Cao thủ so chiêu, không dám thất lễ, công lực hai người tương đương, ai nấy đều tập trung tinh thần.
Cố Phàm và Trương Dương nghênh đón, Xích Tiêu kiếm rít một trận điếc tai, Cố Phàm và Trương Dương bị chấn động lui về phía sau năm, sáu bước.
Tử Vi không hề biết Tân Đạt Nhĩ lợi hại như thế, nhìn có vẻ còn lợi hại hơn sư huynh Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chi Đào bị võ sĩ kiếm ngắn bao vây.
Trương Sơn bảo vệ gắt gao bên cạnh Tử Vi.
Nhiếp Lăng Hàn đã thông báo, trong bất cứ tình huống gì, nhất định phải bảo vệ nàng an toàn.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy chủ tử quan tâm một nữ nhân như thế.
Tân Đạt Nhĩ tung chưởng đánh văng Lê Hiên rồi quay người nhìn Tử Vi: “Tử Vi, muội đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa.
Hắn là ai muội hoàn toàn không hiểu rõ! Theo ta đi!”
Thương Long kiếm của Lê Hiên quấn lấy Xích Tiêu kiểm của Tân Đạt Nhĩ, trong nháy mắt vang lên một tiếng vang chói tai, tỏa ra một luồng khói xanh.
Tân Đạt Nhĩ tung người nhảy ra đằng sau, Lê Hiên đạp chân lui lại mấy bước, không đợi hắn đứng vững, hai bên trái phải đều có mũi tên lao thẳng về phía ngực hắn!
Tử Vi thấy rõ, hai mũi tên này một ngắn một dài, tên bạc ngắn chính là tên chuyên dụng của Tân Đạt Nhĩ.
Mũi tên ngắn của Tân Đạt Nhĩ vừa hung ác vừa chuẩn.
Lê Hiên giơ kiếm đẩy một mũi tên ra, Tân Đạt Nhĩ lại đâm Xích Tiêu kiếm tới, mũi tên ngắn kia lập tức bắn vào ngực Lê Hiên!
Tử Vi không hề nghĩ ngợi, theo bản năng xông lên ôm Lê
Hiện lui về phía sau.
“Phập!” Mũi tên ngắn đâm vào sau lưng Tử Vi.
Tử Vi hơi lảo đảo, ngã vào lòng Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ đã đâm kiếm tới, Nhiếp Lăng Hàn xông lên cản kiếm của hắn.
Lê Hiên không hiểu vì sao Tân Tử Vi lại nhào tới cứu mình.
Có điều cảm giác này rất quen thuộc.
Khi nàng yếu ớt ngã vào trong ngực hắn khiến hắn nhớ tới Tuyết Yên, chỉ có nha đầu ngốc Tuyết Yên này không có bản lĩnh khác, lần nào cũng dùng mạng để cứu hắn.
Hắn thấy mặt nàng tái nhợt, nhe răng trợn mắt, cau mày.
Tân Đạt Nhĩ sợ hãi, nhảy ra ngoài vòng tròn.
“Tử Vi! Không ngờ muội lại đỡ mũi tên cho hắn! Hắn là người muốn lấy mạng của muội! Muội…”
Trong cặp mắt đào hoa của Tân Đạt Nhĩ lóe lên ánh lệ, mắt đỏ hoe, vừa đau vừa hận.
“Muội quen biết hắn từ lúc nào? Rung động với hắn từ lúc nào?”
Bởi vì phẫn nộ và đau lòng mà mặt hắn run nhè nhẹ.
“Ca ca, muội, muội biết hắn từ rất lâu, muội, sau này muội sẽ nói cho huynh biết nguyên nhân, huynh đừng lo cho muội, huynh đi đi…”
Lê Hiên híp mắt nhìn Tử Vi, lòng hơi rúng động.
Vừa rồi nàng lao lên cứu hắn, hình như không hề do dự, không giống như thiết kế từ trước.
Nữ nhân này vẫn luôn quyến rũ hắn.
