Lê Hiên cho Tuyết Yên uống thuốc xong, Lập Hạ bưng chậu đồng đi vào, Lê Hiên lấy khăn lông ướt lau mặt cho nàng.
Hắn đi ra nhìn Tử Vi: “Chẳng phải cô muốn nhìn nàng ấy sao? Nàng ấy đang ở bên trong, có điều bây giờ vẫn không thể nói chuyện”
Tử Vi cúi đầu: “Ta đứng ở đây nhìn là được rồi”
Nàng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, bèn ngẩng đầu, Lê Hiên đứng trước mặt nàng, mặt gần như kê sát đầu nàng.
Tử Vi hoảng sợ lui vê phía sau, Lê Hiên đè bả vai nàng lại: “Cuối cùng cô là ai?”
Đôi mắt hẳn ẩn giấu sự đau đớn sâu đậm, Tử Vi không nhịn được đưa tay xoa mắt hắn.
Cơ thể Lê Hiên chấn động, hai tay nắm lấy tay nàng.
Lập Hạ đi ra với vẻ mặt đầy tức giận, đóng râm cửa lại.
Vậy mà Hoàng thượng lại làm thế với nữ nhân khác ngay trước mặt Hoàng hậu!
Người ta nói Hoàng thượng nhớ thương tình cũ, chẳng qua cũng chỉ có thế!
Tử Vi nhìn hắn: “Hoàng thượng, ta thật sự rất muốn làm bạn của Hoàng hậu.
Không ngờ nàng ấy lại biến thành như vậy, ta rất khó chịu.
Nghe nói nàng ấy làm tất cả đều là vì người, có lẽ nàng ấy hi vọng người có thể vui vẻ.
Người nên để nàng ấy ở trong lòng, sống cuộc sống tốt hơn”
Lê Hiên hất nàng ra: “Cô có tư cách gì mà giáo huấn trẫm! Nàng ấy sẽ tỉnh lại!”
Tử Vi tiếp tục nói: “Hoàng thượng, qua nửa năm nữa, không, chưa tới nửa năm nữa, nếu như Hoàng hậu vẫn không tỉnh lại thì người hãy quên nàng ấy đi!”
“Ra ngoài! Cút!” Lê Hiên phất tay đẩy Tử Vi, Tử Vi bị đẩy ra ngoài cửa.
Lập Hạ lạnh lùng nhìn nàng: “Trong lòng Hoàng thượng chỉ có Hoàng hậu, ngài ấy làm cho nàng ấy y phục đẹp nhất, tự mình tắm rửa cho nàng ấy, thay y phục cho nàng ấy, tự mớm thuốc cho nàng ấy, tuy nàng ấy không thể nói chuyện, nhưng nữ tử hậu cung đều coi nàng ấy là bậc tôn quý, không ai có thể cướp được vị trí của Hoàng hậu!”
Tử Vi biết tính tình của Lập Hạ, trong mắt nàng ấy chỉ có Tuyết Yên.
Nàng đứng lên, khóe miệng chảy máu: “Nha đầu, yên tâm đi, sẽ không ai cướp vị trí của nàng ấy trong lòng Hoàng thượng.”
Lê Hiên đóng cửa.
Lê Hiên ở Lâm Hoa điện đến tận buổi tối, bữa tối cũng không dùng.
Tử Vi đang ngồi một mình trong sân của Sấu Phương cung, Duệ vương, Hàn Chi Đào và Nhiếp Lăng Hàn cùng đi vào.
Đăng sau còn có Tiểu Quý Tử đi theo.
Tử Vĩ thi lễ: “Sư huynh, có chuyện gì sao?”
“Buổi trưa muội đến Lâm Hoa điện à?”
Nhiếp Lăng Hàn hỏi.
“Đúng vậy”
Duệ vương hỏi: “Cô nói gì với Hoàng thượng thế? Hoàng thượng vẫn luôn nhốt mình trong phòng, bữa tối cũng không ăn!?”
Duệ vương nghe Hàn Chỉ Đào nói dáng dấp Tử Vi rất giống Tuyết Yên, hôm nay hắn nhìn kỹ một chút, dung mạo của nàng xinh đẹp hơn Tuyết Yên một chút, nhưng nét mặt thần thái quả thực rất giống Tuyết Yên.
