vi dùng tại cung điện của
mẫu thân.
Mẫu thân sai người đến mời
Tân Đạt Nhĩ, nhưng mãi đến tối muộn
hắn mới đến.
Tử Vi đói đến mức không chịu được.
Len
lén bốc vài miếng thịt dê.
Nàng nhân lúc mẫu thân không chú ý,
lén lút lấy mấy miếng thịt cừu giữa đĩa,
sau đó lại sắp xếp lại đĩa, nhìn không ra
ở giữa đĩa đã vơi đi không ít, Tân Đạt Nhĩ
rảo bước tiến vào.
Tay của Tử Vi để trên đĩa, nàng có chút
ngại ngùng, nháy mắt với Tân Đạt Nhĩ,
Tân Đạt Nhĩ chỉ liếc nàng một cái, rồi
nhìn về phía mẫu thân.
Tử Vi chột dạ cúi đầu, không biết là vì
chuyện bản thân mình thích Lê Hiên hay
là vì đợi hắn đến dùng cơm, tóm lại có
chút không vững tâm.
Tân Đạt Nhĩ ngồi kế bên mẫu thân.
Hắn ôn hòa thêm canh cho mẫu thần,
như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hắn
cũng không nhìn Tử Vi, giống như nàng
không hề tồn tại.
Tử Vi không nhẫn nhịn được nữa, vội
vàng dùng bữa tối rồi quay về cung của mình.
Hình phạt nặng nhất là nuông chiều
người đó đến tận xương tủy, sau đó lại
thờ ơ không ngó ngàng.
Trong Vân cung, nô tỳ dáng người cao to
kia tên là Tiểu Tỉnh, còn nô tỳ có dáng
người nhỏ nhắn tên là Tiểu Nhạn.
Thấy Tử Vi quay về, Tiểu Tỉnh vui mừng
chạy đến kéo lấy nàng.
“Công chúa, người cuối cùng cũng về,
chúng nô tỳ sợ chết khiếp rồi!”
Bọn họ rất tất thân thiết, như Tuyết Yên
và Lập Hạ.
“Công chúa vội quay về cho kịp tiết
Thần Ưng sao?” Tiểu Tỉnh hỏi nàng.
“Tiết Thần Ưng?”
Thấy Tử Vi ngơ ngác, Tiểu Tỉnh kinh
ngạc nói: “Công chúa không lẽ người
luôn quên tiết Thần Ưng rồi ư?”
Tử Vi không biết tiết Thần Ưng là gì cả.
“Ngày mười tháng tư hàng năm, tộc
chúng ta sẽ lên đỉnh núi Độc Long lễ bái
các vị anh hùng đã tử trận, cho chim
ưng ăn, công chúa nhớ ra chưa?” Tiểu Nhạn nói.
“Ồ” Hóa ra là lễ bái vong hồn.
“Ta cũng phải tham gia chứ hả?”
“Tất nhiên, Đại phi đã cho người đưa y
phục của người đến rồi.” Tiểu Tỉnh nói.
Khi dùng bữa tối, nàng không thấy mẫu
phi và đại ca nhắc đến chuyện tiết Thần
Ưng, nàng cũng không để tâm đến.
Sáng sớm hôm sau, Tử Vi được gọi dậy.
“Tại sao lại sớm như vậy?” Hai mắt Tử Vi
díp vào nhau.
“Công chúa, mau tắm rửa chải đầu đi,
Đại phi đã giục rồi.”
Tử Vi nhìn một cái, mới có giờ Thân.
“Đến núi Độc Long mất một canh giờ.
Công chúa nhanh lên.” Gấp lắm rồi.
Tử Vi khoác lên mình bộ quần áo tế màu
trắng hoa lệ, trên đầu đội vòng hoa mộc
nhã màu trắng, mái tóc dài xõa ra sau.
Khi Tử Vi đi ra, thấy Tân Đạt Nhĩ liếc
nàng một cái, nhìn thấy nàng ngồi lên
kiệu, Tân Đạt Nhĩ đánh ngựa đi về phía trước.
Núi Độc Long nàng đã leo lên vô số lần.
Từ nhỏ nàng đã thích ngọn núi này.
Trên đỉnh núi, từng mộ phần của binh sĩ
màu trắng, chỉ chỉ chít chít.
Tử Vi phát hiện, ở bên phải có một ngôi
mộ lẻ loi trơ trọi.
Ngôi mộ lẻ loi này nằm cách xa những
phần mộ khác của tộc Độc Long, nằm
trong lớp cây bụi ở phía xa.
xa.
Không có
ai cúng tế, trên mộ phủ đầy cỏ dại.
.