Nàng là công chúa Bắc Di, nếu như nàng đừng giống Tuyết Yên như vậy, có lẽ, hắn thực sự sẽ thỉnh cầu quan hệ thông gia với Tân Đạt Nhĩ rồi cưới nàng.
Thế nhưng biểu hiện của nàng rất giống Tuyết Yên, điều này khiến hắn hoang mang.
Nàng không phải những nữ tử có thể tùy tiện cưới về.
Tử Vi đẩy Lê Hiên ra, nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Tân Đạt Nhĩ, nàng không nhịn được bật khóc.
Nàng không muốn làm tổn thương người thật lòng yêu nàng.
Tân Đạt Nhĩ xông lên, Nhiếp Lăng Hàn giơ kiếm cùn lên ngăn cản hắn.
Tân Đạt Nhĩ nổi giận, hắn vung Xích Tiêu kiếm lên, phát ra quả cầu lửa khổng lồ, lăn về phía Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn nhảy lên né tránh, kiếm cùn vẫn quấn lấy Xích Tiêu kiếm của Tân Đạt Nhĩ.
“Đại ca, muội, muội có lỗi với huynh! Huynh đi nhanh đi.”
Tử Vi khóc gọi.
Tân Đạt Nhĩ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đau khổ lại lạnh thấu xương, vậy mà nàng lại cản một mũi tên cho Lê Hiên! Nàng ngốc thế cơ chứ! Nàng lại thích Lê Hiên từ lúc nào!
Máu trên lưng Tử Vi quệt vào người Lê Hiện, tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, hắn rất muốn đưa tay ôm lấy nữ tử toàn thân run rẩy trước mặt.
Hắn khẽ nhấc chân lên, cuối cùng không hề cất bước.
Tân Đạt Nhĩ bỗng nhiên vung tay lên, nhanh chóng tập hợp võ sĩ kiếm ngắn lại.
Lê Hiện huýt một tiếng, vô số mũi tên nhắm thắng vào Tân Đạt Nhĩ và võ sĩ kiếm ngắn của hắn.
Lê Hiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tân Đạt Nhĩ: “Tìm ngươi khó như vậy, không ngờ ngươi lại tự mình đến.
Đã đến rồi thì đừng đi nữa”
Tử Vi rút dao găm trên đùi ra, kề lên cổ Lê Hiên: “Để bọn họ đi đi!”
Lê Hiên không động đậy, cũng không nói chuyện.
Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày.
Tân Đạt Nhĩ cầm Xích Tiêu kiếm trong tay chậm rãi đi tới.
“Ca ca, không được qua đây! Huynh trở về đi, hắn sẽ không giết muội đâu!” Tử Vi cầu khẩn.
Tân Đạt Nhĩ không hề nhìn nàng: “Nha đầu ngốc, muội hoàn toàn không biết hắn là ai! Hắn sẽ giết muội!”
Lê Hiên nhếch khóe miệng, cơ thể ngửa ra sau, nằm chặt tay cầm dao găm của Tử Vi: “Cô cũng muốn uy hiếp ta! Trên đời này người có thể uy hiếp được ta vẫn đang nằm trong hoàng cung! Bắn tên!”
Vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn về phía Tân Đạt Nhĩ.
Tân Đạt Nhĩ vung Xích Tiêu kiếm, toàn thân được bao phủ trong ánh đỏ.
Tử Vi giận dữ: “Lê Hiên, ta cứu người một mạng, người không biết ơn sao!” “Có rất nhiều cách biết ơn, cô cứu ta, ta sẽ tha cho cô một mạng! Thế nhưng hôm nay Tân Đạt Nhĩ phải chết!” Lê Hiên lạnh nhạt nói.
Lòng Tử Vi sốt ruột, nàng khua roi dài trong tay gạt mũi tên đang phóng về phía Tân Đạt Nhĩ.
Nhiếp Lăng Hàn kêu to: “Hoàng thượng, bảo bọn họ dừng tay!”
Nhiếp Lăng Hàn giương kiếm cùn trong tay lên, một vùng ánh sáng màu xanh bao phủ lấy người Tử Vi.