Tử Vi nói: “Ta chỉ khuyên hắn nên nghĩ thoáng một chút, tốt với mình một chút.
Hắn không ăn bữa tối sao?”
“Đúng vậy, hoàng huynh lệnh cho chúng ta cùng đi đến Cổ Hoa hiên, cô có thể làm một chút đồ ăn khuya đưa đến Cổ Hoa hiên được không?” Duệ vương hỏi.
Hắn thật lòng hi vọng Hoàng thượng có thể đi ra, nhìn thấy Tử Vi và Tuyết Yên giống nhau như thế, chẳng trách hoàng huynh lại thất thố.
“Được.
Chỉ sợ hắn không muốn gặp ta” Tử Vĩ nói.
Duệ vương vội vàng nói: “Yên tâm, có bọn ta rồi”
Duệ vương khá hưng phấn, hắn biết Hoàng thượng chú ý đến Tử Vi từ chỗ Hàn Chi Đào, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Đám Duệ vương rời đi.
Tử Vi liệt kê nguyên liệu nấu ăn cần thiết cho Tiểu Quý Tử, Tiểu Quý Tử phấn khởi chạy đi.
Vừa qua giờ Tuất, Tử Vi đặt đồ ăn khuya mình tự làm vào hộp cơm, dẫn theo Tiểu Tỉnh đến Cổ Hoa hiên.
Tiểu Quý Tử thấy nàng tới thì lập tức đi qua: “Công chúa Tử Vi, người đưa hộp cơm này cho nô tài đi, nô tài mang vào cho”
Tử Vi nghe thấy bên trong có tiếng trẻ con vui đùa ầm 1, còn có tiếng của Lưu Tuệ.
Dường như nàng nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người bọn họ đang hưởng thụ niềm vui gia đình.
“Được, ngươi cầm vào đi” Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh đưa hộp cơm cho Tiểu Quý Tử, quay người rời đi.
Tiểu Quý Tử mang hộp cơm vào, trên bàn trà bày điểm tâm Lưu Tuệ đưa tới.
Tiểu Quý Tử bưng từ trong hộp cơm ra một đĩa măng sợi xào mề gà, một đĩa thịt dê xiên thì là, một đĩa cải trắng cay đỏ au, một đĩa dưa xanh biếc trộn lẫn bột ớt.
Còn có một bát cháo bí ngô vàng rực.
Lê Hiên ngửi thấy mùi vị thì nhìn Tiểu Quý Tử: “Bây giờ ngươi càng ngày càng làm nhiều việc thừa thãi rồi đấy, trẫm nói muốn dùng bữa sao? Là ai đưa tới?”
Tiểu Quý Tử quỳ xuống: “Hoàng thượng, mấy món này đều đã thử độc rồi ạ, nô tài thực sự không muốn nhìn thấy Hoàng thượng xử lý chính sự với cái bụng rỗng”
Lưu Tuệ kinh ngạc nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng chưa dùng bữa tối sao?”
Tiểu Quý Tử nói: “Tuệ quý phi nương nương, người khuyên nhủ Hoàng thượng đi”
Duệ vương nhìn đồ ăn trên bàn trà: “Ừm, đều là món hoàng huynh muốn ăn.
Đừng quỳ nữa, múc cháo cho Hoàng thượng đi, Hoàng thượng, thần đệ cũng đói rồi.”
Tiểu Quý Tử đứng lên múc cháo cho mọi người, hắn nhìn bát cháo, bỗng “a” một tiếng.
“Sao thế?” Duệ vương hỏi.
“Cháo Hoàng Kim, không ngờ nàng ấy cũng biết làm” Tiểu Quý Tử nói một mình.
“Cháo Hoàng Kim gì cơ?” Hàn Chỉ Đào hỏi.
“Trước kia Hoàng hậu nương nương từng làm loại cháo này cho bọn nô tài, nương nương thả mầm lúa mì đặc biệt vào bên trong, màu cháo rất giống màu vàng, vô cùng thơm.
Nương nương tự đặt tên là cháo Hoàng Kim” Tiểu Quý Tử nói.
Duệ vương trừng mắt nhìn Tiểu Quý Tử.
Tiểu Quý Tử giật mình phản ứng lại, bị dọa đến mức mặt trắng bệch.
Lê Hiên hơi sững sờ.
Hắn ôm Lê Tử An trong ngực chậm rãi đi qua.
Quả thực mấy món này đều là món hắn thích ăn.
Cháo này có màu vàng rực, hạt gạo như hoa nở trôi lơ lửng phía trên.
Măng sợi này, từng sợi đều có răng cưa.
Lê Hiên biến sắc, đưa Lê Tử An cho Lưu Tuệ: “Nàng lui xuống trước đi”
Lưu Tuệ ôm Lê Tử An đi ra ngoài, sắc mặt Hoàng thượng rất kỳ lạ, nàng ta ra khỏi Cổ Hoa hiên thì lập tức thấp giọng nói với Hổ Phách: “Đi tra xem vừa rồi ai đưa đồ ăn khuya cho Hoàng thượng”
Lê Hiên quay người hỏi Tiểu Quý Tử: “Đây là ai đưa tới?”
Tiểu Quý Tử lại quỳ xuống: “Là công chúa Tử Vi ạ”
“Nàng ta đâu?”
“Đi rồi ạ”
Lê Hiên cầm lấy đũa, gắp một miếng măng sợi ăn, quả thật là vị măng sợi xào mề gà tê cay.
Mỗi lần Tuyết Yên làm món này cho hắn đều có vị này.
Hắn lảo đảo một bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Lại gắp thịt dê xiên, ăn một miếng dưa xanh trộn, bưng bát lên húp cháo.
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích.
Duệ vương và Hàn Chỉ Đào bị dọa sợ.
Nhiếp Lăng Hàn bình tĩnh nhìn cảnh này.
Lê Hiên quay người ra khỏi Cổ Hoa hiên, hắn đi rất nhanh, mọi người đi theo đằng sau Hoàng thượng.
Tử Vi trở lại Sấu Phương cung, cùng Tiểu Tỉnh mỗi người cầm một cái đùi gà rồi gặm.
Tiểu Tỉnh sức ăn khỏe, mỗi khi trời tối đều muốn gặm một cái đùi gà.
“Công chúa, người biết làm cơm từ lúc nào vậy?” Hôm nay nhìn thấy Tử Vi làm nhiều đồ ăn như vậy, nàng ấy trợn tròn cả mắt.
“Ta biết làm rất nhiều thứ, đừng gọi ta là công chúa, ta đã không phải là công chúa rồi” Tử Vi nói.
“Không được, trong lòng nô tỳ, người mãi mãi là công chúa” Tiểu Tỉnh nói.
Đang nói thì Lê Hiên bước từng bước dài xông vào.
Tử Vi cầm lấy đùi gà bằng tay phải, đang để tay bên miệng gặm, tim Lê Hiên đột nhiên nhảy thót lên, tư thế này giống Tuyết ‘Yên như đú!
c Hắn rút Thương Long kiếm từ bên hông ra, chỉ vào Tử Vi: “Nói, cuối cùng cô là ai! Cô muốn làm gì? Vì sao cô biết nhiêu chuyện của nàng ấy như vậy?”
Nhiếp Lăng Hàn đi lên trước: “Hoàng thượng, nàng ấy là sư muội của thần, thần từng nói một số chuyện của Tuyết Yên với nàng ấy, mấy ngày nay nàng ấy ở cùng chúng ta, biết chuyện Tuyết Yên là rất bình thường!”
Lê Hiên trở tay đánh Nhiếp Lăng Hàn: “Ngươi coi trẫm là kẻ ngu à!”
Tử Vi không hề trốn tránh, nàng đặt đùi gà trong tay xuống, lau tay, nàng nhìn thấy tay Lê Hiên đang run nhè nhẹ.
Trong lòng Tử Vi thê lương: “Hoàng thượng, có phải người sợ hãi, người sợ mình có lỗi với Tuyết Yên hay không? Bởi vì người đã thích ta!”
Kiếm Lê Hiên lại gần một tấc, lập tức đâm tới ngực nàng.
.