“Ca ca, huynh đi mau!” Tử Vi giơ dao găm trong tay lên: “Lê Hiên, thả huynh ấy đi, nếu không ta sẽ tự vẫn!” Đôi mắt nàng đen nhánh, mê loạn lại dứt khoát, nàng kề dao găm thật sâu vào cổ.
Nàng làm như vậy theo bản năng, nàng quên mất, lúc này nàng không là gì của Lê Hiên.
Lòng Lê Hiên run lên, hắn nhớ tới khi hắn thành hôn với
Tuyết Yên, hắn phạt gậy tỳ nữ của nàng, khi Tuyết Yên che chở cho tỳ nữ của nàng, nàng cũng dùng ánh mắt này.
Nàng và Nhiếp Lăng Hàn đều xông vào vòng vây, cung thủ không dám bắn bọn họ, mưa tên giảm đi rất nhiều.
Tân Đạt Nhĩ không hề bị thương, hắn xanh mặt, không nói một lời, vẫn đang xông về phía trước, hắn muốn mang Tử Vi đi.
Trương Dương đã đi đến khống chế Tử Vi, Tử Vi cắn một cái vào cổ tay Trương Dương, cuối cùng cũng đánh roi dài trong tay về phía Trương Dương.
Trương Dương điểm huyệt nàng.
“Ca ca, huynh còn tiến lên phía trước, muội sẽ lập tức cắn lưỡi tự vẫn! Huynh đi nhanh đi! Hôm nay muội sẽ không đi cùng huynh!” Tử Vi kêu to.
Tân Đạt Nhĩ chưa bao giờ nghĩ Tử Vi sẽ như vậy, điều này không giống muội muội của hắn.
Trong mắt của hắn đều là đau đớn.
Hắn nổi giận, trái tim gần như vỡ tan.
Từ lúc nào mà Tử Vi của hắn đã không còn.
Lửa giận tích tụ ở đầu Xích Tiêu kiếm, nở ra một đóa hoa lăng tiêu lớn, đốm lửa nhỏ trên đỉnh đầu rung động chập chùng, xinh đẹp, rực rỡ, xoay tròn ở đầu Xích Tiêu kiếm.
Đây là tuyệt kỹ của Tân Đạt Nhĩ, mây lửa Xích Tiêu.
“Ca ca, muội sẽ không để huynh giết hắn!” Tử Vi ngăn phía trước Lê Hiện.
Lúc này Tân Đạt Nhĩ lạnh lùng nhìn Tử Vi, dường như không quen biết nàng: “Tử Vi, muội tránh ra!” “Ca ca…”
Cuối cùng đóa hoa lăng tiêu nở trên Xích Tiêu kiếm của Ly Tân Đạt Nhĩ cũng chậm rãi khô héo, không hề bắn ra.
Lại một trận mưa tên bắn tới, Nhiếp Lăng Hàn xông tới.
Xích Tiêu kiếm vốn là khắc tinh của Thương Long kiếm.
Nhiếp Lăng Hàn hiểu, nếu như những người bọn họ đấu đơn độc, không ai là đối thủ của Tân Đạt Nhĩ.
“Đi! Ca ca huynh đi nhanh đi!” Tử Vi kêu to, khóe miệng chảy máu.
Tân Đạt Nhĩ cắn răng, bờ môi bị cắn nát, hắn không nhìn Tử Vi nữa mà quay người vung roi thúc ngựa, dẫn theo võ sĩ kiểm ngắn phóng về hướng bắc.
Thoắt cái đã không thấy tăm hơi.
Hắn nhìn ra, Nhiếp Lăng Hàn thật sự che chở cho Tử Vi, có hắn ở đó, Tử Vi sẽ không sao.
Thế nhưng từ lúc nào Tử Vi lại có tình cảm sâu đậm như vậy với Lê Hiên, đến mức không tiếc làm tổn thương người ca ca này, nếu như không có nàng, có lẽ Lê Hiên sẽ phải chết không nghi ngờ!
Lòng Tân Đạt Nhĩ như lửa đốt, ngổn ngang suy nghĩ không thể hiểu được, hắn dẫn theo các tướng sĩ đi vào núi Độc Long.
Một nửa lãnh thổ Bắc Di bị Đại Hưng chiếm lĩnh, một nửa kia có một nửa là đầm lầy và đất hoang, một nửa khác là núi Độc Long.
Tân Đạt Nhĩ dẫn theo gần một nửa người Bắc Di ở núi Độc Long.
Lê Hiện tự mình dẫn người đánh hạ vương cung Bắc Di.
Tử Vi biết, thu phục Bắc Di là nguyện vọng lớn nhất của hắn.
Đại quân của Lê Hiên đóng quân tiến vào, không hề đồ thành hay là giết hại như bọn họ nói.
Ngược lại, ngay hôm đó Lê Hiên tuyên bố chính sách giúp đỡ của Đại Hưng với Bắc Di, còn phát lượng lớn dược phẩm, lương thực, vải vóc.
Thậm chí còn phái người trong nghề giỏi về trị thủy, phân công bọn họ đến các nơi, dẫn theo bộ phận binh lính giúp dân chúng địa phương dẫn nước sông Độc Long qua, lại chuẩn bị xây để đập trữ nước.
Lúc đầu bách tính Bắc Di rất bài xích, về sau thấy binh lính Đại Hưng không giết người, không phóng hỏa, làm việc cũng dốc sức, dần dần cũng không thù địch nữa.
Hiện nay trong địa phận Bắc Di, tộc Độc Long chiếm hơn phân nửa, binh lính Đại Hưng cũng đóng quân ở vùng núi Trường Khê.
Đã có một nửa khu vực của Bắc Di thuộc về Đại Hưng.
Tử Vi bị giam trong Vân cung dưỡng thương, tầng tầng binh lính trông coi bên ngoài, nàng không bị coi như tù binh.
Chỉ là không thể tùy tiện ra ngoài thôi.
Trương Sơn vẫn luôn canh giữ trong Vân cung.
Nhiếp Lăng Hàn cố ý dặn dò, nhiệm vụ của Trương Sơn là bảo vệ Tử Vi.
Nhiếp Lăng Hàn sợ Trường Ảnh giết Tử Vi.
Tử Vi luôn mang theo trên người cây cung tròn nhỏ mà Tân Đạt Nhĩ cho nàng.
Bên người nàng không có vũ khí thuận tay, Tử Vi dùng roi dài, người Bắc Di cho dù là nam hay nữ đều thượng võ, Tử Vi còn có một con dao găm màu xanh luôn cắm ở bên chân.
Cơ thể đỡ hơn một chút, nàng liền xin Trương Sơn tài liệu vụng trộm chế độc.
Bọn Lê Hiên vào ở trong cung Bắc Di đã bảy ngày, trong khoảng thời gian này, Tử Vi chỉ gặp Lê Hiên một lần, cũng là ngày đầu tiên bọn Lê Hiên vừa mới vào cung Bắc Di, hắn dẫn quân y tới xem vết thương cho nàng.
Hằn cách nàng rất xa, nhìn nàng từ xa.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nàng lại làm như vậy.
Nàng là công chúa Bắc Di mà.
Lòng nghi hoặc của Lê Hiện càng lớn hơn.
Từ ý nào đó mà nói, Tử Vi phản bội Bắc Di, không có nàng, hắn chắc chắn sẽ bị Tân Đạt Nhĩ giết.
Hắn là một để vương, cho nên không thích người phản bội đất nước mình.
Ngày nào Nhiếp Lăng Hàn cũng sẽ đến Vân cung thăm Tử Vi một lát.
Lê Hiên nói với Nhiếp Lăng Hàn: “Ngươi và Tân Tử Vi chỉ là quan hệ huynh muội sao? Nếu như ngươi muốn lấy nàng ta, trẫm sẽ đồng ý.”
Nhiếp Lăng Hàn chỉ cười, không nói đúng hay không đúng, cũng không giải thích gì cả.
Người trong quân đều cho rằng Nhiếp Lăng Hàn thích công chúa Bắc Di.
.